Bạch quang rực rỡ chiếu rọi vạn trượng, ngập tràn thiên địa.
Dị tượng chói lóa như thế khiến mọi người phải căng mắt ra nhìn.
“Ầm”
Đôi mắt Mục Trần lúc này cũng trừng lên, quyền kình như lôi long mang theo linh lực dũng mãnh trùng kích, hướng vào vùng hào quang vô tận.
Cơ Huyền đứng giữa không, đôi mắt sắc lạnh đầy sát ý, linh lực tỏa ra khí phách thần thánh.
Bình thản nhìn vào công kích hắc lôi, hắn nhếch môi khinh bỉ, lắc mình lướt tới.
“Véo!”
Vừa chớp mắt, Cơ Huyền đã ở ngay phía trước công kích, chưởng kình nhẹ nhàng nện vào hắc lôi.
“Bùm!”
Linh lực trắng sáng rực rỡ phun trào, lôi thế cuồng bạo nháy mắt tan nát.
– Mục Trần, ngươi thực cho rằng thực lực của ta chỉ là nhị trọng Thần Phách nan?
Một chưởng nhẹ nhàng bóp nát hắc lôi, Cơ Huyền bí hiểm buông lời khinh thị Mục Trần.
Những cao thủ đang quan chiến nghe thấy liền chấn kinh. Hắn nói như thế, chẳng lẽ ý của hắn là đã đột phá tam trọng Thần Phách nan?
Lạc Li, Ôn Thanh Tuyền cũng nghiêm mặt, Cơ Huyền lại ẩn giấu thực lực.
Cơ Huyền cười khẽ, tay nắm lại, uy áp linh lực còn đáng sợ hơn lúc trước bùng nổ.
Linh lực quanh thân Cơ Huyền dâng lên một tầng mới, phóng thích năng lượng cuồng bạo.
– Khó ngờ được Cơ Huyền đã vượt qua tam trọng Thần Phách nan, cái tên này thật sâu khôn lường. Vị trí hạng 1 của hắn quả thật xứng đáng, xem ra Mục Trần không ổn rồi…
Thực lực Cơ Huyền bất ngờ đề thăng, thế giằng co của hai bên khoảnh khắc tan vỡ.
Thực lực tam trọng Thần Phách nan, vậy thì Mục Trần tuyệt đối không cản nổi.
– Bây giờ xem ngươi làm sao ngăn được ta?
Cơ Huyền lập tức biến pháp, linh lực hình thành một quang ấn khổng lồ.
Quang ấn rực rỡ hào quang đè xuống, năng lượng đáng sợ phủ lấy phạm vi trăm trượng mà Mục Trần là trung tâm, căn bản không thể né tránh.
Sức mạnh công kích của Cơ Huyền lúc này mạnh hơn trước rất nhiều, nếu Mục Trần vẫn ngang nhiên ngạnh đấu, tất nhiên sẽ bị thương.
Giao phong cấp độ này, một khi hắn có thương thế rơi xuống hạ phong, e rằng kết quả chiến đấu đã xong.
Mục Trần nhìn lên hào quang rực rỡ, áp lực từ thế công khiến không khí xung quanh Mục Trần đặc lại, hắc lôi quanh thân cũng bị đè nén.
Tam trọng Thần Phách nan mạnh như vậy.
Công kích bậc này, lục văn lôi thể khó lòng chống cự được. Cơ Huyền quả là kẻ địch nguy hiểm nhất của hắn.
Mục Trần hít sâu một hơi, rồi hắn nhắm chặt hai mắt trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người.
– Hắn bó phép rồi sao?
Huyết Thiên Hà đứng xa xa, ánh mắt hờ hững lầu bầu:
– Kẻ được Lạc Li yêu mến lại yếu kém thế ư?
– Xem ra bị đuổi khỏi Linh Lộ cũng ảnh hưởng rất lớn tới hắn.
Phương Vân của Cửu Đỉnh linh viện bên kia cũng cười nhạt. Nếu không mất đi một năm tu luyện, có lẽ Mục Trần hiện tại chẳng kém gì Cơ Huyền, chỉ tiếc là cuộc đời không có nhiều chữ nếu đến vậy.
– Mục Trần hắn…
Từ Hoang cực kỳ lo lắng, Cơ Huyền đột nhiên bành trướng thực lực, áp đảo khí thế.
Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông càng thêm nghiêm trọng. Bọn họ cũng không đoán ra được Cơ Huyền lại mạnh đến thế này, vượt qua tam trọng Thần Phách nan, e rằng trong đại tái linh viện hiện tại, hắn là kẻ duy nhất.
Lạc Li và Thanh Tuyền cũng tỏ ra nao nao lo lắng. Cơ Huyền là loại đối thủ không thể khinh xuất.
“Ầm ầm!”
Thình lình bầu trời càng thêm tối đen, chẳng biết từ khi nào mà một luồng mây đen xuất hiện, tiếng sấm rền vang không trung.
“Xẹt xẹt!”
Lôi quang lóe lên, rồi đột nhiên một cột sét xé toang bầu trời, từ trên cao nện thẳng xuống đầu Mục Trần.
Hắc lôi thâm nhập vào cơ thể, lôi điện quanh thân trở nên càng thêm cuồng bạo.
Nhưng bất ngờ nó lại im bặt, hắc lôi thu vào trong cơ thể, như bị cái gì đó hút lấy.
Thân thể hắn cũng chẳng có biến hóa gì, lôi điện quấn quanh cơ thể lúc nãy đã biến mất sạch sẽ.
Và đúng lúc đó, hắn mở mắt ra.
“Ầm ầm.”
Đôi mắt vừa mơ như đã bị chuyển hóa thành sấm sét, không gian quanh đó biến dạng, hắn bay vút lên trời.
“Bùm.”
Chiếc áo trên thân bị chấn tan thành từng mảnh, mọi người nhìn thấy rõ ràng từng nét lôi văn trên ngực hắn.
Mà số lượng, lại có đến bảy.
Thất văn lôi thể!
“Rầm!”
Lôi đình vang vọng, thân thể Mục Trần trực tiếp biến thành một cột sét đen đúa, năng lượng bá đạo khó hình dung.
“Uỳnh!”
Mục Trần hóa thành lôi đình, chính diện nghênh chiến, đập thẳng vào quang ấn từ trên cao đang đè xuống.
– Phá!
Mục Trần gầm lên.
Hắc lôi như ngọn thương xuyên qua không trung, chớp mắt một cái, thiên địa đổi màu, quang ấn xuất hiện một vết nứt tổ bố.
“Rốp”
Tiếng vỡ giòn giã vang lên, hắc lôi nhẹ nhàng xuyên thủng quang ấn.
Mọi người biến sắc.
Lôi đình tích lịch xuyên phá quang ấn, rồi khựng lại trên nền trời, Mục Trần xuất hiện trở lại, phô ngực trần sáng bóng lực lưỡng, gương mặt kinh thế hãi tục sắc bén khiến người ta hoảng hốt.
Để lại phía dưới là khung cảnh quang ấn ầm ầm nổ tung, hóa thành những đốm sáng li ti đầy trời.
Ai nấy đều trợn tròn đôi mắt.
Công kích khí thế của Cơ Huyền lại lần nữa dễ dàng bị phá tan!
– Không thể tin được!
Có ai đó kinh nghi thất thanh, rõ ràng là chấn động quá lớn. Thực lực Cơ Huyền đã hiển lộ là tam trọng Thần Phách nan, vậy mà vẫn chưa thể áp đảo Mục Trần ư?
– Sức mạnh cơ thể của hắn lại tăng thêm!!
Ôn Bất Thắng dễ dàng nhận thấy sự thay đổi trên cơ bắp của con người đang đứng trên trời cao kia. Linh lực của hắn vẫn như thế, nhưng cơ thể thì săn chắc hơn rất nhiều.
Võ Linh gật gù;
– Quả nhiên cũng không đơn giản, xem ra tên nào cũng còn giấu một tay sau lưng hết a…
Nhóm người Trầm Thương Sinh thì mừng rỡ, mà trong lòng thì chấn động vô cùng. Mục Trần hiện tại lại mạnh mẽ lên nhiều như vậy, thật sự đả kích lòng người.
– Cái tên này quả nhiên cũng xấu tính xấu nết như Cơ Huyền, tên nào cũng còn giấu bài chưa lật ra.
Ôn Thanh Tuyền ra vẻ khinh miệt, nhưng gương mặt rõ ràng có một chút ý thán phục.
– Hắn còn giấu bao nhiêu bản lĩnh nữa, e rằng cả Lạc Li ngươi cũng không biết.
Lạc Li chỉ nhướng mày cười khẽ.
Mục Trần và Cơ Huyền đối diện giữa không, một người linh lực ngập tràn mênh mông, một kẻ cơ bắp cuồn cuộn, lôi văn lập lòe bá đạo.
– Lợi hại đấy!
Cơ Huyền sắc mặt càng lúc càng lạnh đi, nhưng vẫn không quên vắt lại một nụ cười.
– Ngươi cũng chỉ nghĩ rằng sức mạnh cơ thể ta có thế thôi sao?
Mục Trần cười nhạt, lặp lại một câu tương đồng đem trả cho Cơ Huyền.
– Ngươi đắc chí vẫn còn sớm. Ta nói nếu đây đã là cực hạn của ngươi, thì chắc chắn ngươi sẽ phải nằm lại chỗ này.
Cơ Huyền cười cười, ánh tinh quang lóe lên trong mắt
Mục Trần chậm rãi vươn tay, ấn pháp xuất hiện trên đầu ngón tay, sắc bén đáng sợ đến mức Cơ Huyền cũng hơi lạnh mình.
– Tiếp theo đến lượt ta đánh trước.