“Sau đó, ta bái hắn làm sư, vẻ mặt hắn vẫn luôn lạnh nhạt như thế, không bao giờ nói lời gì quan tâm người khác. Về sau nữa, ta xuất sư xuống núi, cả một năm cũng hiếm khi tới một lần. Ta nghĩ mãi không ra, hắn là một người kiêu ngạo cường đại như thế, làm sao… Có thể……”
Nói đến phần sau, thanh âm thật thấp mang theo ngẹn ngào, trong lời nói còn có nhàn nhạt đau thương không tiêu trừ được.
Nguyệt Trì Lạc lại cúi đầu nở nụ cười, người nọ thật sự cường đại, nhưng cường đại thì thế nào?
Nhìn xem, hắn hiện đã chết mà ngay cả một phần mộ cũng không có.
Kiềm chế kích động muốn biến Thiên Cơ Các thành tro bụi, Nguyệt Trì Lạc kiên quyết lôi kéo Lam Hồ xuống núi.
Nếu không phải bận tâm đến chuyện tiếp theo còn chưa giải quyết, nàng thật muốn làm cho nơi này trở thành một vùng biển lửa.
Xuống núi, Nguyệt Trì Lạc phải quay về Đế Đô, còn Lam Hồ thì phải đi tìm thi thể của người kia, nên hai người cũng không cùng chung đường.
“Lạc Lạc, Tứ vương phi không có dễ làm đâu, ngươi phải tự mình cẩn thận.” Lam Hồ lạnh nhạt nói, thanh âm đã bình phục không còn một tia phập phồng, mắt phượng hẹp dài ngược lại nhiều hơn vài phần phóng đãng không kềm chế được, Nguyệt Trì Lạc không nhìn kỹ cũng thành chút ý.
Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, gật đầu: “Ta biết.”
“Vậy…… Ta đi trước, có chuyện ta sẽ liên lạc với ngươi.” Lam Hồ có chút không nỡ vuốt vuốt mái tóc Nguyệt Trì Lạc, nhưng cuối cùng không nói thêm gì, phi thân một cái nhẹ nhàng bay về hướng Tây Nam.
“Bảo trọng.”
Nhìn bóng lưng hắn đi xa, Nguyệt Trì Lạc lặng lẽ phun ra hai chữ.
Nhìn nhìn sắc trời, còn hai canh giờ nữa là trời sáng, nàng cũng nên trở về rồi.
Vận khí khinh công, Nguyệt Trì Lạc một khắc cũng không trì hoãn phi thân đi về phương hướng Đế Đô.
Nàng không biết, sau khi nàng đi không lâu, có một bóng người từ hướng Tây Nam nhẹ nhàng bay tới, sau đó, theo phương hướng của nàng từ từ dùng khinh công chạy đi.