Chương 459: Vân tại cao sơn không quyển thư!

Vân tại cao sơn không quyển thư!

Lạc Ly dùng Phích Lịch Chấn Quang Độn đuổi theo, quát lên với tu sĩ giống cương thi: “Hoa Sơn, phách!”

Trên đỉnh đầu hắn biến hóa ra một ngọn sơn nhạc, đó là Hoa Sơn, cao hiểm đứng dốc, giống như một cây đinh nhọn, nháy mắt bay ra, lực phách Hoa Sơn!

Tu sĩ Bắc Mang tông giống cương thi hét thảm một tiếng, bị chém thành thịt nát, chết tới mức không thể chết thêm nữa.

Lạc Ly tiếp tục đuổi theo linh quỷ mọc cánh, dưới diệu dụng của Nhất Sơn Canh Bỉ Nhất Sơn Cao, đồng thời sử dụng ngự kiếm phi hành, hai độn pháp được sử dụng cùng lúc, tốc độ của Lạc Ly lập tức tăng vọt.

Chớp mắt đã đuổi kịp, linh quỷ lập tức hô lên:

“Ta chính là đệ tử Âm Sơn phái, ngươi dám giết ta…”

Lạc Ly ra tay, kiếm quang chợt lóe, Thanh Ngư Du Lân Sát giống như một con cá trắm đen phá nát không gian vô tận, chớp nhảy một cái, linh quỷ hét thảm một tiếng, bị chém thành hai nửa, tử vong.

Lạc Ly duỗi tay, nhẫn trữ vật cùng pháp khí trên người hắn đều bị Lạc Ly thu lại.

Xoay người trở lại chỗ vừa rồi, đáng tiếc tu sĩ Bắc Mang sơn bị mình đè nát, không còn sót lại thứ gì. Thế nhưng Lạc Ly kiểm tra thi thể, phát hiện tu sĩ này đã trúng quỷ độc mà hắn vẫn chưa hay biết gì. Cho dù không chết trong tay Lạc Ly thì không lâu sau đó cũng độc phát thân vong.

Đi tới bên cạnh Linh Độn Thử, hóa ra con chuột này lại là bảo vật, Lạc Ly thu lấy, phóng thích Kim Đan chân nhân ra ngoài, tuy bọn họ chỉ có thể tồn tại ba mươi giây, thế nhưng bọn họ giúp nhiêu đó là đủ rồi, nhanh chóng bắt hết Linh Độn Thử, cất chứa, đây đều là linh thạch!

Lạc Ly thi pháp phá vỡ nhẫn trữ vật của tu sĩ Âm Sơn phái, rất hài lòng. Trong đó có ba mươi khối thượng phẩm linh thạch, mấy bình đan dược tu luyện, còn có ba mươi sáu gốc linh thảo ngàn năm, mỗi gốc linh thảo có giá trị ít nhất là ba ngàn linh thạch.

Ngoài ra còn có một thiên địa linh vật, là Hoàng giai trung phẩm thiên địa linh kim Vẫn Lạc Tinh Kim, vừa nhìn là biết mới được cắt ra, đáng tiếc khi khai thác lại không cắt tốt, lãng phí rất nhiều. Nếu như để Lạc Ly cắt thì có thể cắt ra làm hai phần.

Đáng tiếc hơn đó là tu sĩ Bắc Mang tông bị Lạc Ly đè thành thịt vụn, tất cả đều vỡ nát, bằng không thì còn có thể có được một phần thiên địa linh kim Vẫn Lạc Tinh Kim.

Tu sĩ Bắc Mang tông, Lạc Ly không khỏi nhớ tới Thường Mặc Y năm đó, hình như ngày đó bị mình giết lầm, hắn cũng muốn ngăn cản quỷ tộc trở lại, thế nhưng âm dương kém sai bị mình giết chết.

“Đợi lúc nào đó đi Bắc Mang tông nhìn thử, bồi thường bọn họ một chút!”

Trong lòng Lạc Ly xuất hiện một ý tưởng như thế.

Đi tiếp về phía trước, dọc đường đi gặp không ít yêu thú tập kích, thế nhưng toàn bộ đều chết dưới kiếm của Lạc Ly, đồng thời hắn cũng đào được không ít thứ tốt.

Có khi là linh thảo, linh thảo ở đây gần như đều là ba ngàn năm, giá trị ít nhất ba ngàn linh thạch. Có khi là khoáng thạch, có khi là tài liệu, tóm lại thu hoạch phong phú.

Thế nhưng có khi tìm thấy chỗ linh thảo mọc nhưng đã bị người khắc ngắt trước, có khi có thể nhìn thấy dấu vết đào cắt khoáng thạch, xem ra có người đi ở phía trước Lạc Ly, vì thế Lạc Ly càng đi vào trong sâu hơn.

Dọc đường đi, có lúc thu hoạch, cũng có lúc thất vọng. Trên đường, có vài lần Lạc Ly gặp gỡ tu sĩ khác, hai bên đều giữ tư thế kiềm chế nhau, yên lặng nhường đường cho nhau.

Thế nhưng cũng có người đui mù, thấy Lạc Ly chỉ có một mình, cũng chỉ là Trúc Cơ lục trọng nên nhào tới tập kích. Kết quả đều bị Lạc Ly giết sạch. Bảo bối mà bọn họ đạt được đều biến thành một bộ phận thu hoạch của Lạc Ly.

Chớp mắt đã qua ba ngày, Lạc Ly tiếp tục đi tới, tiến vào nơi sâu nhất trong Vạn Độc Quỷ Càn Khôn.

Đi rồi lại đi. Đột nhiên Lạc Ly phát hiện phía trước có một cái bóng màu đen khổng lồ, nhìn kỹ lại thì nơi đó là một ngọn núi nhỏ. Trong Vạn Độc Quỷ Càn Khôn này, phần lớn đều có địa hình bình nguyên, thật không ngờ cũng có núi nhỏ, Lạc Ly rất tò mò, lập tức đi qua đó.

Dọc đường đi, Lạc Ly cẩn thận thăm dò. Tìm kiếm một ít linh thảo, cũng chém giết một vài độc thú.

Đi lên núi nhỏ, đi tới sườn núi, liên tục thu thập đủ loại linh thảo ba ngàn năm. Lạc Ly lập tức phát hiện, độc tính ở nơi này cao gấp những nơi khác mấy lần!

Sắc mặt Lạc Ly thay đổi mấy lần, trợn mắt nhìn ngọn núi nhỏ này, hồi lâu bất động, hai mắt phát ra đủ loại hào quang. Hắn giống như đang suy tư điều gì đó, sau đó lại giống như quyết tâm, tiếp tục đi lên trên núi.

Từng bước một ổn định, nháy mắt, Lạc Ly đi lên đỉnh núi. Trên đỉnh núi này, độc tính mạnh hơn, cao gấp mười lần trên bình nguyên. Trên người Lạc Ly chớp lóe bạch quang, Tiểu Thạch trên đỉnh đầu Lạc Ly không ngừng hô hấp, lúc này mới kháng cự được kịch độc đáng sợ này.

Đột nhiên Lạc Ly phát hiện trên đỉnh núi có vài người xếp thành hình cung, giống như đang thương lượng chuyện gì đó.

Lạc Ly vừa nhìn thấy đối phương thì đã nghe một âm thanh vang dội truyền tới từ đỉnh núi:

“Đạo hữu, nếu như đã tới thì sao không tới đây một chuyến?”

Lạc Ly trầm ngâm một lát, lại quan sát một hồi, sau đó hít sâu một hơi, lấy ra một cái mặt nạ đội lên, chậm rãi qua đó.

Tất cả khói độc đều phát ra từ đỉnh núi này, cho nên nơi này độc nhất, hơn nữa còn có một thứ trọng lực đáng sợ.

Mỗi bước chân đều rất khó khăn, may mà Lạc Ly vừa sử dụng Độc Vô Sinh Sát tránh độc, một bên sử dụng Cự Kình Bá Đạo Sát, đề thăng sức mạnh vô tận, đi lên trên đỉnh núi.

Chỉ thấy trên đỉnh núi có năm người tạo thành một hình cung, đối diện lẫn nhau. Ở trung tâm bọn họ có một tảng đá, bị bọn họ theo dõi gắt gao.

Năm người này đều là Kim Đan chân nhân, nhìn thấy Lạc Ly có thể đi lên đỉnh núi, sắc mặt của năm người khác nhau.

Trong đó có một người nói: “Chỉ là Trúc Cơ, giết!”

Hắn nhảy mạnh lên, giống như quỷ mỵ, tốc độ cực nhanh, đánh về phía Lạc Ly. Giơ tay lên đánh ra một chưởng, muốn đánh chết Lạc Ly.

Một chưởng này, Lạc Ly không thể ngăn cản, thế nhưng trước người Lạc Ly xuất hiện một Kim Đan chân nhân dốc sức ra tay, ngạnh kháng một chưởng này. Sau đó chớp mắt có hai Kim Đan chân nhân hiện hình, một người phát ra vạn đạo lôi đình, một người phát ra vô tận huyết hải, vây công người này.

Người nọ thân hình chóp lóe, giống như quỷ mị, nháy mắt biến mất. Ba Kim Đan chân nhân trước người Lạc Ly cũng lập tức biến mất.

Ánh mắt mọi người nhìn hắn đều thay đổi. Người này tuy chỉ mới Trúc Cơ, thế nhưng lại có thể điều khiển Kim Đan chân nhân, không biết là pháp thuật gì, không thua kém gì mình cả, có thể đứng cùng hàng với mình!

Lúc này một Kim Đan chân nhân mỉm cười nói: “Đạo hữu có phải là Lạc Ly Hỗn Nguyên tông? Ta chính là đệ tử Cửu U Quỷ Minh tông U Hồng, hai tông chúng ta kết minh nhiều đời, không biết lúc này có thể cùng tiến cùng lùi không?”

Lạc Ly sửng sốt, sau đó mỉm cười nhìn Kim Đan chân nhân đó, nói: “Chính là một trong tám đại chấp sự của Cửu U Quỷ Minh tông, U Hồng chân nhân?”

U Hồng chân nhân trả lời: “Đúng là bổn tọa!”

Lạc Ly nói: “Vậy hay quá, Hỗn Nguyên tông chúng ta cùng Cửu U Quỷ Minh tông kết minh nhiều đời, vãn bối nguyện ý nghe theo hiệu lệnh của tiền bối!”

Đại Đạo Độc Hành

Đại Đạo Độc Hành

Status: Completed Author:

Ba nghìn tả đạo, tám trăm bàng môn, một trăm lẻ tám thượng môn.

Tu sĩ ở cái thời đại này đông như kiến, tùy tiện ngó một cái là có một đống.

Tu sĩ tay mang ngũ hành, chân giẫm âm dương, siêu thoát sinh tử luân hồi, một lòng truy cầu đại đạo vĩnh hằng trong truyền thuyết.

Khổ tu, lịch lãm, tham ngộ, ác chiến, trải qua vạn kiếp vẫn giữ vững niềm tin. Rồi sẽ có ngày đứng trên tất cả, nhìn chúng sinh nhỏ bé dưới chân.

Đến ngày ta đứng trên đỉnh chín tầng trời, mới phát hiện đại đạo ta truy cầu vốn chỉ là con đường ta đã trải qua, mà chính nó cũng chỉ mới bắt đầu!

Đại đạo rộng lớn mịt mờ, mình ta độc hành!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset