Chương 500: Huyết Thần tộc tái hiện

Huyết Thần tộc tái hiện

Ôn Thanh Tuyền khiến cho Mục Trần tức điên lên, nhưng trong lòng lại cảm thấy quái dị nhiều hơn. Rốt cuộc hắn đã hiểu được cái cảm giác quái đản khi tiếp cận cô gái này, không ngờ nàng ta đang “để ý” Lạc Li.

Bỗng dưng lại chui từ đâu ra một… tình địch vô cùng đặc biệt.

Ôn Thanh Tuyền nhìn thấy ánh mắt quái đản của Mục Trần cũng chẳng nói gì, nụ cười càng tươi rói hớn hở.

Ôn Thanh Tuyền thoải mái nắm tay Lạc Li, dựa sát vào người nàng ta, hai thân thể mềm mại như dán dính vào nhau, thân thiết vô đối.

Lạc Li cũng hơi ngạc nhiên với cử chỉ đó của Ôn Thanh Tuyền, nhưng mà đầu óc nàng vốn “trong sáng”, nên dù có hơi cảm thấy không thoải mái lắm nhưng cũng không dị ứng. Nói gì thì Ôn Thanh Tuyền cũng rất ưu tú, tính cách lại sảng khoái thoải mái, nữ nhi gần nhau tay nắm tay cũng là lẽ thường.

Nhưng Mục Trần lại không thấy bình thường, hắn tằng hắng một tiếng rồi nắm tay Lạc Li kéo lại, tách nàng ta ra khỏi Ôn Thanh Tuyền, giả đò cười nói:

– Ôn đội trưởng, khi nào chúng ta khởi hành?

Mục Trần phản ứng khiến Ôn Thanh Tuyền hơi tức tối, tay vén tóc trả lời:

– Đương nhiên càng sớm càng tốt. Bây giờ cả sáu thần thiếp đều đã có chủ, có lẽ bọn họ cũng đã xuất phát hướng tới di tích Mộc Thần Điện, dù gì thì cũng là một di tích cực lớn, đoạt được những bảo vật trong đó thì đúng là đại cơ duyên.

Mục Trần khẽ gật:

– Năm thần thiếp khác đều đã có người lấy được rồi ư?

– Theo ta biết, Chúng Viện Minh có một tấm, Thánh linh viện và Võ linh viện cũng có một đội ngũ lấy được. Còn lại hai tấm thần thiếp kia thì ta không rõ. Ta nghĩ những kẻ có thể nắm giữ được thần thiếp hẳn phải là chi đội mạnh mẽ, những kẻ yếu kém thì chắc chắn không đủ tư cách tham gia tranh đoạt di tích Mộc Thần Điện, do vậy phải chuẩn bị tinh thần đi.

Ôn Thanh Tuyền nói tiếp:

– Đại tái linh viện lúc này đã rất gay cấn, những đội ngũ mạnh mẽ đã nổi danh khắp nơi, năm nay cục diện khó khăn hơn trước kia rất nhiều. Thậm chí ngay cả ta cũng không quá tự tin, nếu không thì cũng đâu tìm các ngươi đề nghị hợp tác?

– Trong Chúng Viện Minh có bốn vị thủ lĩnh, ba người ta đã gặp qua, không ai đơn giản, thực lực mạnh mẽ, chiến tích cũng rất huy hoàng, đều đã có những cao thủ linh lực nan bị họ đánh bại.

Mục Trần trừng mắt, đánh bại cao thủ linh lực nan? Ba vị thủ lĩnh Chúng Viện Minh kia thật đáng gờm.

– Người còn lại thì sao?

Mục Trần nghi hoặc hỏi tiếp.

– Gã đại thủ lĩnh kia thì khá thần bí, cũng chính là kẻ khởi xướng Chúng Viện Minh, ta chưa gặp lần nào. Nhưng hắn có thể khiến ba gã kia phục tùng đứng sau thì có lẽ kẻ đó mới chân chính là kình địch.

Ôn Thanh Tuyền nhíu mày.

Mục Trần gật gù, sắc mặt nghiêm trọng, di tích Mộc Thần Điện này không phải dễ dàng, kiêu hãnh như Ôn Thanh Tuyền mà còn tỏ ra cẩn thận như thế.

– Thánh linh viện, có thể là chi đội Cơ Huyền?

Mục Trần nheo mắt hỏi.

– Chi tiết này thì ta không rõ. Bốn chi đội Thánh linh viện do Tứ Thánh Tử lãnh đạo. Trong bốn người thì có hai kẻ đáng chú ý hơn cả.

Ôn Thanh Tuyền nhìn thẳng Mục Trần.

– Nói tiếp đi!

Mục Trần tha thiết muốn nghe, tin tức của Ôn Thanh Tuyền dĩ nhiên hơn hẳn kẻ bế quan gần cả tháng như hắn.

– Tứ Thánh Tử, bề ngoài có vẻ như không phân cao thấp, nhưng thực ra vị đương kim đại Thánh Tử Vương Chung mạnh nhất. Kẻ còn lại cần phải chú ý chính là Cơ Huyền. Trong số bốn người hắn là kẻ có thâm niên ít nhất, nhưng lại sâu không lường được. Điều này ta hẳn là ngươi biết rõ hơn cả ta.

Ôn Thanh Tuyền kể tỉ mỉ.

– Đại Thánh Tử Vương Chung…

Mục Trần lẩm bẩm cái tên đó. Tứ Thánh Tử hắn đã giao đấu với Hạ Hầu, nhưng cũng chỉ trọng thương đối thủ. Có lẽ gã Thánh Tử còn lại cũng không hơn kém bao nhiêu, nhưng còn về phần Cơ Huyền và Vương Chung, hai gã này…

– Chi đội Thánh linh viện xuất hiện ở Mộc Thần Điện nhiều khả năng là do Vương Chung hoặc Cơ Huyền lãnh đạo…

Ôn Thanh Tuyền thần sắc nghiêm trọng cho biết thêm.

Mục Trần thở dài, bất kể Vương Chung hay Cơ Huyền thì di tích lần này cũng khó lường.

– Lấy thần thiếp của ngươi ra định hướng đi, chúng ta đi!

Ôn Thanh Tuyền đề nghị.

Mục Trần lập tức lấy ra Mộc Thần Bia, linh lực đổ vào khiến nó phát sáng xanh biếc, đỉnh bia nhẹ nhàng nghiêng xuống, chỉ về một hướng.

– Hướng tây bắc ư?

Ôn Thanh Tuyền nhíu mày nhìn theo.

– Đi thôi!

Mục Trần cất Mộc Thần Bia, dẫn đầu bay đi trước. Mọi người nhanh chóng theo sau.

– Chúng ta bám sát hắn nào.

Ôn Thanh Tuyền mỉm cười, dẫn bốn vị đội viên ngọc ngà đi theo.

Đại lục di tích này tuy chỉ là một góc bị vỡ ra, nhưng không gian vẫn rất rộng lớn, không nhỏ hơn so với Bắc Thương đại lục chút nào. Mọi người bay đi ước chừng năm ngày vẫn chưa thấy mục tiêu đâu cả.

Trong năm ngày bay gần như liên tục, Mục Trần nhận thấy rõ ràng sự gay cấn đã lên đến mức đáng sợ của đại tái linh viện. Suốt chặng đường gặp không ít những tranh đấu mà cuốn cả trăm đội ngũ vào, khiến cho chiến trường rộng ra cả ngàn dặm, sức mạnh của các chi đội cũng khiến hắn biến sắc.

Nhưng còn may những giao tranh đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến đoàn người, mà họ cũng không nhúng tay vào.

Vẫn cứ giữ vững hướng bay, bởi vì lúc này còn chưa đến hồi tranh đấu của họ.

Mục Trần không muốn trêu chọc những đội ngũ kia, mà bọn kia cũng chẳng dám gây phiền toái cho đoàn người này, nguyên nhận lớn nhất chính là chi đội các cô gái đi theo Mục Trần. Đương kim đệ nhất bảng điểm đại tái linh viện, đội ngũ cường hãn đáng sợ nhất, chẳng ai ngu dại mà kiếm rắc rối vào thân, mặc dù nàng ta rất hấp dẫn.

Ba ngày nữa trôi qua, đoàn người đã đến gần địa điểm mục tiêu. Mục Trần cảm nhận được nhiệt độ càng lúc càng nóng hơn toát ra từ Mộc Thần Bia, hào quang của nó cũng càng lúc càng sáng hơn.

Dấu hiệu đó chứng tỏ hắn đã đến rất gần tòa di tích Mộc Thần Điện chân chính.

– Mục tiêu của chúng ta có lẽ ở ngay tại vùng núi cách đây 2000 dặm nữa.

Đoàn người đã hạ xuống nghỉ chân tại một đỉnh núi, Mục Trần tay cầm Mộc Thần Bia, nhìn về chân trời hướng tây bắc, nói tiếp:

– Với tốc độ này thì ngày mai là chúng ta đến nơi.

– Vùng này có lẽ là trung tâm của mảnh đại lục, những chi đội ta gặp trên đường càng lúc càng mạnh. Theo ta thấy di tích Mộc Thần Điện kia đã thu hút rất nhiều đội ngũ đến đây.

Lạc Li đến cạnh hắn lên tiếng

Mục Trần gật đầu, dọc đường họ cũng đã nhìn thấy nhiều chi đội có vẻ như cùng một mục đích hướng đi với hắn. Có lẽ phương hướng của di tích vì lí do nào đó đã bại lộ ra rồi, như vậy thì lúc tranh đoạt sẽ hỗn loạn hơn nhiều.

– Đi khoảng 500 dặm nữa sẽ đến một trấn giao dịch, chúng ta nên dừng lại ở đó, nơi đó xem như là trấn lớn nhất trong mấy vạn dặm quanh đây, rất nhiều đội ngũ đều hội tụ lại. Chúng ta nên mua một ít linh đan chiến đấu, rất cần thiết.

Ôn Thanh Tuyền chỉ về một hướng rồi nói.

– Linh đan chiến đấu… đắt lắm a!

Mục Trần sờ sờ cái mũi. Những linh đan khôi phục nhanh và tăng phúc chiến lực thì giá cả cực cao, muốn mua cũng cần phải có cái giá tương xứng. Hắn cũng muốn mua một ít, nhưng mà mấy thứ xa xỉ đó hắn không đủ chi phí.

– Ai bảo ngươi trả tiền?

Ôn Thanh Tuyền khinh miệt một câu, nhẹ nhàng lướt đi trước.

Mục Trần bất đắc dĩ nhún vai, rồi cùng với mọi người bay theo.

Khoảng cách 500 dặm với họ cũng bay không quá lâu, một buổi là đến. Lúc đến càng gần mục tiêu, hắn nhìn thấy vô số những hào quang từ các cường giả tấp nập bay vào, hạ xuống một thị trấn to lớn.

Trấn này chắc chắn xuất hiện không lâu lắm, nhưng quy mô thật là đồ sộ.

Chắc chắn đây là trấn giao dịch mà Ôn Thanh Tuyền đã nói.

Mục Trần cũng tò mò háo hức, định dẫn mọi người hạ xuống tham quan, nhưng ngay lúc đó, hắn phát hiện Lạc Li đứng khựng lại giữa không trung, gương mặt vui vẻ của nàng lúc này mang theo nhiều sự lạnh lẽo.

Lạc Li nhìn xuyên qua mọi người, hướng thẳng đến một đỉnh núi xa xa, mơ hồ nhìn thấy được khoảng mười bóng người. Mục Trần cũng nhìn theo, nhíu mày. Bên đó dường như là hai chi đội, lạ hoắc, chỉ có điều toàn bộ thanh viên đều mặc đồng phục màu đỏ, cực kỳ thu hút và chói mắt.

Khi nhìn họ, bất giác trong lòng hắn sinh ra một cảm giác rất không thoải mái.

– Sao thế?

Ôn Thanh Tuyền cũng phát hiện hai người kia đang nhìn chằm chằm chi đội áo đỏ như máu bên đó, nhẹ nhàng hỏi.

Lạc Li đặt tay lên chuôi Lạc Thần Kiếm, nhẹ nhàng nắm chặt, nhìn sang Mục Trần, cất giọng lành lạnh:

– Là tộc nhân Huyết Thần tộc.

Mục Trần trừng mắt. Một trong tứ thần tộc Tây Thiên giới, Huyết Thần tộc? Không ngờ bọn họ cũng phái người tham gia đại tái linh viện… chẳng lẽ nhắm vào Lạc Li hay sao?

Đại Chúa Tể

Đại Chúa Tể

Score 8.3
Status: Completed Author:
Đại thiên thế giới, nơi các vị diện giao nhau, vạn tộc hiện lên như nấm, quần hùng tụ hội, một vị Thiên chi chí tôn đến từ hạ vị diện tại vô tận thế giới diễn lại một truyền kỳ mà mọi người hướng tới, theo đuổi con đường Chúa tể.

- Hỏa vực vô tận, Viêm Đế nắm giữ, vạn hỏa đốt trời xanh. Trong võ cảnh, Võ Tổ chi uy, chấn nhiếp càn khôn. Bắc Hoang khâu, Vạn Mộ địa, Bất Tử chi chủ trấn thiên địa. Tây Thiên điện, Bách Chiến chi hoàng, chiến uy không thể địch.

- Thiếu niên bước ra từ Bắc Linh cảnh, cưỡi Cửu U Minh Tước xông đến thế giới hỗn loạn đầy đặc sắc, con đường Chúa tể, ai nổi ai chìm? Đại thiên thế giới, vạn đạo tranh phong, ta làm đại chúa tể.

- Ở truyện mới này của Lão Đậu, chúng ta có thể gặp lại Viêm Đế Tiêu Viêm, Huân Nhi, hay Lâm Động trong vũ động càn khôn hay không? Mời bạn đọc cùng tìm hiểu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset