Q1 – Chương 49: Tan hội

Tan hội

Tin tức về Thừa Kiếm Đại Hội của Thanh Sơn Tông rất nhanh đã truyền ra khắp thế gian.

Theo đạo lý mà nói, Thừa Kiếm Đại Hội chỉ là sự vụ bên trong của Thanh Sơn Tông, hơn nữa chỉ thuộc về những đệ tử cảnh giới thấp, căn bản không nên dẫn tới oanh động lớn như vậy, thế nhưng lần Thừa Kiếm Đại Hội này có hai vị trời sinh Đạo chủng tham gia, lại bỗng nhiên xuất hiện một người kiếm đạo kỳ tài, mà trọng yếu hơn là. . . Trong đó có hai người vậy mà lại lựa chọn thừa kiếm Thần Mạt phong, hơn nữa còn thành công!

Thần Mạt phong lại thấy ánh mặt trời, tin tức này rung động các quận phía nam, rất nhanh lại truyền đến thành Triều Ca, cùng Phong Đao Quận ở phương bắc, thậm chí ngay cả phía Minh Bộ cùng Băng Tuyết Vương Quốc, đều rất nhanh nhận được tin tức, bởi vì địa vị ở giới tu hành của Thanh sơn đệ cửu phong vốn là rất đặc thù, dù sao nơi này có động phủ của Cảnh Dương chân nhân.

Năm đó Cảnh Dương chân nhân rất ít khi đi lại trên thế gian, khiêm tốn mà thần bí, nhưng người nào có dũng khí không thèm nhìn tới sự hiện hữu của hắn?

Thanh Sơn Tông có thể có địa vị lãnh tụ ở trong các môn phái chính đạo như hiện nay, ai dám nói không có liên quan tới Cảnh Dương chân nhân?

Thần Mạt phong một lần nữa mở lại, ai biết được vị thừa kiếm đệ tử kia có trở thành Cảnh Dương chân nhân thứ hai hay không?

Những tông phái tu đạo cùng thành Triều Ca có thể nào mà không khẩn trương?

Minh Bộ cùng Băng Tuyết Vương Quốc có thể nào mà không lo lắng?

Như vậy, danh tiếng của Triệu Tịch Nguyệt ở trong giới tu hành lại càng vang dội hơn nữa.

Trước kia giới tu hành chỉ biết nàng là trời sinh Đạo chủng, nhưng còn nhỏ tuổi, chung quy muốn xem tương lai phát triển ra sao, hiện tại nàng thành công thừa kiếm Thần Mạt phong, hiển nhiên những thứ kia không cần nhăc tới nữa rồi. Đồng thời, cũng có rất nhiều người biết đến tên đệ từ cùng với nàng leo lên Thần Mạt phong kia, hình như. . . Là Tỉnh Cửu?

. . .

. . .

Các đệ tử của Thanh sơn rất muốn biết Cảnh Dương sư thúc tổ đến tột cùng lưu lại những thứ gì.

Nếu như sư thúc tổ không có mang Phất Tư kiếm phi thăng, nói như vậy không chừng trên đỉnh Thần Mạt phong còn có những bảo bối gì khác thì sao, như Cửu Tử Kiếm Quyết chẳng hạn.

Mỗi khi nghĩ đến điểm này, các đệ tử liền có chút đố kị Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu.

Đương nhiên, Triệu Tịch Nguyệt ở trong lần thừa kiếm này bày ra dũng khí cùng quyết tâm để cho bọn họ rất bội phục, Vì vậy, người chân chính bị ghen tỵ vẫn là Tỉnh Cửu.

“Nếu như không phải là sư muội dẫn đường, hắn làm sao có thể lên được Thần Mạt phong?”

Mặt mũi của Cố Hàn lạnh như sương nói: “Đêm đó chúng ta tận mắt nhìn thấy, thủ đoạn của hắn bỉ ổi vô sỉ như thế nào, theo ta thấy, nên thủ tiêu tư cách thừa kiếm của hắn.”

Quá Nam Sơn biết tâm tình của hắn, nhưng chỉ cần Triệu Tịch Nguyệt không có ý kiến gì, ai có thể dùng loại lý do này thủ tiêu tư cách của Tỉnh Cửu.

Lâm Vô Tri nhìn Cố Hàn cười mà không cười nói: “Chẳng lẽ hiện tại ngươi còn không có phát hiện, ngươi vẫn luôn nhìn lầm Tỉnh Cửu?”

“Cũng không cần nói nữa.”

Trưởng lão Bạch Như Kính nói với Lâm Vô Tri: “Tuy rằng ngươi là người đầu tiên phát hiện ra thiên phú của Tỉnh Cửu, cũng không cần che chở như thế, dù sao ngươi cùng với Cố Hàn mới là một mạch của Thiên Quang phong ta.”

Lâm Vô Tri không nói gì nữa.

Trưởng lão Bạch Như Kính đối với Liễu Thập Tuế ở sau lưng nói: Ngươi tự mình đi Nghênh Khách Đài, sau khi đưa tiễn khách nhân, ta liền phái người mang ngươi về nhà.”

. . .

. . .

Ngày thứ hai của Thừa Kiếm Đại Hội, các đệ tử mới sẽ tập hợp lại tiễn đưa tân khách của các tông phái tới xem lễ. Đây là lễ nghi của Thanh Sơn Tông, cũng là lệ cũ.

Đương nhiên, Thanh Sơn Tông cũng sẽ phái ra trưởng bối sư trưởng địa vị ngang bằng với tân khách, những đệ tử như Quá Nam Sơn, Lâm Vô Tri, Cố Hàn cũng phải ra mặt đại diện.

Nghênh Khách Đài nằm ở phía trước Tích Lai phong, khắp bốn phía ở đây trồng rất nhiều cây tùng, từ xa xa nhìn lại, giống như là ngọn lửa màu xanh vậy, rất là đẹp.

Hơn hai mươi tên đệ tử mới thừa kiếm đứng ở trên Nghênh Khách Đài, chuẩn bị lễ đưa tân khách rời núi.

Tỉnh Cửu, Triệu Tịch Nguyệt, Liễu Thập Tuế đứng ở dưới một cây tùng, quanh người không có ai cả.

Không phải là cố ý xa lánh, cũng không phải có nguyên nhân gì khác, đây là hình ảnh tự nhiên hình thành thôi.

Ở trong mắt các đệ tử mới vừa thừa kiếm khác, ba người này vốn chính là không giống với mọi người.

Nhất là khi tầm mắt của bọn họ nhìn về phía Triệu Tịch Nguyệt đứng ở giữa, ý vị kính sợ cùng ngưỡng mộ càng hơn lúc trước.

Không có ai biết tình hình cụ thể khi Thần Mạt phong mở lại vào đêm qua, đều cho là công lao của Triệu Tịch Nguyệt, hiện tại cũng vẫn còn có thể thấy được vết thương trên mặt của nàng, có thể nghĩ tới đường lên núi nguy hiểm tới cỡ nào, còn như Tỉnh Cửu. . . Toàn thân nhìn không thấy một chút thương thế nào, tựa như người không có bị làm sao cả, chỗ nào giống như là bỏ ra tí công sức nào.

Liễu Thập Tuế cũng muốn hỏi Tỉnh Cửu đêm hôm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, có bị thương không, cuối cùng vẫn là nhịn lại.

Tỉnh Cửu đứng ở bên cạnh Triệu Tịch Nguyệt, cảm thụ được những tầm mắt kia, nghĩ thầm nếu như Triệu Tịch Nguyệt không có tháo ra cái bím tóc nhỏ kia, những ánh mắt này có thể hay không đều sẽ biến hóa?

Tân khách lần lượt đi xuống Tích Lai phong.

Luật Đường Thủ tịch của Quả Thành Tự ở trong điện cùng Phong chủ của Tích Lai phong nói chuyện. Hai vị Vương công của thành Triều Ca còn vẫn đang cùng trưởng lão Bạch Như Kính của Thiên Quang phong ôn chuyện, Quá Nam Sơn ở một bên tiếp khách.

Loại trường hợp như thế này vốn chính là dùng để giao lưu tình cảm, các đệ tử trẻ tuổi của các tông phái tự nhiên muốn nói chuyện. Đệ tử thành danh đã lâu giống như Lâm Vô Tri cùng Cố Hàn, cùng với các đệ tử của các tông phái đã có nhiều quen biết cũ, lời nói tự nhiên rất là tự nhiên, nhưng những đệ tử mới giống như Kỷ Nguyên Lương, Tư Không Nghi Dân thì không khỏi có hơi chút khẩn trương, lúc nói chuyện thậm chí có chút nói lắp.

Nữ đệ tử của Thủy Nguyệt Am vẫn là giống như thường ngày vậy cùng với các nữ đệ tử của Thanh Dung phong đứng ở cùng một chỗ.

Tỉnh Cửu nhớ tới Liên sư muội, hướng về phía bên kia nhìn thoáng qua, không ngờ bị những nữ đệ tử kia thấy, dẫn tới một hồi tiếng cười như chuông bạc.

Tiểu cô nương của Huyền Linh Tông nhí nha nhí nhảnh đi tới trước người Liễu Thập Tuế, nói với hắn: “Sau này đi tới chỗ của ta chơi nha.”

Liễu Thập Tuế có chút khẩn trương, không biết nên nói cái gì, gật đầu.

Ttiểu cô nương kia lại đi đến trước người Triệu Tịch Nguyệt, nói với nàng: “Tỷ tỷ ngươi thật lợi hại, sau đó ngươi cũng đi tới chỗ của ta chơi nha, ta tìm cho ngươi một cái chuông thật tốt.”

Tỉnh Cửu chú ý tới trên vành tai của tiểu cô nương có buộc một đôi chuông bạc, nghĩ thầm nhỏ tuổi như vậy lại là Ngân Linh sứ giả, cũng không biết là đời sau của đại nhân vật nào trong Huyền Linh Tông, lại nghe thấy mấy lời này, nghĩ thầm ngày sau nếu như chính mình muốn hành tẩu một phen trên thế gian, tựa hồ cũng có cần phải có một cái chuông mới được.

Chuông của Huyền Linh Tông ở trong giới tu đạo phi thường nổi danh, tuyệt không phải là pháp khí phổ thông có thể so sánh được.

Triệu Tịch Nguyệt rất rõ ràng một điểm này, lại thấy tiểu cô nương này nói rất chân thành, nói: “Vậy ta đi tìm cho ngươi một thanh hảo kiếm.”

Tiểu cô nương của Huyền Linh Tông nghe vậy đôi mắt liền sáng lên, nói: “Một lời đã định.”

Sau đó nàng nhìn về phía Tỉnh Cửu.

Tỉnh Cửu nói: “Ta cũng muốn chuông.”

Tiểu cô nương có hơi giật mình, nói: “Bọn họ đều nói ngươi vô sỉ, xem ra là thật a.”

Tỉnh Cửu nói: “Ta chỉ là đưa ra thỉnh cầu, ngươi có thể từ chối.”

Tiểu cô nương suy nghĩ một chút, nói: “Có đạo lý, ta nói với nhũ mẫu ta muốn ăn kẹo, nàng có thể không cho ta ăn, nhưng không thể vì như thế mà ta nói nàng vô sỉ.”

Tỉnh Cửu nói: “Cái thí dụ này rất chuẩn xác.”

Triệu Tịch Nguyệt cùng Liễu Thập Tuế ở một bên nghe, nghĩ thầm chuẩn xác chỗ nào. . . Nàng chỉ là cái tiểu cô nương, cũng không phải mẹ của ngươi.

Tiểu cô nương nghiêng đầu đánh giá Tỉnh Cửu, nói: “Chuông ta có thể gởi cho ngươi, nhưng ngươi cũng không cần đi chỗ của chúng ta.”

Tỉnh Cửu hỏi: “Vì sao?”

Tiểu cô nương rất nghiêm túc mà nói: “Ngươi lớn lên quá đẹp, ta lo lắng nhũ mẫu sẽ nghĩ muốn gả cho ngươi.”

Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, nói: “Lý do này rất đầy đủ.”

Tiểu cô nương của Huyền Linh Tông nhí nha nhí nhảnh mà đi, theo nàng nói nàng và sư thúc chuẩn bị mượn Đại Trạch hư thuyền trở về.

Luật Đường Thủ tịch của Quả Thành Tự đi ra, không biết là ở trong điện nghe Phong chủ của Tích Lai phong nói gì đó, từ xa xa liếc mắt nhìn Tỉnh Cửu.

Hai vị Vương công từ thành Triều Ca đi tới trước người Triệu Tịch Nguyệt, từ ái nhìn nàng giống như trưởng bối vậy nói: “Có tin gì muốn mang về sao?”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Không cần.”

Đệ tử thừa kiếm thành công, trở thành thân truyền đệ tử của chín phong, có thể có một đoạn thời gian nghỉ ngơi về thăm nhà một chút.

Đây cũng là chuyện tình lúc trước Lữ Sư đáp ứng Liễu Thập Tuế.

Triệu Tịch Nguyệt ngay cả thư đều không viết, tự nhiên sẽ không trở về thành Triều Ca, ai cũng biết nàng một lòng hướng về phía đạo, hai vị Vương công kia cũng không ngoài ý muốn.

Liễu Thập Tuế chuẩn bị trở về trong thôn nhìn, hắn nhìn Tỉnh Cửu, do dự thời gian rất lâu, hỏi: “Ngươi có muốn ta mang cái gì lúc trở lại không?

Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, nói: “Chặt mấy cây cây trúc mang tới, đừng lấy trúc bên hồ nước, khí ẩm quá nặng, lấy trúc phía sau núi, nếu như có thể dời một ít mang sang bên đây trồng, vậy thì càng tốt.”

Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn một cái, nghĩ thầm tên này lại muốn giở trò gì đây?

Liễu Thập Tuế hỏi: “Chân ghế lại bị hỏng rồi?”

Tỉnh Cửu gật đầu, nói: “Phần lưng của ghế dựa cũng bị rách rồi.”

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Status: Completed Author:

Thiên lý sát nhất nhân, thập bộ bất nguyện hành.(Nghìn dặm giết một người, mười bước không muốn đi.)

------------------------

Ta chính là kiếm.

Ngàn dặm giết một người, mười bước không muốn đi.

Ngàn dặm giết một người, mười bước không được đi.

Ngàn dặm giết một người, mười bước? Không được!

Ta chính là kiếm, kiếm chính là ta.

Đại Đạo Triều Thiên, tất cả chấp nhất kiếm.

.................................

Nếu như nhân sinh có thể làm lại, ta đại khái vẫn là như vậy.

" người không thể nào bước vào hai lần cùng một dòng sông, Thật như thế sao?

—— Tỉnh Cửu

Hắn chính là bước lại trên một dòng sông.

-----------------------------------------

PS: Truyện của lão Miêu Nị thì khỏi bàn về chất lượng, bộ nào cũng là siêu phẩm từ Gian Khách, Tướng Dạ, tới Trạch Thiên Ký bộ nào cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng đọc giả, cốt truyện hấp dẫn đọc cứ muốn đọc mãi k dừng, đặc biệt là lối hành văn có 1 không 2 trong giới tác giả văn học mạng hiện nay, k tác tác giả nào bắt chước được, với lối viết điểm xuyết lời ít ý nhiều , mỗi câu mỗi chữ đều hàm chứa ý nghĩa trong đó khi đọc luôn làm ta suy ngẫm không thôi. Truyện của Miêu Nị luôn ẩn chứa nhân sinh , các nhân vật phụ cũng đều rất đặc sắc mỗi người đều có ấn tượng riêng . Chính những thứ này tạo nên thương hiệu của tác giả, đây có thể nói là 1 trong những tác giả hiếm hoi càng viết càng hay.

Nếu bạn đã từng là fan của Tru Tiên, thì k nên bỏ qua có thể nói sau tru tiên thì chỉ có truyện của lão Miêu Nị là tả tình ,tả tâm lý xuất sắc nhất hiện nay. Thêm vào đó truyện lão bố cục rất sâu rất logic, mưu kế trong truyện phải nói tầng tầng lớp lớp, sâu k lường được. Luôn làm ta phán đoán k dc tình tiết tiếp theo là như thế nào, có bình đạm có cao trào. Theo nhận xét của mình truyện của Miêu Nị đáng đọc nhất hiện nay

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset