Phương Ánh Tuyết chỉ muốn mượn Thanh Mộc lệnh vượt qua kiếp nạn này, nàng căn bản chưa hề nghĩ tới chuyện kết minh với Hỗn Nguyên tông. Điều này giống như con kiến không nghĩ tới chuyện xưng huynh gọi đệ với con voi, đây là chuyện không thể nào.
Lạc Ly gật đầu, vừa định nói chuyện thì Phương Ánh Tuyết còn nói thêm: “Ta biết Thanh Mộc lệnh là tín nhiệm của trưởng bối Hỗn Nguyên tông đối với ngươi, mỗi một quyết định đều đại biểu cho toàn bộ tu sĩ Hỗn Nguyên tông, chỉ cần vô ý một chút thì sẽ khiến Hỗn Nguyên tông trở thành kẻ thù với Ngũ Độc Giáo!
Thậm chí sẽ dẫn ra đại chiến, sẽ khiến vô số tu sĩ Hỗn Nguyên tông bị cuốn vào chuyện này. Ta nghĩ yêu cầu của ta hơi quá đáng, thế nhưng chuyện này lien quan tới sự sống còn của ba ngàn đệ tử Linh Điệp tông, sống còn của cha ta, truyền thừa vạn năm của Linh Điệp tông ta. Van xin sư đệ, xin cứu Linh Điệp tông ta!”
Nói xong, Phương Ánh Tuyết cố tình quỳ về phía Lạc Ly, cúi đầu cầu xin!
Lạc Ly vội vàng nâng Phương Ánh Tuyết dậy, nói: “Không sao cả đâu Ánh Tuyết sư tỷ, Ngũ Độc Giáo vốn là kẻ thù với Hỗn Nguyên tông chúng ta. Mặt khác, tổ sư đã dặn dò ta, muốn ta…”
Phương Ánh Tuyết vẫn quỳ tiếp ở đó, không cho Lạc Ly đỡ dậy, nói: “Lạc Ly sư đệ, ta biết toàn bộ Linh Điệp tông chúng ta chả có giá trị gì với ngươi. Bảy loại linh điệp có giá trị nhất của tông môn chúng ta cũng do ngươi tìm trở lại!
Có thể nói Linh Điệp tông không thể lấy ra bất cứ thứ gì để đền đáp ngươi xưng đáng! Thế nhưng có một thứ, mà ngươi không có, mà ta có thể đền đáp ngươi!
Lạc Ly, Lạc Ly, ta, ta nguyện ý làm ngoại thất của ngươi!”
Nói xong lời này, sắc mặt Phương Ánh Tuyết đỏ hồng, cúi đầu thật chặt.
Ngoại thất chính là tiểu thiếp, lại còn không thể ở nhà chính, thuộc loại vợ bé nuôi bên ngoài.
Lạc Ly hoàn toàn không nghe rõ Phương Ánh Tuyết nói những gì, nên hỏi: “Ngươi nói gì?”
Phương Ánh Tuyết khẽ cắn môi, kiên định nói: “Ta nguyện ý làm ngoại thất của ngươi!”
Lần thứ hai thốt lời này ra, cả người Phương Ánh Tuyết lập tức đỏ bừng như cháy. Nàng vốn là nữ tử kiên cường, chỉ cần đã quyết định thì tuyệt đối không thay đổi.
Nàng nhìn Lạc Ly, khuôn mặt đỏ bừng, lại lớn tiếng nói: “Ta nguyện ý làm ngoại thất của ngươi! Ta, ta còn là xử nữ…”
Nhìn nữ tử như lửa này. Chân dài thon thả, cần cổ tinh tế, áo dài gấm lụa, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp tuyệt lệ, như sương mới đọng, đẹp đẽ trong trẻo, không thể đụng chạm.
Nàng cứ như thế quỳ gối trước mặt mình, khuôn mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói nguyện ý làm ngoại thất của mình. Lạc Ly không khỏi nóng rần, cứng lên như sắt.
Thế nhưng Lạc Ly vẫn nói: “Ánh Tuyết sư tỷ, hãy để ta nói đã. Ta có thể sử dụng Thanh Mộc lệnh, dùng danh nghĩa Hỗn Nguyên tông để kết minh với Linh Điệp tông. Cho dù ngươi không làm ngoại thất thì ta cũng sẽ làm như thế. Đây là…”
Lạc Ly vừa định nói đây là quyết định của sư môn Hỗn Nguyên tông thì Phương Ánh Tuyết lại cắt ngang lời nói của Lạc Ly nói: “Kết minh. Linh Điệp tông với Hỗn Nguyên tông. Sao có thể chứ! Lạc Ly sư đệ, Linh Điệp tông có được sự che chở của Hỗn Nguyên tông đã là phước lớn như trời rồi, căn bản không ao ước tới chuyện kết minh xa vời như thế. Lạc Ly, ngươi làm như thế, cái giá phải trả là quá lớn!”
Lạc Ly nói: “Không, không trả giá lớn gì cả. Chỉ có kết minh thì mới có thể ngăn cản Ngũ Độc Giáo xâm nhập, đây là chuyện phải làm, ta không trả giá lớn gì cả…”
Phương Ánh Tuyết nói tiếp: “Cám ơn sư đệ Lạc Ly, vì Linh Điệp tông chúng ta, ta biết ngươi cần phải trả một cái giá nào đó! Ta đây càng phải làm ngoại thất của ngươi. Ngươi trả giá nhiều như thế, sao có thể không đền đáp. Linh Điệp tông ta không có thứ gì khác có thể đền đáp ngươi cả!
Mặt khác, muốn kết minh thì cần phải có lý do, bằng không thì thượng môn ở các đại châu chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên, nhất định sẽ nhúng tay. Chỉ có tông chủ Linh Điệp tông là ta làm ngoại thất của ngươi, ngươi chính là chủ nhân thực sự của Linh Điệp tông, như vậy thì mới có thể danh chính ngôn thuận!”
Nghe lời nói của Phương Ánh Tuyết, nhìn dung nhan kiều nộn của nàng, trái tim Lạc Ly đập nhanh điên cuồng. Chỉ cần mình gật đầu thì mỹ nữ này sẽ là của mình!
Thế nhưng Lạc Ly vẫn cắn răng nói: “Không, không thể. Ta không thể làm như thế, làm chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!”
Phương Ánh Tuyết nghe nói như thế thì sắc mặt tái nhợt, nàng suýt nữa đã ngã ra đất, nhìn Lạc Ly, nói: “Ta biết ta không xứng đáng với ngươi, thành thật xin lỗi, Lạc Ly sư đệ, ta sai rồi, ta không nên có vọng tưởng như thế…”
Phương Ánh Tuyết bị Lạc Ly từ chối, cả người như đã chết, giống như sinh cơ bị rút sạch. Nữ tử kiêu ngạo như thế, cả đời không coi nam nhân ra gì, hôm nay nhiệt tình như thế mà lại bị cự tuyệt, đúng là lòng đau như chết!
Lạc Ly nhìn dáng vẻ này của nàng thì trái tim cũng tê rần, Phương Ánh Tuyết muốn đứng dậy rời khỏi, Lạc Ly duỗi mạnh tay, giữ lấy bả vai Phương Ánh Tuyết, nói:
“Được, từ hôm nay trở đi, nàng chính là ngoại thất của ta!”
Ánh mắt Phương Ánh Tuyết lập tức sáng lên, sinh khí lại xuất hiện, nàng nhìn Lạc Ly, nói: “Thật sao!”
Lạc Ly nói: “Nếu nàng không rời, ta sẽ không bỏ. Dù sống dù chết, mãi luôn gắn bó!”
Phương Ánh Tuyết lập tức nói: “Như chàng không rời, ta sẽ không bỏ. Dù sống dù chết, mãi luôn gắn bó!”
Thế nhưng nàng còn bổ sung: “Thế nhưng ta chỉ có thể làm ngoại thất của chàng. Ta sẽ không rời khỏi Linh Điệp tông. Từ nay về sau Linh Điệp tông chính là nhà của chàng. Ta mãi mãi chờ chàng về nhà, mãi mãi không thay lòng đổi dạ, mãi mãi thuộc về chàng!”
Lạc Ly ôm lấy nàng, Phương Ánh Tuyết cũng ôm chặt hắn.
Hồi lâu hai người buông ra, Lạc Ly nói: “Được, giờ đứng dậy đi!”
Phương Ánh Tuyết cúi đầu nói: “Phải, Lạc Ly sư…”
Lạc Ly nói: “Còn gọi sư đệ gì nữa, nàng nên gọi ta là gì?”
Phương Ánh Tuyết thỏ thẻ nói: “Tướng, tướng công!”
Lạc Ly nói: “Không được, quá nhỏ, lớn nữa!”
Phương Ánh Tuyết khẽ cắn môi, đột nhiên la lớn: “Tướng công!”
Lạc Ly cười ha hả, đưa tay ôm lấy nàng!
Một đêm cảnh xuân, giai kì như mộng, ánh trăng như nước, chỉ hận lúc này không thể thiên trường địa cửu!
Sáng sớm hôm sau, hai người dắt tay nhau rời khỏi phòng, đi đến đại diện!
Phương Ánh Tuyết búi tóc cao, đây là biểu hiện của phụ nữ đã có chồng. Bàn tay của nàng nắm chặt lấy cánh tay của Lạc Ly. Nhìn thấy cảnh này, vô số đệ tử Linh Điệp tông biết giữa hai người có chuyện gì đó, vạn phần kinh ngạc.
Có người tiếc nuối, có người vui vẻ, có người thống hận, có người bi thương. Nữ thần trong cảm nhận của mọi người đã là của người khác, lúc này mọi người đều nín lặng!
Đi lên trên phía trên đại điện, Phương Ánh Tuyết nói: “Gõ chung!”
Tức thời tiếng chuông vang lên, toàn bộ đệ tử Linh Điệp tông sửng sốt, tông môn có chuyện. Bọn họ nhanh chóng tụ tập vào trong đại điện!