Không chứa đựng bất kỳ thứ gì, đôi mắt kia như đã trải qua lễ rửa tội, khiến người đều không tự chủ mà nhu hòa, chỉ sợ không đủ tôn trọng nàng.
“A Tuyết, ta nghe Cao tổng quản nói ngươi có chuyện tìm ta?” Nguyệt Trì Lạc nghi ngờ nhìn hắn nháy mắt mấy cái, nàng giờ phút này chính là cái bộ dạng hết ăn lại nằm, Nhị tiểu thư giả ăn rồi chờ chết, chứ không phải là một đệ tử toàn thân chém giết của Thiên Cơ Các.
Trong phút chốc Đông Phương Tuyết cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp, con ngươi như mực nháy mắt nổi lên cảm xúc có chút khác thường, nhưng trong nháy mắt đã thu lại tất cả.
Hắn rũ xuống hàng mi dài, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, “Hoàng hậu mời Chỉ Thi ở điện Kim Phượng chờ ngươi. Lạc nhi, ngươi đi không?”
Hắn ngừng lại một chút, rồi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt màu tro lạnh mang theo ánh sáng lung linh kỳ ảo: “Không muốn đi thì đừng đi.”
Nguyệt Trì Lạc vô cùng kinh ngạc nhướng cao đầu lông mày, nàng có thể cảm giác được nam tử này là thật tình trưng cầu ý kiến của nàng, nếu như nàng nói không đi, hắn thật sẽ không làm khó nàng.
Nhưng mà…”Ta đi.”
Nguyệt Trì Lạc ý vị sâu xa cười một tiếng, nếu người ta đã tuyên bố chỉ đích danh nàng đi, nàng không có lý do gì không đi.
Huống chi, lần này còn cố ý lôi kéo hoàng hậu vào, nếu nàng không đi, ngày sau không chừng hoàng hậu còn phán nàng về cái tội không coi ai ra gì.
Hơn nữa Tống Chỉ Thi nha, nàng thật đúng là muốn nhìn một chút, nữ nhân đó sẽ phản kích như thế nào.
Binh đến tướng đỡ, nước tới đất ngăn, vậy nàng sợ gì?
Đông Phương Tuyết liếc nàng một cái, cũng không dây dưa: “Được, ta sẽ bảo người chuẩn bị.”
“Tốt.” Nguyệt Trì Lạc cười, mi mắt cong cong, có điều không còn là cái loại cười ngây ngô nữa, mặc dù vẫn trong sáng hồn nhiên nhưng chung quy vẫn có thứ gì đó bao phủ lên.