Tỉnh Cửu lúc trở lại, lúc này Triệu Tịch Nguyệt đã khôi phục bình tĩnh, trên gương mặt không nhìn ra bất kỳ thần tình khác thường gì, Tỉnh Cửu tự nhiên không biết nàng đã suy nghĩ những cái gì, nhìn mấy đám bụi mù trong rừng rậm dưới vách núi từ từ rút đi kia, nói: “Hầu tử bên ngoài núi đều đáng ghét như thế, chớ đừng nói chi là người, ta cảm thấy chúng ta còn không nên muốn thêm người tới đây đi.”
Cái này nói là dựa theo quy chế của Thanh sơn, Tích Lai phong hẳn sẽ rất nhanh vì Thần Mạt phong bố trí người tới làm chấp sự .
Tỉnh Cửu liếc nhìn bộ y phục rộng rãi trên người Triệu Tịch Nguyệt, nói: “May vá ta cũng biết làm, giao cho ta làm đi.”
Triệu Tịch Nguyệt trợn to hai mắt hỏi: “Ngay cả cái này mà ngươi cũng biết sao?”
Tỉnh Cửu nói: “Lúc ở trong thôn có học qua một ngày.”
Triệu Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: “Như vậy cũng tốt, miễn cho người mà Tích Lai phong đưa tới có vấn đề.”
Gần nhất bầu không khí trong Thanh Sơn Cửu Phong có hơi không bình thường, áp lực mà còn căng thằng nữa, cho người ta một loại cảm giác mưa gió sắp đến. Nhưng Thần Mạt phong nằm ở chỗ hẻo lánh, cũng chỉ có hai người bọn họ, tạm thời còn không có quan hệ gì với những thứ phức tạp như đấu tranh quyền lực, hơn nữa lấy tính cách của Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt, chắc chắn sẽ không để ý tới những chuyện này, chỉ cần chuyên tâm tu đạo cho tốt. Vấn đề ở chỗ, bây giờ bọn hắn biết học cái gì đây?
Triệu Tịch Nguyệt đã đem cả trong lẫn ngoài động phủ tìm kiếm một lần, cũng không có tìm được một quyển kiếm phổ nào cả.
“Không có kiếm phổ, học kiếm thế nào?”
Tầm mắt của Triệu Tịch Nguyệt rời đi Phất Tư kiếm, rơi vào trên mặt của Tỉnh Cửu, sau đó dừng lại thời gian rất lâu.
Tỉnh Cửu sờ sờ mặt, suy nghĩ một chút sau nói: “Bằng không. . . Cũng là để ta tới lo sao?”
“Chứ còn gì nữa, đánh nhau với hầu tử cũng là ngươi tới, loại chuyện này ngươi tự nhiên phải có trách nhiệm.”
Triệu Tịch Nguyệt thầm nghĩ ở trong lòng, sau đó hỏi: “Có thắng không?”
Tỉnh Cửu biết nàng hỏi là chuyện giúp hầu tử đánh nhau, nhíu mày nói: “Đương nhiên.”
Sau đó hắn đi vào trong động phủ.
Triệu Tịch Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn, không biết nên nói cái gì nữa.
Từ Nam Tùng Đình đến Tẩy Kiếm suối, tùy ý phá bốn cảnh, vào đỉnh mây trong Kiếm phong, thắng Cố Thanh, cho đến lên đến đỉnh Thần Mạt phong, bất kể khi nào Tỉnh Cửu đều biểu hiện bình tĩnh như vậy, tựa hồ cái gì đều không để ở trong lòng, hết lần này tới lần khác hôm nay giúp hầu tử đánh nhau thắng, vậy mà hắn lại đắc ý đến mức dấu không được.
Đây tột cùng là cái người như thế nào a?
Ở trong động phủ, Tỉnh Cửu lấy ra giấy và bút mực, ngưng thần tĩnh khí, bắt đầu ở trên giấy viết chữ. Không bao lâu, hắn liền viết xong một tờ giấy, sau đó từ từ nhiều hơn, cho đến khi có thể biên soạn và hiệu chỉnh thành một cuốn sách. Hắn vốn định viết đến đây thì dừng, nhưng suy nghĩ một chút, một quyển là viết, hai quyển cũng là viết, ngày sau muốn viết tiếp lại phải mài mực thêm một lần nữa thì thật là phiền, Vì vậy hắn liền dùng số mực còn lại trong nghiên mực để viết tiếp, chỉ là không biết hắn đang viết cái gì.
Lúc hoàng hôn, mực trên giấy cũng đã khô hết, hắn liền cắt lại toàn bộ số giấy cho bằng nhau, sau đó may lại, cầm một quyển đi ra khỏi động phủ.
Triệu Tịch Nguyệt nhận lấy quyển sách này mở ra, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Chữ viết trên giấy cho thấy đây là mới viết, vừa mới khô, mấy bức tranh minh hoạ càng là vẫn chưa có khô hoàn toàn.
Nội dung của những văn tự cùng tranh vẽ này đều là miêu tả kiếm chiêu cùng bí kỹ ngự kiếm.
Bộ kiếm pháp này khí thế oanh liệt, hoặc là nói quyết tuyệt, ý vị cửu tử bất hối, bừng bừng mà hiện ra trên mặt giấy.
Triệu Tịch Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn Tỉnh Cửu, tình cảm trong ánh mắt phi thường phức tạp.
“Làm sao vậy?” Tỉnh Cửu hỏi.
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Sư thúc tổ đúng là càng tin tưởng ngươi, ta đều có chút ghen tỵ.”
Bởi vì Cảnh Dương đem Phất Tư kiếm lưu cho nàng, lại đem Cửu Tử Kiếm Phổ lưu lại cho Tỉnh Cửu sao?
Nhưng kiếm và kiếm phổ đến tột cùng cái nào quan trọng hơn, kỳ thật không có ai biết.
Tỉnh Cửu ngồi trở lại trên ghế dựa, điều chỉnh tư thế một chút, bảo đảm chân ghế có một ít hư hại sẽ không làm mất thăng bằng, nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Nhìn gò má của hắn, trong nháy mắt này, trong đầu của Triệu Tịch Nguyệt bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ kinh thiên d9ộng địa.
Thế nhưng, ngoại trừ trực tiếp hướng về phía Tỉnh Cửu mà đặt câu hỏi, ý tưởng kia không có khả năng thông qua bất kỳ biện pháp nào khác mà nhận được chứng thực.
Cho đến lúc cuối cùng, Triệu Tịch Nguyệt cũng không có hỏi.
Đây là điểm khác biệt giữa nàng và Liễu Thập Tuế, bằng không thì Tỉnh Cửu nhất định sẽ nói ra chân tướng của câu chuyện.
Như vậy ở nơi này vào lúc ánh hoàng hôn chiếu khắp núi rừng, nàng cũng đã có thể biết được đáp án.
. . .
. . .
Nhìn hai đạo phi kiếm đi qua biển mây, hướng về phía chân núi hạ xuống, Cố Hàn trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Cái này rõ ràng cho thấy Thượng Đức phong đang chèn ép chúng ta.”
Quá Nam Sơn nói: “Lãnh tĩnh chút, những lời này truyền đi cũng không tốt nghe.”
Cố Hàn nhìn về hắn, sắc mặt khó coi nói: “Thượng Đức phong hành sự lớn lối như thế, chẳng lẽ các sư thúc sẽ không nói cái gì sao?
“Phụ thân của ngươi trước khi chết là nói như thế nào? Chỉ cần Thanh sơn lâu dài. . .”
Quá Nam Sơn nhìn hai đạo phi kiếm đã biến mất, trầm lặng một lát sau đó nói: “Bất luận hi sinh cái gì cũng có thể thừa nhận.”
Ở trên Thừa Kiếm Đại Hội, Cố Thanh bị Tỉnh Cửu đẩy vào trong tình thế cấp bách, đã quên mất kiêng kỵ, dùng ra Lục Long Kiếm Quyết học được ở trên Lưỡng Vong phong.
Lúc đầu đó cũng không phải là đại sự, nhưng nếu như Thượng Đức phong kiên trì muốn tra xét, Lưỡng Vong phong liền phải cho ra giao phó.
Rốt cuộc là Lưỡng Vong phong lén truyền chân kiếm cho Tẩy Kiếm đệ tử, vẫn là Cố Thanh học trộm kiếm pháp?
Ai cũng biết hẳn sẽ lựa chọn như thế nào.
Cố Thanh thừa nhận là chính mình học trộm kiếm pháp, Lưỡng Vong phong nhiều nhất cũng chỉ là bị lỗi quản giáo đệ tử không nghiêm.
Vì vậy Cố Thanh liền trở thành vật hi sinh, hắn bị trục xuất ra khỏi Lưỡng Vong phong, về tới bờ Tẩy Kiếm suối, chỉ có thể đợi thêm ba năm, tham gia lần Thừa Kiếm Đại Hội tiếp theo.
Đối với những bố trí trong động phủ này, Cố Thanh cũng không quen thuộc, bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn đều lớn lên ở trên Lưỡng Vong phong, coi như là ở giai đoạn Tẩy kiếm cũng không có trải qua sinh hoạt ở chỗ này.
Hắn đi ra động phủ, đi tới vách đá, nhìn về Tẩy Kiếm suối trong suốt dưới chân, trầm lặng một lát sau nói: “Mới vừa rồi ngươi có chú ý đến ánh mắt của những Tẩy Kiếm đệ tử đó hay không?”
Liễu Thập Tuế đưa hắn rời đi Lưỡng Vong phong, một mực giúp hắn chỉnh lý hành lý, nói: “Cái tên nói to nhất kia kêu là Tiết Vịnh Ca, nghe nói hắn có thúc tổ là trưởng lão của Thích Việt phong.”
Cố Thanh thở dài.
Nếu như là lúc trước, hắn nơi nào sẽ đem loại nhân vật như Tiết Vịnh Ca này để vào mắt, coi như thúc tổ của ngươi là trưởng lão của Thích Việt phong thì tính sao?
Nhưng bây giờ bị những tên kia châm chọc khiêu khích, hắn chỉ có thể chịu đựng.
Hắn một mực ở trên Lưỡng Vong phong, chưa từng xuất hiện qua ở bờ suối, cho nên cách nhìn của những Tẩy Kiếm đệ tử đó đối với mình một mực không tốt.
Ở loại tình huống như hiện tại này, hắn nghe được vài câu đùa cợt tự nhiên là sự tình rất tự nhiên.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến màn kiếm đấu ngày hôm trước có thể sẽ cải biến cả cuộc đời tu đạo của chính mình —— cái tên kia tuy rằng đánh mình vài cái —— nhưng vô luận là ánh mắt vẫn là giọng nói, đối phương tựa hồ thật không có coi thường, hya là chế nhạo mình, thậm chí còn rất nghiêm túc mà trả lời nghi hoặc của mình.
“Tỉnh Cửu. . . Đến tột cùng là người như thế nào?” Hắn hỏi Liễu Thập Tuế.
Liễu Thập Tuế có một ít cảnh giác, nhìn hắn không nói gì.
Cố Thanh nói: “Nghe nói các ngươi đã từng là một đôi chủ tớ?”
Liễu Thập Tuế trầm mặc một chút, nói: “Lữ sư huynh cùng Cố sư huynh đều nói qua, vừa vào sơn môn, tất cả những thứ ở thế gian đều là muốn một kiếm chặt đứt, cho nên ta không nhớ rõ những chuyện kia.”
Cố Thanh nghe ra hắn không muốn nhắc tới chuyện này, không có đi hỏi lại.
Liễu Thập Tuế hỏi: “Những thứ như đệm chăn này có cần thêm nữa không?”
“Không cần.”
Cố Thanh nhìn những đồng môn ở bên bờ suối kia, trầm lặng một lát sau nói: “Ta rất nhanh sẽ rời đi.”
Liễu Thập Tuế có hơi giật mình, nói: “Ngươi nói cái gì?”
Cố Thanh nói: “Tu đạo chú ý quyết chí tiến lên, nhất là kiếm đạo mà Thanh Sơn Tông chúng ta tu, nếu như phải ở chỗ này đợi thêm ba năm. . . Ta rất hoài nghi trước hai mươi tuổi bản thân có thể tiến vào Vô Chương cảnh hay không, mà ngươi cũng rõ ràng, nếu như ta làm không được một điểm này, như vậy tu đạo với ta mà nói cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.”
Thanh âm của hắn rất bình tĩnh, thần tình cũng rất bình tĩnh, nhưng Liễu Thập Tuế nghe được rất nhiều thương cảm.
“Kỳ vọng của Quá sư huynh cùng Cố sư huynh dánh cho ngươi rất cao. . .”
Liễu Thập Tuế không biết nên tiếp tục an ủi như thế nào.
Lưỡng Vong phong là một nơi có yêu cầu đối với đệ tử đặc biệt cao, là chỗ lãnh tĩnh đến mức lãnh khốc.
Huống chi thân phận của Cố Thanh có một ít đặc thù, nếu như hắn không thể làm được tốt hơn những đồng môn khác, Cố Hàn căn bản sẽ không đem tài nguyên đặt ở trên người hắn.
Nhìn thần tình cô đơn của Cố Thanh, Liễu Thập Tuế bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, do dự một chút sau, nói: “Ngươi có muốn hay không qua bên kia thử xem?”
. . .
. . .
(ngày hôm nay mở đường dài, tương đối mệt, không có cách nào viết, liền chương một, ngày mai bắt đầu trở lại cứu giúp tồn cảo. )