Q1 – Chương 57: Âm Tam là một cái tên rất hay

Âm Tam là một cái tên rất hay

Tỉnh Cửu không có nói ra phát hiện mới của mình cho Triệu Tịch Nguyệt, nói: “Chỉ bằng một tiếng thở dài, không đáng để cho ngươi làm nhiều chuyện như vậy.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Lúc bắt đầu ta cũng cho là ảo giác, nhưng về sau nghĩ đến luôn cảm thấy có chút không đúng, Kiếm tâm không yên, nửa năm sau, ta vẫn là không nhịn được thông qua quan hệ trong nhà tra xét tra tên đệ tử của Minh Bộ này, nghĩ thầm nếu như không có chuyện gì, sau đó cũng sẽ không suy nghĩ tới nữa.”

Từ lúc Nhân tộc cùng với Minh Bộ tạm thời đình chiến tới nay, song phương có nhiều giao lưu âm thầm, Triệu gia ở trong thành Triều Ca có địa vị rất cao, ở trong quân đội cũng khá có lực ảnh hưởng, quả thật có con đường có thể điều tra.

“Kết quả điều tra có vấn đề?” Tỉnh Cửu hỏi.

“Không phải là tra ra vấn đề gì, mà là không có tra được người này.”

Triệu Tịch Nguyệt nhìn cỗ thi thể trong hố kia nói: “Dường như Minh Bộ căn bản cũng không có tồn tại người này.”

Tỉnh Cửu nói: “Tên của hắn là gì?”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Ở trên tửu lâu, hắn nói ra tên của mình, là Âm Tam.”

Minh Bộ rất chú ý Hồn Hỏa về quê cũ, bất luận người chết nào lưu lạc ở bên ngoài cũng sẽ được cẩn thận ghi lại ở trên Minh Thư.

Nếu như ở trên Minh Thư không tìm được cái tên Âm Tam này, chỉ có thể nói rõ đó là một cái tên giả, hoặc là còn cất dấu nhiều bí mật hơn nữa.

“Mạnh sư.” Tỉnh Cửu bỗng nhiên nói.

Triệu Tịch Nguyệt trầm lặng trong chốc lát, nói: “Đúng vậy, về sau ta bắt đầu âm thầm điều tra Mạnh sư.”

Mạnh sư là Tiên sư giảng bài của nàng khi còn ở ngoại môn, đối với nàng trông nom và thương yêu có thừa, giống như là Lữ sư đối với Liễu Thập Tuế cùng Tỉnh Cửu như vậy.

Hiện tại Mạnh sư đang bế quan tĩnh tu trên Thượng Đức phong, nhận được sư trưởng ban thuốc, đang trùng kích Du Dã cảnh.

“Chỉ bằng công lao chiếu cố ngươi, thù lao mà hắn lấy được tựa hồ hơi nhiều chút.”

“Đúng vậy, ta chỉ có thể hoài nghi Thượng Đức phong.”

Tỉnh Cửu nhìn nàng một cái, nói: “Trừ ra việc hắn xuất thân Thượng Đức phong, còn có lý do nào khác sao?”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Thanh Sơn Cửu Phong đều biết, Kiếm Luật sư bá không thích Cảnh Dương sư thúc tổ, quan hệ của hai người một mực không tốt.”

Tỉnh Cửu không có phát biểu ý kiến gì đối với cái này.

Triệu Tịch Nguyệt tiếp tục nói: “Từ đầu mối là Mạnh sư cùng Âm Tam, Quyển Liêm Nhân điều tra ra được trước khi mở Ba Nghìn Dặm Cấm Bích Hồ phong ít đi hai cây Lôi Hồn Mộc. Có Trấn Thủ ở đây, hai cây Lôi Hồn Mộc này khẳng định không có biện pháp đưa ra khỏi cửu phong, giờ đây ở nơi nào? Ở thời điểm ta đang chuẩn bị tiếp tục điều tra liền kinh động Bích Hồ phong, sự tình phía sau ngươi đều biết.”

Lôi Hồn Mộc là chí bảo của Bích Hồ phong, vô luận là dùng để tu hành chí thượng kiếm đạo, hay là cảm ngộ thiên địa oai, đều có công hiệu vô thượng.

Có người nói nếu như người tu đạo có thể siêu việt Thông Thiên cảnh, thậm chí có thể thông qua Lôi Hồn Mộc dời hồn chuyển phách, giống như nhiều hơn một mạng sống nữa vậy.

Kỳ bảo như vậy, tự nhiên sẽ trở thành trọng điểm trông coi của Thanh Sơn Tông, lại có thể không hiểu ra sao mà ít đi hai cây, nghĩ kiểu gì cũng biết trong này có vấn đề.

Phong chủ tiền nhiệm của Bích Hồ phong Lôi Phá Vân, bỗng nhiên tẩu hỏa nhập ma, sau đó thì bị Nguyên Kỵ Kình một kiếm đánh chết ở giữa núi, không biết chừng liền có quan hệ với chuyện này.

Tỉnh Cửu lại không quan tâm những chuyện này, chỉ là nhìn Triệu Tịch Nguyệt.

Triệu Tịch Nguyệt không có nói, từ chỗ Mạnh sư cùng Âm Tam tìm được đầu mối gì, nhưng hắn biết, nếu như muốn mời được Quyển Liêm Nhân, tới điều tra sự vụ nội bộ của thiên hạ đệ nhất Kiếm Tông như Thanh Sơn Tông, cần phải bỏ ra cái giá lớn như thế nào, lại thêm ở trong mấy năm này, tiểu cô nương này gian nan tu hành ở trên Kiếm phong, chính là vì leo lên Thần Mạt phong nhìn một chút. . .

Hắn bỗng nhiên đưa tay ra, xoa xoa đầu của nàng.

Triệu Tịch Nguyệt mở to hai mắt, theo dõi hắn.

Tỉnh Cửu nhìn nàng bình tĩnh mà nghiêm túc nói: “Không được tiếp tục điều tra chuyện này.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Vì sao?”

Tỉnh Cửu nói thầm trong lòng, bởi vì ta lo lắng sẽ không thể che chở được cho ngươi.

Hắn thầm vận Kiếm Nguyên, thiết kiếm lấy tốc độ mắt thường không cách nào nhìn thấy được chấn động, phát ra âm thanh vù vù tương tự như bầy ong vậy.

Thần tình của Triệu Tịch Nguyệt khẽ biến, chuẩn bị ngăn cản hắn, cũng đã không còn kịp rồi.

Mấy đóa kiếm hoả theo thiết kiếm rơi xuống, nhẹ nhàng mà chạm vào thi thể của tên Minh Bộ đệ tử kia.

Thi thể mãnh liệt bốc cháy lên, chỉ là trong nháy mắt, liền hóa thành một đống tro tàn.

Triệu Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm hắn, muốn có được một lời giải thích.

Tỉnh Cửu không có giải thích.

Triệu Tịch Nguyệt ngự kiếm mà lên, hóa thành một tia sáng đỏ, biến mất ở trong bầu trời.

Tỉnh Cửu nhìn về phía bầu trời trống rỗng, nghĩ thầm tiểu cô nương xem ra là thực sự tức giận a, lại để cho mình tự đi bộ về sao…

Theo đạo lý mà nói, hắn hiện tại đã là Thủ Nhất cảnh giới viên mãn, đã có thể thoải mái ngự kiếm phi hành, nhưng chẳng biết tại sao, hắn chưa từng ngự kiếm phi hành bao giờ.

Hắn liếc nhìn thiết kiếm, lắc đầu.

Sau đó, tầm mắt của hắn từ thiết kiếm mà di chuyển, nhìn vào đống tro tàn trong đáy hố.

“Âm Tam. . . Tên này không tệ.”

. . .

. . .

Trấn Vân Tập, trên tửu lâu, chỗ cạnh cửa sổ, có một nồi lẩu đang sôi trào.

Tỉnh Cửu ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn những nguyên liệu nấu ăn đang chìm nổi ở trong nồi lẩu kia, không có ý định nâng đũa.

Thân là một người tu đạo, hắn không có quá nhiều ham muốn thế tục, đối với thứ món ăn xuất xứ từ Ích Châu, trở thành mỹ thực ở Minh Giới cũng không có hứng thú.

Rất nhiều năm trước, có người đã từng nói với hắn, người tu đạo theo đuổi truy cầu trường sanh, thì càng cần phải biết rõ sự tốt đẹp của sinh mạng, như vậy mới có thể đạt được nguyên vẹn động lực nội tại.

Hắn không quá hiểu mấy lời này, tựa như không rõ câu không thể bước hai lần vào trong cùng một dòng sông.

Hiện tại, hắn rốt cuộc hiểu rõ ý nghĩ của người kia, cũng đại khái hiểu toàn bộ câu chuyện.

Ruột vịt đã chìm đến đáy nồi, chết đuối.

Hạt tiêu vẫn còn đang trôi dạt, không ngừng kêu cứu.

Lông dạ dày cùng hoàng hầu như ẩn như hiện, chẳng biết sống chết.

“Dùng cái tên này thật sự rất tự tin, giả chết thật quá cẩu thả, chẳng qua ngươi chắc cũng không nghĩ tới ta có thể trở về được.”

Tỉnh Cửu nhìn chỗ ngồi trống không ở phía đối diện, nói: “Hy vọng có thể mau chóng gặp lại ngươi.”

Nói xong câu đó, hắn đứng dậy rời đi tửu lâu.

Nồi lẩu tiếp tục sôi trào, tản ra mùi hương mê người, không biết khi nào mới có thể nấu cạn.

. . .

. . .

Ban đêm, Tỉnh Cửu về tới Thần Mạt phong.

Theo sơn đạo chật hẹp, hắn hướng về phía đỉnh núi đi đến.

Bóng cây hai bên đường lay động, mấy con vượn tha thiết đi theo, thỉnh thoảng dâng ra các loại sơn quả, nhìn xem hắn có muốn ăn hay không, rõ rành rành là muốn nịnh nọt hắn.

“Không ăn.” Tỉnh Cửu nói.

Thần Mạt phong ở chỗ sâu trong Thanh sơn, là ngọn núi xa xôi nhất trong cửu phong.

Dù cho trấn Vân Tập ở ngay bên cạnh Thanh sơn, từ bên kia đi về tới cũng phải tới mấy trăm dặm đường.

Tỉnh Cửu dùng nửa ngày đi về tới nơi, có hơi mệt, hơn nữa đi đường là động tác lặp đi lặp lại mà hắn không thích nhất, cho nên tâm tình của hắn có chút không tốt.

Đương nhiên, cũng chẳng có ai biết được tâm tình của hắn không tốt có quan hệ gì với cỗ thi thể ở bên ngoài trấn Vân Tập kia không.

Mấy con vượn cảm nhận được tâm tình của hắn, không tiếp tục dám ồn ào nữa, chỉ là lẳng lặng đi theo hắn, thỉnh thoảng sẽ nghe được vài tiếng khẽ gọi.

Tỉnh Cửu dừng bước lại, phát hiện có hai con con vượn bị thương, nghĩ đến hẳn là kết quả của trận đại chiến với Thích Việt phong quần hầu ít ngày trước.

Hắn đem một viên thuốc búng vào trong rừng, nói: “Chia ra mà ăn.”

Viên đan dược kia là bí dược của Thích Việt phong, là Nhất Tâm đan, đối với tu hành mà nói không có trợ giúp quá lớn, nhưng ở phương diện trị thương bổ huyết lại có hiệu quả, phi thường trân quý.

Nếu để cho các sư trưởng của Thích Việt phong, biết hắn đem Nhất Tâm đan cho hầu tử ăn, chỉ sợ sẽ tức chết.

Tỉnh Cửu tiếp tục đi về phía trước, đi tới chỗ sườn núi, ở một đoạn vách núi đối diện, có một đống hơn mười đoạn thân cây được xếp lại.

Cố Thanh đang ở trong đó bận rộn không ngừng, vậy mà thật sự xây phòng ở.

Tỉnh Cửu không có dừng lại, cũng không có nói chuyện với hắn, lướt qua đoạn vách núi này, rất nhanh liền đi tới đỉnh núi.

Triệu Tịch Nguyệt đứng ở rìa vách núi, tay áo bay nhè nhẹ, phảng phất tiên tử, đương nhiên đó là nếu như không để ý tới mái tóc ngắn xốc xếch kia mà nói.

Nàng xoay người nhìn về phía Tỉnh Cửu, nói: “Ta nhất định sẽ tiếp tục điều tra.”

Tỉnh Cửu nói: “Ngươi không phải là đã xác nhận được chuyện hắn có chuẩn bị từ trước rồi sao, sẽ không xảy ra chuyện?”

Triệu Tịch Nguyệt nhìn thẳng vào mắt của hắn nói: “Thế nhưng, hắn một mực không có xuất hiện.”

. . .

. . .

(buổi tối không có. )

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Status: Completed Author:

Thiên lý sát nhất nhân, thập bộ bất nguyện hành.(Nghìn dặm giết một người, mười bước không muốn đi.)

------------------------

Ta chính là kiếm.

Ngàn dặm giết một người, mười bước không muốn đi.

Ngàn dặm giết một người, mười bước không được đi.

Ngàn dặm giết một người, mười bước? Không được!

Ta chính là kiếm, kiếm chính là ta.

Đại Đạo Triều Thiên, tất cả chấp nhất kiếm.

.................................

Nếu như nhân sinh có thể làm lại, ta đại khái vẫn là như vậy.

" người không thể nào bước vào hai lần cùng một dòng sông, Thật như thế sao?

—— Tỉnh Cửu

Hắn chính là bước lại trên một dòng sông.

-----------------------------------------

PS: Truyện của lão Miêu Nị thì khỏi bàn về chất lượng, bộ nào cũng là siêu phẩm từ Gian Khách, Tướng Dạ, tới Trạch Thiên Ký bộ nào cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng đọc giả, cốt truyện hấp dẫn đọc cứ muốn đọc mãi k dừng, đặc biệt là lối hành văn có 1 không 2 trong giới tác giả văn học mạng hiện nay, k tác tác giả nào bắt chước được, với lối viết điểm xuyết lời ít ý nhiều , mỗi câu mỗi chữ đều hàm chứa ý nghĩa trong đó khi đọc luôn làm ta suy ngẫm không thôi. Truyện của Miêu Nị luôn ẩn chứa nhân sinh , các nhân vật phụ cũng đều rất đặc sắc mỗi người đều có ấn tượng riêng . Chính những thứ này tạo nên thương hiệu của tác giả, đây có thể nói là 1 trong những tác giả hiếm hoi càng viết càng hay.

Nếu bạn đã từng là fan của Tru Tiên, thì k nên bỏ qua có thể nói sau tru tiên thì chỉ có truyện của lão Miêu Nị là tả tình ,tả tâm lý xuất sắc nhất hiện nay. Thêm vào đó truyện lão bố cục rất sâu rất logic, mưu kế trong truyện phải nói tầng tầng lớp lớp, sâu k lường được. Luôn làm ta phán đoán k dc tình tiết tiếp theo là như thế nào, có bình đạm có cao trào. Theo nhận xét của mình truyện của Miêu Nị đáng đọc nhất hiện nay

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset