Bởi vì chạy quá nhanh, hai tay của Liễu Thập Tuế kéo ở sau người, nhìn tựa như cái con vịt nhỏ, có một ít buồn cười đáng yêu.
Tỉnh Cửu đứng tại chỗ chờ hắn, khóe môi xuất hiện nụ cười như có như không.
Liễu Thập Tuế chạy đến trước người Tỉnh Cửu thì dừng lại.
Bởi vì chạy quá nhanh, dừng quá mau, chân của hắn ở trên cỏ vẽ ra hai đạo vết tích, thân thể trước sau lắc lư, thật vất vả mới đứng vững lại được.
Hình ảnh này nhìn có một ít buồn cười, trong những đệ tử trẻ tuổi đi cùng với Tỉnh Cửu có người nhịn không được bật cười.
Rất nhanh những tiếng cười kia liền biến mất, mọi người đoán được cái tiểu thiếu niên này chính là người trời sinh Đạo chủng trong truyền thuyết.
Liễu Thập Tuế đứng ở trước người Tỉnh Cửu, thần tình rất là kích động, đưa tay nghĩ muốn nắm tay Tỉnh Cửu, lại cảm thấy không thích hợp, nhanh lên thu về, nắm thành quyền đầu.
“Công tử ngươi vào được? Ngươi rốt cục vào được!”
. . .
. . .
Từ trong rừng cây đi ra vài người, nhìn thấy hình ảnh này, không khỏi có một ít vô cùng kinh ngạc.
Phải biết rằng trong ngày thường Liễu Thập Tuế chỉ biết tu hành luyện kiếm, sống rất là đơn điệu, tính tình thật thà mà khiêm tốn, rất ít nhìn thấy hình dạng kích động như thế.
“Người kia là ai?” Cố Hàn hỏi.
Có đệ tử nói: “Cố sư, người này hẳn là chính là Tỉnh Cửu mà trong ngày thường Thập Tuế thường xuyên nhắc tới.”
Nghe lời này, mọi người mới hiểu được vì sao Liễu Thập Tuế kích động như thế.
Cố Hàn nhìn mặt của Tỉnh Cửu, lông mi hơi nhíu lại, có một ít không thích.
Không biết là bởi vì gương mặt đó thật đẹp, hay là bởi vì thần tình trên gương mặt đó quá mức lạnh nhạt yên ả, cùng Liễu Thập Tuế tạo thành đối lập rõ nét.
. . .
. . .
Đang ở lúc Tỉnh Cửu chuẩn bị mở miệng nói chuyện, một thanh âm lạnh lùng vang lên.
“Ngươi đang làm cái gì?”
Tỉnh Cửu nhìn lại, phát hiện người nói chuyện chính là cái Lưỡng Vong phong đệ tử gọi là Cố Hàn.
Liễu Thập Tuế khẽ run, nhanh lên giải thích: “Cố sư, đây là nhà ta. . .”
Cố Hàn không để cho hắn nói hết lời, lạnh nhạt nói: “Ta nói với ngươi, ở thời khắc quan trọng như lúc này, bất cứ chuyện gì cũng không thể để cho ngươi phân tâm.”
Ẩn ý của những lời này cực kỳ rõ ràng, hắn căn bản không quan tâm Tỉnh Cửu là ai.
“Chính mình sang đây tiếp nhận trách phạt.” Cố Hàn nói.
Tỉnh Cửu nhìn hắn một cái.
Liễu Thập Tuế nhanh đối với hắn khoát tay áo, đi trở về trước người Cố Hàn.
Một cái mập mạp chải tóc thành búi từ phía sau Cố Hàn đứng dậy, hai tay dâng một vật dùng bao bố bọc lại, hắn dùng ngón tay mập mạp mà linh xảo của cởi ra nút buộc, lộ ra một cây gậy bên trong.
Nhìn cái màn hình ảnh này, đoàn người có một ít ồ lên, ánh mắt của những đệ tử kia rơi vào trên người Liễu Thập Tuế trong tầm mắt nhiều hơn một chút đồng tình, càng nhiều hơn nhưng là ước ao.
Những đệ tử từ trong rừng cây đi ra, trong mắt cũng có tâm tình như vậy.
Cây côn, không phải là Thanh Sơn Tông Kiếm Luật, mà là Lưỡng Vong phong quy củ.
Cố Hàn muốn dùng Lưỡng Vong phong quy củ trách phạt Liễu Thập Tuế, như vậy cũng đồng nghĩa là đang quản dạy Liễu Thập Tuế như là đệ tử thân truyền của Lưỡng Vong phong.
Đối với các nội môn đệ tử toàn tâm toàn ý trông đợi ở trên Thừa Kiếm Đại Hội bị Lưỡng Vong phong chọn trúng mà nói, quản giáo như vậy thật sự là đãi ngộ đáng giá hâm mộ.
Mộc côn cứng rắn rơi vào trên lưng của Liễu Thập Tuế, gây ra tiếng vang nặng nề khó chịu.
Khi tiếp thu trách phạt, tự nhiên không thể vận dụng chân nguyên hộ thể, Liễu Thập Tuế chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Mộc côn liên tục hạ xuống, tiếng gậy liên tục vang lên.
Liễu Thập Tuế rất đau, trong mắt tràn đầy nước mắt lưng tròng, lại vẫn như cũ phải đàng hoàng đứng tại chỗ bất động.
Nhìn cái màn hình ảnh này, Tỉnh Cửu không nói gì.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy được chút gì, liếc nhìn lại, liền thấy được nhãn thần lạnh lùng của Cố Hàn.
Hắn lẳng lặng nhìn đối phương.
Liễu Thập Tuế chú ý tới ánh mắt của hắn, chịu đựng đau đớn liên tục lắc đầu, ý bảo hắn không cần để ý tới.
Tỉnh Cửu an tĩnh một chút, xoay người hướng về phía ngoài núi đi ra.
Có mặt nhiều người như vậy, chỉ có Cố Hàn chú ý tới, ngay tại lúc hắn xoay người, cũng lắc đầu.
. . .
. . .
“Được rồi.”
Cố Hàn ý bảo trừng phạt kết thúc, nhìn bóng lưng Tỉnh Cửu ở phía xa, khẽ nhíu mày.
Người mập mạp kia thu hồi cây gậy, cẩn thận dùng vải xanh gói kỹ càng, nhìn theo tầm mắt của hắn, híp mắt nở nụ cười, trong mắt lại có hàn quang xẹt qua.
“Như thế nào? Tên đệ tử này rất nổi tiếng, hôm nay vừa nhìn thấy, đúng là danh bất hư truyền, quả thực đẹp, khiến người đố kỵ.”
Làm Lưỡng Vong phong đệ tử, bọn họ nơi nào sẽ quan tâm loại chuyện nhỏ như dung nhan xấu đẹp này, yêu cầu tự nhiên chỉ là tu hành thiên phú cùng tiềm chất của Tỉnh Cửu.
Cố Hàn nói: “Đạo chủng phổ thông, tư chất phổ thông, nếu như hắn đúng là không cầu tiến bộ như như trong lời đồn vậy, như vậy chắc là ăn rất nhiều đan dược, mới có thể ở trong vòng hai năm phá cảnh.”
Mập mạp nói: “Hắn có thể là vị công tử nào đó trong Triều Ca Hoàng Triều, trong tay có một ít trân quý đan dược cũng thuộc về bình thường, hơn nữa có người nói rất giỏi dùng đầu óc, có muốn hay không cùng hắn tâm sự một chút?”
Cố Hàn nói: “Kiếm của Lưỡng Vong phong ta là dùng tới giết người, thông minh như thế nào đi nữa, trí thức hơn người cũng vô dụng, nếu như có thể dựa vào đan dược cầu đại đạo, còn tu hành làm cái gì?”
Lúc nói chuyện thì bọn họ vẫn chưa tránh Liễu Thập Tuế, Liễu Thập Tuế nghe có chút nóng nảy, muốn thay Tỉnh Cửu biện giải vài câu.
Ở hắn nghĩ đến, công tử nếu như cũng có thể sớm bái Lưỡng Vong phong làm thầy, đương nhiên là chuyện tốt nhất.
“Lưỡng Vong phong đệ tử, không thể nào là một nô bộc, ngươi nhớ kỹ một điểm này.”
Cố Hàn nhìn Liễu Thập Tuế, trong giọng nói mang theo ý chí không cho phép chất vấn: “Không muốn cùng hắn tiếp tục lui tới.”
Liễu Thập Tuế ngây dại.
Cố Hàn không để ý tới hắn, mang theo một đám đệ tử đi hướng về phía Kiếm phong.
Liễu Thập Tuế đứng tại chỗ, trầm mặc thời gian rất lâu, rốt cục vẫn phải đi theo.
. . .
. . .
Nhìn mọi người đi hướng về phía vách đá của Kiếm phong, có vị Tẩy Kiếm Các đệ tử biết tình hình không giải thích được hỏi: “Cố sư không phải là Tiên sư khóa Giáp sao? Chẳng lẽ bọn họ còn không có lấy kiếm?”
Vân Hành phong chấp sự nói: “Liễu sư đệ nửa năm trước cũng đã lấy kiếm.”
Các đệ tử càng cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm vậy bọn họ còn lên Kiếm phong làm cái gì?
Cố Hàn đã mang theo mọi người đi lên Kiếm phong, càng lúc càng xa, đã sắp biến thành một chuỗi điểm đen giữa vách đá.
Những đệ tử này không có sư trưởng dẫn dắt, tự nhiên không dám đi theo, không thể làm gì khác hơn là ở dưới núi nhìn.
Theo thời gian trôi qua, càng nhiều Vân Hành phong chấp sự cùng thầy trò đi tới chỗ này, lại có hơn mười đạo kiếm quang cắt phá bầu trời, các ngọn núi đều có người tới, thậm chí có hai vị nhị đại sư thúc cũng tự mình đến.
Toàn bộ những thứ này, tựa hồ cũng biểu thị sau đó sắp có đại sự phát sinh.
. . .
. . .
Càng đi lên cao, không khí thưa dần, địa thế cũng càng thêm hiểm trở, mỗi khi bước một bước đều cực kỳ gian nan.
Các đệ tử trẻ tuổi dừng bước, ở lại tại chỗ, cảm thụ được kiếm ý bốn phía, lấy thứ này ma luyện ý chí, đề thăng tu vi.
Cố Hàn cùng vị mập mạp kia còn có Liễu Thập Tuế tiếp tục tiến về phía trước.
Không biết đi thời gian bao lâu, cảnh vật bốn phía dần dần không rõ, sương mù dần dần dày, chắc là đi tới ranh giới tầng mây.
Đến nơi đây, kiếm khí tản ra từ ngọn núi ngày càng thêm đáng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Thập Tuế đỏ bừng, hô hấp dồn dập.
Dù sao tuổi tác của hắn còn nhỏ, thời gian tu hành cũng ngắn.
Bất quá hắn có thể đi đến chỗ này, so với những đồng môn ở lại phía dưới kia đã mạnh hơn bao nhiêu lần rồi.
Vị mập mạp kia cũng có chút thở nhẹ, đỡ eo nói: “Không biết Tịch Nguyệt ngày hôm nay có ở nhà hay không.”
Cố Hàn thần tình như thường, kiếm ý trong Kiếm phong ở loại độ cao này, đối với hắn mà nói hoàn toàn không coi vào đâu.
Nghe lời của mập mạp, hắn nhìn về đỉnh núi ở chỗ sâu trong mây mù, chỉ trầm mặc trong chốc lát, sau đó phất phất tay, tựa hồ là muốn đem hình ảnh có chút không vui toàn bộ khu trừ.
Theo bàn tay của hắn huy động, giữa sườn núi xuất hiện một cơn gió lớn, đem toàn bộ mây mù xua tan, hoàn cảnh xung quanh nhất thời trở nên rõ ràng lên.
Trước người bọn họ là một đoạn sườn núi, đi về phía trước một bước sẽ bị rơi xuống, thạch bích giữa sườn núi nhẵn bóng không cỏ, căn bản không có chỗ có thể nắm tay dùng sức.
Liễu Thập Tuế đi tới vách đá, mặt nhìn xuống phía dưới.
Nơi này đã cách mặt đất hơn ngàn trượng, mặc dù sau khi hắn tu hành nhãn lực có thể so với thần ưng, vẫn như cũ không cách nào thấy rõ tình cảnh dưới mặt đất, chỉ có thể nhìn đến rất nhiều điểm đen nhỏ.
Mỗi điểm đen nhỏ liền là một người, nghĩ đến có nhiều người như vậy chính đang nhìn mình, thiếu niên càng thêm khẩn trương, hô hấp không tự chủ càng nhanh hơn.
Hắn mặc tụng kiếm kinh, tận khả năng mà bình tĩnh tâm tình, đợi sau khi hô hấp từ từ lại, chậm rãi giơ tay phải lên.
Một tiếng xuy vang lên, một thanh phi kiếm ước chừng dài khoảng hai thước, toàn thân nhẵn bóng trong như gương, từ trong tay áo hắn bay ra.
Phi kiếm ở trên không trung vẽ ra vài đạo hình cung, sau đó y theo thần niệm của hắn, lẳng lặng dừng ở giữa không trung bên ngoài sườn núi, đang ở trước người hắn.
Chỉ cần đi về phía trước một bước, hắn liền có thể đứng ở trên phi kiếm.
Vấn đề ở chỗ, thế gian có mấy người có dũng khí đi ra bước này?
Tiến thêm một bước chính là trời cao biển rộng.
Lui một bước chính là cuồn cuộn hồng trần.
. . .
. . .
Bất cứ chuyện gì cũng không thể nghĩ quá lâu.
Nghĩ càng lâu càng có thể xảy ra vấn đề.
Liễu Thập Tuế nhìn chằm chằm mây mù bên ngoài núi, sắc mặt trắng bệch, thủy chung không cách nào bước ra bước này.
Cố Hàn ở sau lưng hắn mặt không chút thay đổi nói: “Ta sẽ cho ngươi thời gian mười hơi thở, nếu như chính ngươi không bước đi ra, ta liền đem ngươi đẩy ra ngoài.”
“Không cần.” Liễu Thập Tuế bỗng nhiên quay đầu nói với hắn: “Cố sư, ta còn là muốn cùng công tử gặp mặt.”
Nói xong câu đó, hắn liền bước về phía trước.
Cố Hàn nghe vậy hơi giận, lông mày nhăn lại chuẩn bị làm gì, liền nhìn thấy cái màn hình ảnh này.
Liễu Thập Tuế đi tới trong bầu trời bên ngoài sườn núi.
Chân phải của hắn hạ xuống, vô tư rơi vào trên phi kiếm.
Phi kiếm chìm xuống phía dưới, ước chừng nửa thước liền dừng lại.
Tiếp tục, chân trái của hắn cũng đạp lên trên thân kiếm.
Gió lạnh gào thét, vỗ vào vách đá của Kiếm phong, cũng thổi lên quần áo trên người hắn.
Liễu Thập Tuế giang hai cánh tay ra, hai chân hơi cong, đung đưa trái phải, tìm kiếm cân đối.
Ở trên mặt của hắn, nhìn không thấy bất luận tâm tình sợ hãi, chỉ có chuyên chú.
Cố Hàn bỗng nhiên nghĩ đến hình ảnh lúc trước Liễu Thập Tuế vọt tới trước người Tỉnh Cửu thì dừng lại.
Gió từ vách đá thổi ngược trở về, thân thể Liễu Thập Tuế nghiêng về phía trước một chút.
Tên mập mạp kia đứng ở trên sườn núi sợ run run mà nhìn.
Liễu Thập Tuế không biết hô cái gì, mượn sức gió, liền hướng trong thiên không bay ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên hắn ngự kiếm phi hành, không cách nào ngưng tụ thành một đạo kiếm quang, chỉ có thể vẽ ra một đạo tàn ảnh.
Chỉ thấy đạo kiếm ảnh ở trong mây mù ngang qua, thỉnh thoảng dừng hoặc là chuyển hướng, có vẻ phi thường loạn, nhìn vô cùng nguy hiểm.
Xa xôi dưới sườn núi mơ hồ truyền đến tiếng kinh hô cùng tiếng quát tháo.
Mập mạp sắc mặt tái nhợt, liên tục lẩm bẩm: “Nếu như Thập Tuế té chết. . . Chưởng môn có thể hay không đem chúng ta trục xuất Thanh sơn?”
Cố Hàn không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm đạo kiếm ảnh cách vách đá càng ngày càng xa.
Bất luận Liễu Thập Tuế ngự kiếm hung hiểm như thế nào, thậm chí có hai lần trực tiếp hướng về phía mặt đất rơi xuống, hắn đều biểu hiện không thế nào lo lắng, chỉ là chớp mắt càng ngày càng nhiều.
Lấy cảnh giới, tuổi, kinh nghiệm của Liễu Thập Tuế, hiện tại mà bắt đầu học tập ngự kiếm, đúng là cực kỳ miễn cưỡng, mà miễn cưỡng thì có nghĩa là nguy hiễm, cho nên hắn không nói với những đồng môn trong Lưỡng Vong phong, càng không có bẩm báo sư trưởng.
Nhưng hắn biết thời điểm khi chính mình mang theo Liễu Thập Tuế đi Kiếm phong, các trưởng bối trong chín phong liền hẳn là đoán được chân tướng, lúc này trong tầng mây phải có vài vị Du Dã cảnh sư thúc chính đang ngó chừng, tùy thời chuẩn bị xuất thủ cứu giúp.
Không biết qua thời gian bao lâu, đạo kiếm ảnh rốt cục ổn định lại, có thể tinh tường thấy được thân ảnh của Liễu Thập Tuế.
Phi kiếm tốc độ càng lúc càng nhanh, cho đến biến thành một đạo lưu quang, hướng về phía Kiếm phong mà đi lên, đột phá tầng mây, chẳng biết đi nơi nào.
. . .
. . .
(năm vạn chữ, sau bước đầu định luận đi, khúc dạo đầu của Đại Đạo Triều Thiên là khúc dạo đầu viết tốt nhất, chắc là ta toàn bộ chuyện xưa tán tán tán! Xin mọi người bỏ phiếu đề cử! )