Chương 1418: Thanh mạch bại trận

Thanh mạch bại trận

Trên chủ phong nguy nga, thời điểm khi toàn bộ ba người kia phát động thế công đối với thanh mạch, trong thiên địa cũng có một vài tiếng xôn xao thật thấp vọng lên, một màn này, dù là ai cũng có thể nhận ra, hai đại mạch trong phù đồ cổ tộc đang liên thủ nhắm vào thanh mạch.

Trên một ngọn núi, có đông đảo tộc nhân phù đồ cồ tộc đứng ờ đây, những người này đều thuộc tầng lớp trẻ tuổi trong phù đồ cổ tộc, mà người đi đầu chính là Huyền La, Mặc Tâm.

Lúc này, bọn hắn đều dùng vẻ mặt chế giễu nhìn cảnh này, chuyện hôm nay nếu thành công, như vậy thanh mạch sẽ mất đi địa vị chủ mạch, mà đến lúc đó, quyền lực của Phù đồ cổ tộc căn bản sẽ hoàn toàn rơi vào tay hai mạch bọn họ.

“Muốn trách thì trách thanh mạch các ngươi lại sinh ra một Thanh Diên Tịnh đi”. Trong mắt huyền la lộ vẻ lạnh lẽo, âm thầm cười lạnh một tiếng, nếu như không có thanh diên tịnh, hai mạch bọn họ cũng sẽ không truy cùng diệt tận thanh mạch làm gì, nhưng mà, thành tựu của Nàng ta lại quá mức kinh người, tuy nói hiện giờ vì tội mà bị giam, nhưng nếu sau này thoát khốn, bằng thực lực thánh phẩm đại tông sư, chắc chắn sẽ khiến thanh mạch thanh thế đại chấn, đông đảo các phân mạch cùng sẽ vì vậy mà tới nương tựa.

Cho nên, vì không để tình huống đó phát sinh, hai mạch bọn họ nhất định phải thừa dịp thanh diên tịnh chưa thoát khốn, đánh cho thanh mạch hoàn toàn phế, như thế, cho dù đến lúc thanh diên tịnh có thoát ra, chỉ sợ cũng chỉ là một cây làm chẳng nên non, không cách nào chống lại sự liên thủ của hai mạch bọn họ.

“Hừ, còn cả tội tử đó nữa! Đợi hai mạch chúng ta nắm giữ được quyền lực của tộc, đến lúc đó nhất định phải phái chấp pháp vệ bắt hắn, khiến hắn như con kiến hôi quỳ gối trước mặt ta, ngoan ngoãn giao bát bộ phù đồ ra!”. Khuôn mặt anh tuấn của Huyền La thoáng hiện vẻ lạnh lẽo.

Khi còn ở thượng cổ thánh uyên, hắn vốn là nhất định phải đoạt được bát bộ phù đồ, nhưng cuối cùng lại bị Mục Trần cướp đi, vậy làm sao mà kẻ tâm cao khí ngạo như Huyền La có thể chịu nổi.

Hắn vốn luôn xem Mục Trần là tội tử, địa vị ti tiện, còn hắn là thiếu chủ Phù Đồ cổ tộc cao cao tại thượng, thân phận hai người có thể nói là một trời một vực, nhưng ở lần tranh đấu đó, hắn lại thua trong tay Mục Trần, điều này không nghi ngờ gì là còn khó chịu hơn so với giết hắn.

mà trong lúc tộc nhân hai mạch của Huyền La, Mặc Tâm đang hưng phấn, thì ở trên một ngọn núi khác, tộc nhân thanh mạch sắc mặt lại tái nhợt, hiển nhiên là họ đều biết cục diện trước mắt đối với phe mình cực kỳ bất lợi.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ thanh mạch đều là không khí ủ ê, đừng nói lả tộc nhân trẻ tuổi, cho dù là một vài người lớn tuổi, sắc mặt cũng bi thảm.

Trong số đông đảo tộc nhân trẻ tuổi đồng lứa của thanh mạch, thanh linh đứng phía trước, nàng đưa đôi mắt đẹp nhìn cảnh này, khuôn mặt cũng có điểm khó coi, rốt cục cũng chỉ có thể than thầm một tiếng.

“Thanh sương tỷ sao lại ở chỗ kia?”

Trong lúc nàng đang than thầm, chợt nghe được phía sau lưng, có người kinh ngạc kêu lên.

Thanh linh ngẩn ra, đưa mắt nhìn lại, sau đó liền thấy, trên một ngọn núi bình thường nơi xa xa, quả nhiên là có thân ảnh của thanh sương, hơn nữa, phía trước nàng, còn có một thân ảnh trẻ tuổi cao ráo.

Thanh linh nhìn người trẻ tuổi này, sắc mặt chợt biến đổi, thiếu chút nữa không nhịn được mà thốt lên.

Hiển nhiên, nàng đã nhận ra thân phận của Mục Trần.

“Hắn làm sao lại tới phù đồ cổ tộc rồi? Thật là gan to hơn trời!”. Trong mắt thanh linh thoáng hiện vẻ lo lắng, nàng hiểu rõ thái độ hiện tại của Phù Đồ cổ tộc đối với Mục Trần, nếu mà phát hiện ra hắn đang ở đây, chắc chắn sẽ bắt hắn.

“A, nam tử bên cạnh thanh sương tỷ là ai?”. Trong lúc nàng đang lo âu, một vài thanh niên trẻ tuổi tuấn kiệt của thanh mạch cũng phát hiện ra Mục Trần, nhất thời có âm thanh khác thường vang lên.

Trong mắt đám thanh niên đồng lứa của Thanh Mạch, Thanh sương có địa vị cực cao, dù là Thanh Sương lãnh nhược băng sương, nhưng đã khiến cho không biết bao nhiêu tộc nhân thầm thương trộm nhớ, cho nên, đi tới chỗ nào nàng cũng là tiêu điểm được chú ý.

Thế mà lúc này, những thanh niên tuấn kiệt của thanh mạch lại phát hiện Thanh Sương thân cận với một nam tử xa lạ như thế, thậm chí còn tự mình đi theo như vậy, làm sao lại không khiến trong lòng mọi người dâng lên một chút ghen tị.

“Người này nhìn qua cũng tầm thường, chẳng biết tại sao lại khiến thanh sương tỷ coi trọng như vậy?”. Có người ghen tức lên tiếng, đồng thời cũng dẫn đến không ít người phụ họa theo, nhất thời ánh mắt cả đám nhìn về Mục Trần cũng có chút địch ý.

“Một đám ngu ngốc, bản lĩnh của người ta, các ngươi há có thể so sánh?”. Thanh linh nghe được những lời này, nhất thời không nhịn được hừ lạnh một tiếng, không chút lưu tình trách mắng.

“So sánh với hắn, đám thiên tài như các ngươi đơn giản lả một đám ngu xuẩn!”

Thanh Linh tính tình vốn rất đáo để, lúc này nói chuyện càng tỏ ra sắc bén, khiến cho đông đảo thiên tài tức giận đến đỏ bừng cả mặt.

“Hừ, Thanh Linh, chẳng lẽ ngươi biết người đó là ai? Nói ra cho chúng ta xem một chút, rốt cục là kẻ nào có năng lực như vậy, có thể biến chúng ta thành ngu xuẩn?”. Có người tức giận nói.

Thanh linh nghe vậy, cũng chỉ bĩu môi, căn bản là lười để ý tới mấy người này, ngay cả hai người Huyền La, Mặc Tâm cũng phải bại trận dưới tay Mục Trần, huống chi là bọn họ?

Dù nàng không biết vì sao Mục Trần lại xuất hiện ở nơi này, nhưng hiển nhiên nàng cũng hiểu nếu hắn bị bại lộ thân phận thì sẽ có chút phiền toái, cho nên tự nhiên nàng cũng sẽ không chủ động nói ra thân phận của hắn.

Mà những người khác thấy nàng không nói, càng cho là nàng mạnh miệng, nhất thời ngươi tranh ta cãi, tỏ ra rất là náo nhiệt.

Trên đỉnh chủ phong, đại trưởng lão phù đồ huyền cũng đang cúi đầu chăm chú nhìn cảnh này, chân mày khẽ nhíu, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, hắn dĩ nhiên là biết ý đồ của Huyền Mạch và mặc mạch, nhưng cái này cũng không coi là phạm quy, cho nên dù thân là đại trưởng lão nhưng hắn cũng không tiện nói nhiều.

Trên những ngọn núi xung quanh, đông đảo thế lực ánh mắt cũng lóe lên nhìn cảnh này, sau đó âm thầm xì xào bàn tán: “Thanh mạch này quá khứ cũng cực kỳ phong quang, không ngờ hiện giờ lại suy bại đến mức này”

“Đúng vậy, Thanh Mạch năm đó lực áp chư mạch, thậm chí trước đó một đời tộc trưởng Phù Đồ cổ tộc cũng là do mạch thủ thanh mạch đảm nhiệm, vậy mà hôm nay cũng đã lạc phách đến mức này”

“Xem ra sau hôm nay, thanh mạch này sẽ phải trở thành Phân Mạch, muốn trở lại vinh quang ngày xưa, sợ rằng không có khả năng”.

Đông đảo siêu cấp thế lực âm thầm cảm thán, hiển nhiên sự vinh quang cùng suy bại của Thanh mạch khiến họ có chút cảm thông.

ầm!

Mà cũng chính lúc nơi này tràn đầy cảm thán, thì trên ba tòa bạch ngọc đài, linh lực mênh mông như núi lửa bộc phát ra, tràn ngập thiên địa.

Hầu như cùng một lúc, 6 bóng người đều biến thành linh thể sáng chói, giơ tay nhấc chân cũng tản ra uy năng kinh khủng.

Kịch chiến, trực tiếp bộc phát.

Mạch Thủ thanh mạch dẫn đầu xuất thủ, hiển nhiên lả đối với sự liên thủ vây đánh của Huyền Mạch, mặc mạch, hắn cảm thấy cực kỳ tức giận, cho nên xuất thủ không chút lưu tình, thanh thế như vậy, đủ khiến cho linh phẩm thiên chí tôn tầm thường phải lạnh gáy.

Sắc mặt của Mặc cổ cũng khẽ biến, chợt âm thầm cười lạnh, căn bản cũng không có ý định cùng thanh thiên cứng rắn đấu, mà thân hình trực tiếp hóa thành mấy đạo tàn ảnh bay ngược ra.

Hắn biết bằng thực lực linh phẩm thiên chí tôn của mình, căn bản không phải đối thủ của thanh thiên, nhưng vậy cũng không vấn đề, bời vì sự xuất hiện của hắn chẳng qua là cho thanh mạch chút thể diện mà thôi, thắng thua chân chính là ở hai thạch đài khác.

“Thanh thiên trưởng lão uy phong thật lớn, chỉ đáng tiếc, ở hai đài khác các ngươi cũng không thấy có ưu thế gì”. Mặc cổ không ngừng chật vật tránh né thế công của Thanh Thiên, đồng thời cười lạnh lên tiếng.

Thanh Thiên nhìn lướt qua hai tòa thạch đài khác, nhất thời trong lòng trầm xuống, bởi vì cục diện quả nhiên như hắn dự đoán, đối mặt với sự vảy công có chuẩn bị của Huyền Mạch và mặc mạch, Thanh Huyên cùng một trưởng lão khác nhanh chóng rơi vào hạ phong, liên tiếp bại lui.

Dựa theo dấu hiệu như vậy, sợ rằng thua cuộc cũng không còn xa nữa.

“không ngờ thanh mạch trong tay ta lại sa sút đến vậy, thật hổ thẹn với tiền nhân”, khuôn mặt già nua của thanh thiên lộ ra vẻ bi thương

Thanh sương cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trên môi có tia máu chảy ra, nhưng nàng cũng không để ý đến, chỉ là đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào trận chiến kinh thiên trên ba tòa thạch đài.

“Mục Trần, mấy người Huyên di cỏ thể thắng không?”. THanh sương còn ôm một tia hy vọng, run rẩy hỏi.

