Q1 – Chương 41: Cướp người

Cướp người

Không có ai nghe được cuộc đối thoại về sau của Tỉnh Cửu cùng Cố Thanh, đại đa số người vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết là hắn rất lợi hại, vậy mà có thể vượt biên chiến thắng đối thủ của mình, mà các sư trưởng ở trong chín phong đã ở trên kiếm đạo thấm nhuần nhiều năm, từ trong màn kiếm đấu này nhìn ra được một ít vấn đề không bình thường.

Chưa vào Vô Chương, Tỉnh Cửu có thể bắt được dấu vết của phi kiếm hoàn toàn chỉ là dựa vào một đôi mắt bình thường, đây là loại thị lực kinh người bực nào, xưng là kiếm mục cũng không quá đáng chút nào, hơn nữa Kiếm nguyên của hắn phi thường đầy đủ, có thể lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng vung thân kiếm, chỉ có như vậy mới có thể chuẩn xác mà đánh trúng phi kiếm của Cố Thanh.

Có thể đánh trúng kiếm của đối phương không có nghĩa là có thể đánh rơi kiếm của đối phương.

Các sư trưởng của chín phong thấy rất rõ ràng, lúc mỗi lần Tỉnh Cửu xuất kiếm, cũng sẽ hơi chuyển động cổ tay, dùng chỗ dày nhất trên thân kiếm của mình cùng va chạm với chỗ yếu ớt nhất trên phi kiếm của Cố Thanh, vấn đề ở chỗ hắn lại làm thế nào mà biết được chỗ yếu ớt nhất trên phi kiếm của Cố Thanh là vị trí nào? Cái này không có bất kỳ giải thích hữu hiệu nào, chỉ có thể nói đối với kiếm Tỉnh Cửu trời sinh có độ nhạy cảm cực mạnh.

Loại kiếm kỹ này phi thường phức tạp, nhưng ở trong tay của Tỉnh Cửu thi triển ra lại vô cùng đơn giản, bởi vì hắn xuất kiếm quá mức trôi chảy, thế cho nên có loại cảm giác hồn nhiên thiên thành, khiến cho mọi người của Vân Hành phong lấy kiếm pháp tinh diệu mà xưng cũng phải sinh lòng ca ngợi.

Nhưng để cho người ta động dung nhất lại là một cái sự thật khác.

Một năm trước, Tỉnh Cửu nói mình phải dùng thanh kiếm do Mạc sư thúc của Thích Việt phong lưu lại kia, có người cho là hắn là mưu lợi, có người cho là hắn là thiện lương, thẳng đến lúc này lúc này, mọi người mới biết được thì ra là hắn nhìn trúng thanh kiếm này dày rộng bền chắc, có thể phát huy trọn vẹn hết tất cả Kiếm nguyên của hắn, là đặc điểm của kiếm mục như thần.

Kiếm tâm lãnh tĩnh như vậy, kiếm cảm nhạy cảm như vậy, lại thêm trời sinh hiểu rõ kiếm như thế, điều này nói lên cái gì?

Nói rõ thiên phú của Tỉnh Cửu ở trên kiếm đạo kinh người không gì sánh được.

Nếu như nói Trác Như Tuế, Triệu Tịch Nguyệt, Liễu Thập Tuế là trời sinh Đạo chủng thích hợp tu đạo nhất, vậy thì Tỉnh Cửu chính là người trời sinh để dùng kiếm!

Thanh Sơn Tông chính là thiên hạ đệ nhất Kiếm Tông, đối với bọn họ mà nói đệ tử giống như vậy có thể nào mà bỏ qua?

. . .

. . .

Trải qua thời gian an tĩnh rất lâu từ trong mây mù, một vị lão giả đi ra .

Vị lão giả kia dung mạo có hơi xấu xí, màu da vô cùng đen, chính là Thiên Quang phong Mặc trưởng lão.

Mặc trưởng lão đi tới bờ vách núi, nhìn Tỉnh Cửu bên giòng suối, có chút khẩn trương chà xát tay, nói: “Tỉnh Cửu, ngươi có bằng lòng hay không theo ta học kiếm?”

Giữa vách núi lúc đầu rất an tĩnh, theo những lời này, oanh một tiếng náo loạn hết cả lên.

“Tỉnh Cửu, ngươi có nguyện tới Bích Hồ phong ta nhận kiếm?”

“Ta lấy thân phận của Phong chủ Tích Lai phong hứa với ngươi, chỉ cần ngươi bằng lòng tới núi của ta, từ trên xuống dưới Tích Lai phong ta chắc chắn sẽ toàn lực. . .”

“Thương Điểu Kiếm Pháp của Vân Hành phong, mới cùng thiếu niên này hợp nhất, các ngươi tranh cái gì tranh. . .”

Nghe những tiếng cãi vã này, đêm qua Trì Yến hơi bị thương nhẹ, sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt.

Hắn thở dài, bất đắc dĩ suy nghĩ trước đó không có chuẩn bị trước sẵn sàng, Thượng Đức phong như thế nào có thể giành được qua mấy chỗ khác?

Mặc trưởng lão chỉ nói có một câu nói liền bị cắt đứt, tức giận mặt mũi đỏ bừng, chỉ là nhìn cũng biết sắp phát điên lên rồi.

“Tất cả câm miệng!”

Tính tình của Mặc trưởng lão từ trước đến nay rất tốt, nhưng người có tính khí tốt thỉnh thoảng nổi giận, cũng càng dọa người.

Dòng nước chảy xuôi trên thạch bích bị kiếm ý kích thích bắn ra khắp bốn phía, biến thành mưa xối xả đầy trời.

Tiếng cãi vã giữa vách đá dần dần ngừng lại.

“Các ngươi trước đây không phải đều cảm thấy tên tiểu tử này là phế vật sao? Thế nào hiện tại cũng thay đổi?”

Mặc trưởng lão nhìn chư phong mọi người trơ trẽn nói: “Các ngươi cũng không biết xấu hổ mà giành với ta.”

Lời này rất trực tiếp, mọi người của Bích Hồ phong, Vân Hành phong, Tích Lai phong không có cách nào ứng đối, chỉ có thể trầm lặng.

Mặc trưởng lão nhìn về phía Tỉnh Cửu, trên gương mặt xấu xí cố gắng hết khả năng mà nở nụ cười ấm áp, nói: “Ngươi biết ta và bọn người kia không giống nhau, ta thế nhưng vẫn luôn rất xem trọng ngươi, dù cho trong nửa năm này ngươi chưa từng một lần đi Kiếm phong, ta cũng tin tưởng vững chắc ngày hôm nay ngươi sẽ xuất hiện ở trước mặt ta.”

Lúc này Mai Lý đi tới bờ vách núi, cười lạnh nói: “Ta cũng không có không biết xấu hổ như ngươi, lúc ta nhìn trúng hài tử này, Mặc sư huynh ngươi còn không biết hắn là ai.”

Mặc trưởng lão nghe vậy nghẹn lời.

Mai Lý liếc mắt nhìn Lâm Vô Tri ở xa xa, nói: “Ta đã sớm nói chuyện, Tỉnh Cửu chỉ có thể là của Thanh Dung phong chúng ta, các ngươi ai muốn giành với ta, đừng trách ta không khách khí.”

Vừa lúc đó, một đạo thanh âm hồn hậu mà ấm áp vang lên.

“Lời ấy của Mai sư muội sai rồi, nếu như nói người nào xem trọng hắn đầu tiên, liền có tư cách thu hắn vào núi, như vậy Thích Việt phong ta chỉ sợ muốn đứng vị trí thứ nhất.”

Người nói chuyện là Phong chủ của Thích Việt phong Quảng Nguyên chân nhân.

Mai Lý thần tình hơi rét, khom mình hành lễ, lại không chịu nhượng bộ, nói: “Ta ngược lại chẳng biết, chân nhân khi nào lại có thể quan tâm đến Tỉnh Cửu.”

Quảng Nguyên chân nhân cảm khái nói: “Vậy hay là chuyện của hai năm trước, lúc đó ta nghe thấy ngoại môn Nam Tùng Đình xuất hiện một vị đệ tử trí tuệ hơn người, học thức uyên bác, lúc đó ta liền nhờ Lữ sư điệt truyền lời, hỏi tên đệ tử kia có nguyện ý tới Thích Việt phong ta không, Tỉnh Cửu, ngươi có thể còn nhớ việc này?”

Tỉnh Cửu gật đầu.

Mai Lý giờ mới biết được lại có một đoạn chuyện xưa như vậy, bất đắc dĩ nói: “Chân nhân ngươi khi đó là muốn hắn đi dưới núi của ngươi làm chấp sự, đâu phải là nhìn ra thiên phú trên kiếm đạo của hắn?”

. . .

. . .

Thời điểm náo nhiệt nhất Thừa Kiếm Đại Hội ngày hôm nay chính là hiện tai.

Mỗi ngọn núi đều muốn muốn Tỉnh Cửu thừa kiếm, ngươi có đạo lý của ngươi, ta có ngọn nguồn của ta, không ai chịu nhường ai.

Lúc tranh đoạt Liễu Thập Tuế cũng không có gay cấn đến như vậy, bởi vì trước đó mọi người đều biết, hắn chắc là con cờ mà Chưởng môn hạ xuống.

Tỉnh Cửu không có bất kỳ bối cảnh gì, chư phong làm sao lại bỏ qua hắn.

Nhìn các sư trưởng tranh chấp không ngớt, thậm chí ngay cả Phong chủ của Thích Việt phong đều tự mình đứng ra, các đệ tử bên bờ suối rất là giật mình.

Mấy năm gần đây có khoảng mười tên đệ tử lần lượt tiến nhập Nam Tùng Đình đều hưng phấn không thôi, rất có cảm giác cùng có vinh dự, Ngọc Sơn sư muội nhìn Tỉnh Cửu đứng ở trên tảng đá, khuôn mặt nhỏ nhắn càng là kích động tới mức ửng đỏ, dùng quả đấm nhỏ đập thiếu niên họ Nguyên tới từ Nhạc Lãng Quận đứng bên người vài cái, thiếu niên họ Nguyên bị đau, cũng không dám kêu thành tiếng âm, rất là vô tội.

Tranh chấp cuối cùng cũng không có khả năng cứ kéo dài như vậy nữa, bây giờ quyền chọn lựa ở trong tay của chính Tỉnh Cửu.

“Tỉnh Cửu, ngươi chọn ngọn núi nào?”

Thích Việt phong trưởng lão chủ trì Thừa Kiếm Đại Hội nhìn hắn nghiêm túc hỏi, sau đó hắn hơi cúi đầu, dùng giọng nói cực nhỏ, thanh âm chỉ có mình cùng Tỉnh Cửu là có thể nghe được nói: “Không nói xạo, Thích Việt phong ta cái khác không có, đan dược linh quả có thể nói là lấy không bao giờ hết, Phong chủ nơi đó còn có chút thứ tốt ngay cả Chưởng môn đều lấy không được, những thứ này đều có thể là của ngươi.”

Tỉnh Cửu cười cười.

Lúc ban đầu khi vẫn còn ở trong thôn hắn thôi diễn là muốn được an bài tiến nhập Bích Hồ phong, nhưng bây giờ Lôi Phá Vân đã chết, hắn lại đi Bích Hồ phong cũng không còn ý nghĩa gì cả.

Mai Lý đối với hắn có chút chiếu cố, hơn nữa thật lâu trước đây liền biểu lộ ý nguyện để cho hắn thừa kiếm, nhưng bởi vì có chút nguyên nhân, có đánh chết hắn cũng sẽ không đi Thanh Dung phong.

Tu hành của Tích Lai phong chính là cùng người giao tiếp, nhưng hắn không thích cùng người giao tiếp.

Tu hành trên Vân Hành phong chính là cùng kiếm giao tiếp, với hắn mà nói hoàn toàn không cần thiết.

Áp lực tu hành của Thích Việt phong tương đối nhỏ hơn, thời gian thanh nhàn, chẳng qua các đệ tử trên núi ngoại trừ chỉnh lý điển tịch, còn phải chăm sóc những dược thảo cùng vườn trái cây dễ hỏng kia, rất là phiền phức, mấu chốt nhất là, trên Thích Việt phong nhiều khỉ nhất, từ sáng sớm đến tối lúc nào cũng có tiếng ồn ào, thật là làm hắn không thích.

Như vậy xem ra Thiên Quang phong ngược lại là lựa chọn tốt nhất, Lâm Vô Tri làm người không kém, Mặc Trì tuy rằng vẫn là cà lăm giống như năm đó vậy, nhưng tính tình cũng vẫn chân chất thành thật như năm đó vậy, hơn nữa nếu như thừa kiếm Thiên Quang phong, liền có thể lần nữa trở thành cùng chi đệ tử với Liễu Thập Tuế, nghĩ tới biểu tình sẽ xuất hiện trên gương mặt đen nhỏ nhắn kia, Tỉnh Cửu cảm thấy rất có ý tứ.

Đang ở lúc hắn chuẩn bị làm ra quyết định, chợt thấy thiếu nữ trên tảng đá, bỗng nhiên sinh ra một cái ý nghĩ mới.

“Ta muốn suy nghĩ lại một chút.”

Tỉnh Cửu nói với vị Thích Việt phong trưởng lão kia.

Thích Việt phong trưởng lão có hơi chán chường, còn là dựa theo quy củ nói: “Có thể, nhưng ở trước khi Thừa Kiếm Đại Hội kết thúc, ngươi phải làm ra quyết định.”

Hắn thất vọng là vì Tỉnh Cửu không có làm ra quyết định ngay lập tức, thêm vào Thích Việt phong, người ôm loại suy nghĩ này còn có Thanh Dung phong Mai Lý, Thiên Quang phong Mặc trưởng lão.

Có vài người chán chường ở chỗ cảm thấy Tỉnh Cửu biểu hiện quá mức kiêu ngạo, các trưởng bối đối với ngươi yêu quý có thừa, ngươi lại còn chọn ba lấy bốn, cho là mình giỏi lắm sao?

Tỉnh Cửu đi trở về trên đá xanh.

Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn nói: “Rất giỏi.”

Tỉnh Cửu nói: “Bình thường.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Thiên phú kiếm đạo của ngươi có thể xếp vào hàng trước ba trong số những người mà ta gặp.”

Tỉnh Cửu nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy thiên phú kiếm đạo của mình có một không hai Thanh sơn.”

Triệu Tịch Nguyệt không biết nên nói cái gì, lướt qua hắn hướng về phía giữa suối đi đến.

Vô số ánh mắt rơi vào trên người của nàng.

Ở trong lòng mọi người, chấn động Tỉnh Cửu mang tới tạm thời bị ép xuống.

Triệu Tịch Nguyệt đến tột cùng sẽ thừa kiếm ngọn núi nào? Nàng lại đến tột cùng là con cờ ngọn núi nào đã sớm hạ xuống?

Vấn đề đã quấy nhiễu Thanh Sơn Tông, thậm chí hơn nửa thế giới tu hành trong thời gian mấy năm nay, ngày hôm nay rốt cục sẽ thu được đáp án.

. . .

. . .

(trong nhà có sự tình phải bận rộn, tồn cảo báo nguy, ngày hôm nay cùng ngày mai đều chỉ có chương một. )

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Status: Completed Author:

Thiên lý sát nhất nhân, thập bộ bất nguyện hành.(Nghìn dặm giết một người, mười bước không muốn đi.)

------------------------

Ta chính là kiếm.

Ngàn dặm giết một người, mười bước không muốn đi.

Ngàn dặm giết một người, mười bước không được đi.

Ngàn dặm giết một người, mười bước? Không được!

Ta chính là kiếm, kiếm chính là ta.

Đại Đạo Triều Thiên, tất cả chấp nhất kiếm.

.................................

Nếu như nhân sinh có thể làm lại, ta đại khái vẫn là như vậy.

" người không thể nào bước vào hai lần cùng một dòng sông, Thật như thế sao?

—— Tỉnh Cửu

Hắn chính là bước lại trên một dòng sông.

-----------------------------------------

PS: Truyện của lão Miêu Nị thì khỏi bàn về chất lượng, bộ nào cũng là siêu phẩm từ Gian Khách, Tướng Dạ, tới Trạch Thiên Ký bộ nào cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng đọc giả, cốt truyện hấp dẫn đọc cứ muốn đọc mãi k dừng, đặc biệt là lối hành văn có 1 không 2 trong giới tác giả văn học mạng hiện nay, k tác tác giả nào bắt chước được, với lối viết điểm xuyết lời ít ý nhiều , mỗi câu mỗi chữ đều hàm chứa ý nghĩa trong đó khi đọc luôn làm ta suy ngẫm không thôi. Truyện của Miêu Nị luôn ẩn chứa nhân sinh , các nhân vật phụ cũng đều rất đặc sắc mỗi người đều có ấn tượng riêng . Chính những thứ này tạo nên thương hiệu của tác giả, đây có thể nói là 1 trong những tác giả hiếm hoi càng viết càng hay.

Nếu bạn đã từng là fan của Tru Tiên, thì k nên bỏ qua có thể nói sau tru tiên thì chỉ có truyện của lão Miêu Nị là tả tình ,tả tâm lý xuất sắc nhất hiện nay. Thêm vào đó truyện lão bố cục rất sâu rất logic, mưu kế trong truyện phải nói tầng tầng lớp lớp, sâu k lường được. Luôn làm ta phán đoán k dc tình tiết tiếp theo là như thế nào, có bình đạm có cao trào. Theo nhận xét của mình truyện của Miêu Nị đáng đọc nhất hiện nay

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset