Mọi người thấy rõ, vị đệ tử trẻ tuổi của Thanh Sơn Tông kia chỉ có Thừa Ý cảnh giới, chắc là theo sư huynh xuất sơn lịch lãm, theo đạo lý mà nói hắn cũng không phải là đối thủ của Trúc Giới, nhưng chẳng biết tại sao, ngay khi hắn nói ra những lời này thì, lại làm cho người ta cảm thấy chỉ cần hắn xuất kiếm, thì Trúc Giới sẽ phải đổ máu ngay tại chỗ.
Đây chính là kiếm uy của Thanh Sơn Tông sao?
Sắc mặt của Trúc Giới hơi trắng, bởi vì vội vã khơi thông quan hệ, muốn làm quen với một vị cận thị bên người Tây Vương Tôn, thế nên hôm nay hắn tới chậm một chút, căn bản không biết người của Thanh Sơn Tông cũng tới.
Nghe thấy lời này, hắn không khỏi rất hối hận, lại cũng sinh ra rất nhiều oán niệm.
—— đường đường Thanh Sơn Tông, vì sao phải ngồi ở trong cái góc phòng tối mịt đó, hơn nữa từ đầu đến cuối đều không nói lời nào, giả bộ khiêm tốn cái gì?
“Ta cũng chỉ là thuận miệng nói mò mà thôi, hai vị đạo hữu chớ trách.”
Hắn mau mau nói.
Đại Trạch Tả Vũ Sứ vừa cười vừa nói với Yêu Tùng Sam: “Câu cửa miệng này của các ngươi cũng phải sửa lại , nghe thật có chút dọa người.”
Thanh Sơn Tông giao hảo với Đại Trạch, Yêu Tùng Sam gật đầu thăm hỏi, không nói gì nữa.
Nhìn cái màn hình ảnh này, Thi Phong Thần thở dài ở trong lòng, nhẹ phất ống tay áo, đem bức họa trên tường thay đổi thành một cái khác.
Đó là một bức bản đồ đã được phóng to gấp nhiều lần, phía trên dùng điểm đỏ để đánh dấu ghi rõ địa điểm mỗi lần phát sinh án mạng, sau đó nối lại thành một đường.
Có người tu đạo khó hiểu hỏi: “Hai tên ma đầu này từ Thương Châu chuyển hướng tới Triều Nam Thành, sau đó một đường đi lên phía bắc, ở Dự Châu lại đi sang hướng tây, coi như là bắt đầu từ Nam Hà Châu, đi một vòng lớn xung quanh vùng trung nam bộ của đại lục, cuối cùng thì bọn họ muốn đi nơi nào? Rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Có người còn phát hiện một vấn đề càng khó giải thích hơn nữa.
“Vì sao bọn họ không ngự kiếm?”
“Hai vấn đề này chúng ta cũng cảm thấy thật kỳ quái, nhưng không có đáp án. Ta chỉ biết là nếu như bọn họ tiếp tục dựa theo cái đường này mà đi, như vậy sau mấy ngày nữa liền sẽ xuất hiện ở trong Hải Châu Thành.”
Thi Phong Thần nói: “Nếu bọn họ còn tiếp tục hành hung, chẳng lẽ nhiều vị Tiên sư như vậy vẫn không bắt được bọn họ?”
Thanh Thiên Ti lựa chọn đem địa điểm tiễu trừ đặt ở Hải Châu, chính là bởi vì Hải Châu sắp tổ chức Tứ Hải yến, sẽ có rất nhiều người tu hành của chính phái trình diện.
“Nếu như bọn họ tới Hải Châu, lại không ra tay thì sao?” Có người hỏi.
Thi Phong Thần trầm lặng chốc lát, nói: “Vậy thì không thể làm gì khác hơn là thỉnh cầu cao nhân của Toán Thiên Các Tây Hải ra tay trợ giúp.”
Toàn bộ gian phòng lại một lần nữa trở nên yên tĩnh, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.
“Cái này. . . Chư vị đạo hữu có chú ý đến hay không, hai người kia. . . Một đường đi tới, cũng giết chết rất nhiều yêu quái, hơn nữa những người chết đó. . .”
Cái câu nói này chưa nói hết, nhưng mọi người đều hiểu người nọ muốn nói cái gì.
—— những kẻ bị hai người kia giết chết cũng không phải là hạng người tốt lành gì, chẳng hạn như vị Chủ trì của Hắc Long Tự Trúc Quý đại sư kia.
Tất cả mọi người đều biết một điểm này, nhưng không có ai nói ra cả.
Khi bọn hắn phát hiện người nói chuyện là vị thanh niên y tăng là đến từ Quả Thành Tự kia, nhất thời sinh ra cảm giác đương nhiên là thế.
Côn Luân Phái trưởng lão Hà Chi Trùng liếc mắt nhìn vị thanh niên y tăng kia.
Trúc Giới cười lạnh một tiếng, nói: “Vụ án trong Triều Nam Thành kia, lúc đầu chính là Tam Đô Phái cùng quý tự tranh thuốc, người của Tam Đô Phái đã chết, thuốc thì lại rơi vào trong tay của quý tự, đương nhiên không người nào dám hoài nghi Quả Thành Tự cấu kết với những tên hung đồ kia, nhưng bây giờ tiểu đại sư lại nói lời như vậy, khó tránh khỏi có chút không ổn đâu?”
Thanh niên tăng nhân có chút tức giận, muốn tranh luận vài câu, lại không biết nên nói như thế nào, mặt đỏ lên.
Loại chuyện này cũng không có cần cái kế hoạch tỉ mỉ gì cả, chỉ đợi Thanh Thiên Ti phát hiện hai tên ma đầu kia, người tu đạo của các tông phái chỉ cần chờ nhận tin thông báo là được rồi.
Còn như nói có thể rơi vào một hồi huyết chiến hay không, mọi người cũng không lo lắng, coi như cái tên ma đầu kia là Vô Chương trung cảnh, bên này bọn họ có hai vị Vô Chương cảnh cao thủ là trưởng lão Hà Chi Trùng của Côn Luân cùng với Tiên sư Yêu Tùng Sam của Thanh sơn, huống chi nơi này là Hải Châu, một khi cường giả của Tây Hải Kiếm Phái xuất thủ, đối phương còn có thể trốn đi nơi nào?
Rời đi Thanh Thiên Ti nha môn, người tu đạo từng người một tản đi, đại bộ phận đi Tiên cư.
Lần đầu tiên Lâm Anh Lương rời núi lịch lãm liền gặp chuyện như vậy, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, lại có chút hưng phấn, nói: “Nhất định phải bắt hai tên ma đầu kia lại.”
Yêu Tùng Sam lại cảm thấy chỗ nào đó có chút không đúng, lại không nghĩ ra.
Nhìn hai đạo thân ảnh đang đi về phía trước, vị tăng nhân trẻ tuổi của Quả Thành Tự kia có chút nóng nảy, nói với lão tăng bên người : “Sư bá, vì sao ngươi không nói lời nào? Chúng ta biết rất rõ ràng người mà bọn họ muốn đối phó là ai, coi như không thuận tiện nói rõ ra, cũng có thể nói cho hai vị ở phía trước a.”
Lão tăng không để ý đến, nghĩ thầm quan hệ giữa mấy ngọn núi trong Thanh sơn cũng có chút phức tạp, ai biết hai vị đạo hữu trượng nghĩa trợ giúp mình năm đó trong Triều Nam Thành là người của ngọn núi nào, hai vị đạo hữu ở phía trước kia đến từ Thanh sơn Lưỡng Vong phong, nghe nói bất luận đối với mình hay là đối với đồng môn đều cực kỳ nghiêm nghị, vạn nhất sau khi nói lại mang tới phiền phức cho hai vị đạo hữu kia thì làm sao bây giờ?
Thanh niên tăng nhân vẫn đang không ngừng nói chuyện: “Mệnh sư của Tây Hải Toán Thiên Các am hiểu thôi diễn thuật nhất, nếu thật bị tính ra thì làm sao bây giờ? Sư bá, chúng ta phải nhanh nghĩ biện pháp đối phó a. . .”
Lão tăng nói: “Hai vị đạo hữu kia khi nào cần chúng ta đi lo lắng, ngươi chớ có thêm phiền, tiếp tục tu Bế Khẩu Thiền đi.”
Thanh niên tăng nhân a một tiếng, có chút ủy khuất mà ngậm miệng lại, ô ô hô hai tiếng.
Lão tăng nói: “Tu tới khi nào? Tự nhiên là tu cho đến khi chúng ta rời đi Hải Châu, hoặc là hai vị đạo hữu rời đi Hải Châu mới thôi.”
. . .
. . .
bên ngoài Hải Châu Thành, Hàn sơn không người, rất là trong trẻo lạnh lùng.
Gió từ xa thổi tới, Triệu Tịch Nguyệt đứng rìa vách núi, quần áo phiêu phiêu.
Vẻ ngây thơ trên mặt nàng đã mất, ánh mắt càng thêm bình tĩnh, hoặc là nói kiên định.
Nàng vẫn giữ lại tóc ngắn như cũ, giống như cậu con trai vậy, chỉ là không còn xốc xếch như trước nữa.
Nhìn bóng lưng của nàng, nghĩ tới những chuyện đã xảy ra trên dọc dường, Tỉnh Cửu có chút cảm khái.
Hắn không có nói với nàng hắn muốn đi đâu, muốn làm cái gì, cũng không có nói cho nàng biết mình là người nào.
Năm đó ở thành Triều Ca hắn chọn trúng nàng, sau đó liền không còn quan tâm tới nàng nữa.
Nhưng nàng vẫn chưa quên hắn, vậy thì hắn phải có quà đáp lễ.
Hai năm qua, hắn đang dùng chính phương pháp của mình mà dạy cho nàng.
Mấy vạn dặm đường, trảm yêu trừ ma.
Đi đường ngồi dừng, đều là tu hành.
. . .
. . .
Triệu Tịch Nguyệt lẳng lặng nhìn một tòa cô sơn ở phương xa.
Bỗng nhiên, một đạo kiếm quang xuất hiện ở trong con ngươi hắc bạch phân minh của nàng.
Trong bầu trời bị ánh nắng chiều chiếu ra một mảnh hồng ấm, bỗng nhiên nhiều hơn một đường màu đỏ đậm hơn.
Một tiếng vang trầm đục đến từ tòa cô sơn ở phương xa kia.
Đạo hồng quang này phá không mà quay về, biến mất ở trong lòng bàn tay của nàng.
Ánh đỏ lướt qua bầu trời, lại vẫn tồn tại như cũ.
Phất Tư kiếm nhuộm máu tươi suốt hai năm qua, tự nhiên đỏ hơn cả ráng mây chiều.
“Chỗ cách Hải Châu Thành gần như vậy, lại còn có yêu quái ăn thịt người, thật không biết những tên phế vật của Tây Hải kia đang làm cái gì.”
Triệu Tịch Nguyệt đi trở về bên cạnh Tỉnh Cửu nói.
Thanh Sơn Tông tự nhận là kiếm đạo chính tông đệ nhất thiên hạ, từ trước đến nay vẫn luôn coi thường Tây Hải Kiếm Phái.
Dù cho Tây Hải xuất hiện một vị Kiếm Thần, cũng chỉ khiến cho hình ảnh của Tây Hải Kiếm Phái trong mắt đệ tử của Thanh sơn càng kém hơn mà thôi.
Tỉnh Cửu nói: “Số người mà con yêu quái này ăn trong một năm, cũng không có bằng một phần mười số người đánh cá vì vớt châu mà chết trên biển.”
Nguyên Khí Châu là đặc sản của Tây Hải, so với phổ thông tinh thạch thì càng thêm trân quý, mỗi năm đều do Tây Hải Kiếm Phái cùng với triều đình cùng nhau tiến hành phân phối.
Vì vớt Nguyên Khí Châu, mỗi năm chẳng biết có bao nhiêu người đánh cá chôn thân nơi đáy biển.
Nói cách khác, số người đánh cá chết để cho người tu đạo phá cảnh, còn nhiều hơn số người bị con yêu quái này giết chết.
Triệu Tịch Nguyệt hiểu rõ ý tứ của hắn.
Hai năm trước ở trong thành Thương Châu, Tỉnh Cửu liền đã từng nói, người tu đạo tất nhiên vô tình.
“Kế tiếp, chúng ta muốn đi đâu?” Nàng hỏi.
Sau khi rời khỏi Thanh sơn, ban đầu là nàng quyết định nơi đi, chẳng hạn như Bảo Thụ Cư có quan hệ mật thiết với Bích Hồ phong, chẳng hạn như quê nhà của Mạnh sư. Tên Quyển Liêm Nhân lúc trước làm lộ ra thân phận của nàng, dẫn đến Tả Dịch quyết tâm muốn giết nàng diệt khẩu kia cũng là một trong những đầu mối, chỉ là người nọ đã mai danh ẩn tích từ lâu. Nhưng dần dần, nàng phát hiện lựa chọn của mình kỳ thật đều là ý nguyện của Tỉnh Cửu.
Dù cho phát hiện ra một điểm này, nàng cũng không có lấy thân phận sư tỷ yêu cầu thay đổi, bởi vì trong quá trình đi lại, nàng dần dần cảm giác được, bất luận là chuyện đi lại, vẫn là những thứ giết chóc nhìn như là cự kỳ nhàm chán kia, hay chỉ là một ánh mắt, một câu nói tình cờ, kỳ thật đều là Tỉnh Cửu đang dạy nàng.
Nàng không xác định Tỉnh Cửu muốn dạy cho mình cái gì, nàng không biết Tỉnh Cửu nghĩ muốn đi đâu, muốn làm cái gì.
Nhưng nàng biết có một nơi mà hắn muốn đến, hoặc là nói hắn có một cái mục đích.
“Chính là chỗ này.”
Tỉnh Cửu nhìn Hải Châu Thành ở xa xa bị ánh trời chiều chiếu rọi xuống, nói: “Ta tới nơi này là muốn nhìn một người.”
Rời đi Thanh sơn, lượn quanh đại lục hai năm, giết hơn bảy mươi người cùng với càng nhiều yêu quái hơn nữa, chỉ là vì hắn muốn nhìn một người.
Thời điểm hai người tiến vào Hải Châu Thành không có gặp phải bất cứ phiền phức gì.
Thời điểm ở Dự Châu, Triệu Tịch Nguyệt chắc là thông qua quan hệ trong nhà, lấy được hai phần lộ dẫn thật.
Bữa cơm thứ nhất ở trong Hải Châu Thành, vẫn là lẩu.
Nơi này dựa vào Tây Hải, nguyên liệu dùng để nấu lẩu tự nhiên sẽ lấy hải sản làm chủ, kết hợp với rượu mạch nha mới, mùi vị không tệ.
Nhìn rau củ sắp chín nẫu trong nồi, Triệu Tịch Nguyệt rốt cục nhịn không được hỏi một câu.
“Ngươi thật sự cảm thấy Âm Tam còn sống sao?”