Mục Trần nghe vậy, không chút do dự lắc đầu, nói: “Huyền mạch cùng mặc mạch vốn đã có chuẩn bị, hai người xuất thủ kia thực lực cũng mạnh hơn so với hai vị trưởng lão thanh mạch, cục diện này, nhất định là một thắng hai bại”

Nhất thời, thanh sương mặt cắt không còn hạt máu, ngón tay bấm lòng bàn tay đến chảy ra máu tươi, nàng hầu như đã có thể đoán được, tương lai thanh mạch sẽ u ám đến mức nào.

Mục Trần nhìn nàng, cũng không nói thêm gì, thần sắc bình thản nhìn đại chiến trên ba thạch đài.

ầm ầm!

Linh lực mênh mông như biển, từng đợt trùng kích đánh thẳng vào, khiến cho cả tòa cự sơn nguy nga này cũng đang run rẩy, uy áp thiên chí tôn không ngừng khuyếch tán càng khiến đông đảo người trên những ngọn núi xung quanh cảm thấy áp lực.

“Sắp kết thúc”

Mục Trần nhìn chằm chằm thạch đài, chợt lẽn tiếng.

ầm!

Trong khoảnh khắc khi hắn vừa nói ra lời này, chỉ thấy mạch thủ thanh mạch vỗ ra một chưởng, đánh vỡ phòng ngự vạn trọng của Mặc cổ, một chường đánh hắn hộc máu bay ngược ra.

Mà Mặc Cổ sau khi bay ra khỏi thạch đài cũng cười lớn một tiếng, nói: “Thanh thiên trưởng lão quả nhiên lợi hại, ta nhận thua”

Nghe mặc cổ nhận thua nhưng thanh thiên mạch thủ cũng không có chút vui mừng nào, ánh mắt của hắn đảo qua, chỉ thấy ở hai tòa thạch đài khác cũng cùng lúc phân ra thắng bại.

Lúc này, hai vị trưởng lão thanh vân, thanh huyên cũng đã cờ sai một bước, hai người đều bị đánh ra khỏi thạch đài.

Bọn họ đứng ngoài thạch đài, thân thể cứng đờ, sắc mặt chán nản.

Lúc này, toàn bộ thiên địa đều trở nên yên tĩnh lại, cho dù là ai cũng nhìn ra được, thanh mạch thua.

“Haha, đa tạ thanh huyên, thanh vân trưởng lão chỉ giáo”. hai người huyền lân, huyền kim cười lớn một tiếng, ôm quyền nói.

Tiếng cười của bọn họ vang vọng núi non, mà lúc này, toàn bộ tộc nhân thanh mạch đều im bặt xuống, người người sắc mặt không còn chút máu, những người giả cả trong thanh mạch càng là tuyệt vọng rơi lệ.

Từ nay về sau, Thanh mạch bọn họ sẽ trở thành phân mạch, địa vị rớt xuống ngàn trượng!

“Thanh mạch xong rồi…”

Đại Chúa Tể

Đại Chúa Tể

Score 8.3
Status: Completed Author:
Đại thiên thế giới, nơi các vị diện giao nhau, vạn tộc hiện lên như nấm, quần hùng tụ hội, một vị Thiên chi chí tôn đến từ hạ vị diện tại vô tận thế giới diễn lại một truyền kỳ mà mọi người hướng tới, theo đuổi con đường Chúa tể.

- Hỏa vực vô tận, Viêm Đế nắm giữ, vạn hỏa đốt trời xanh. Trong võ cảnh, Võ Tổ chi uy, chấn nhiếp càn khôn. Bắc Hoang khâu, Vạn Mộ địa, Bất Tử chi chủ trấn thiên địa. Tây Thiên điện, Bách Chiến chi hoàng, chiến uy không thể địch.

- Thiếu niên bước ra từ Bắc Linh cảnh, cưỡi Cửu U Minh Tước xông đến thế giới hỗn loạn đầy đặc sắc, con đường Chúa tể, ai nổi ai chìm? Đại thiên thế giới, vạn đạo tranh phong, ta làm đại chúa tể.

- Ở truyện mới này của Lão Đậu, chúng ta có thể gặp lại Viêm Đế Tiêu Viêm, Huân Nhi, hay Lâm Động trong vũ động càn khôn hay không? Mời bạn đọc cùng tìm hiểu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset