“Ừ.” Nguyệt Trì Lạc cúi thấp đầu, lông mi thật dài bao trùm tất cả tâm tình.
Nàng cảm thấy, hôm nay nàng nhất định là ngủ đến mê muội rồi mới có thể như thế.
Bàn tay im lìm lặng lẽ rút ra khỏi người Đông Phương Tuyết, nàng ngẩng đầu cười với hắn, đôi mắt sáng trong óng ánh như vì sao.
Trong nháy mắt, hắn có một chút hoảng hốt, hắn dự định muốn giữ lại luồng ấm áp trong bàn tay đó thì nàng đã hấp ta hấp tấp rời đi.
Mái tóc đen rất dài theo đường cong nàng nhảy nhót, ở phía sau vừa lay động nhoáng lên một cái thật đẹp mắt.
Đông Phương Tuyết kinh ngạc nhìn, lắc lắc đầu, sau đó đi về hướng cửa chính Vương phủ.
Bạch y cao quý hoa lệ, áo ngoài tung bay, dung nhan tuyệt thế tôn quý như bậc thần tiên, nhưng không che giấu được một thân cô đơn buồn tẻ.
Lẳng lặng đi theo phía sau chính là Tiêu Mặc, thị vệ cận thân của hắn.
Sau một hồi lâu, Đông Phương Tuyết lẩm nhẩm tự mình nói ra: “Cưới nàng là đúng hay là sai……”
Tiêu Mặc ngẩn ra, ngay sau đó trả lời: “Vương Gia chọn, tất nhiên là đúng.”
“Phải không?” Đông Phương Tuyết cười yếu ớt, đôi mắt màu tro lạnh có chút mê ly, lập tức tự giễu nói: “Nếu…… Nàng không phải là Bổn vương chọn thì sao……”
Cúi đầu tự giễu, giống như lơ đãng nhắc tới rồi theo gió biến mất.
Tiêu Mặc sững sờ, nhưng không biết trả lời thế nào.
Chỉ biết, Vương Gia cưới, thì hắn sẽ tôn kính.
Hắn quản người khỉ gió nào chọn, cuối cùng cưới vẫn là Vương Gia, không phải sao?
Nguyệt Trì Lạc về đến Nguyệt gia cũng hết một ngày, Nguyệt phụ mặc dù phẫn hận lời nói trong ngày đại hôn của Nguyệt Trì Lạc, nhưng lúc này nhìn thấy Nguyệt Trì Lạc vẫn còn nguyện ý đến, trong lòng lại dâng lên vui sướng không thể ức chế.
Dù sao mình là phụ thân của nàng, chỉ cần nàng chịu đến, sẽ không sợ không có cơ hội!
Huống chi, không có một Tứ vương phi, vẫn còn có một trắc phi thái tử.
Nguyệt Trì Lạc vốn chỉ là ngoài ý muốn, dù sao đi nữa hắn cũng không mất mát gì.