Trác Như Tuế vẫn còn đang bế quan, còn những đệ tử của Lưỡng Vong phong như là Quá Nam Sơn, Cố Hàn, Giản Như Vân cũng bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau mà không thể tham gia.
Trong số những Thanh sơn thầy trò tới tham gia Mai Hội lần này, hiển nhiên Triệu Tịch Nguyệt chính là tiêu điểm được mọi người quan tâm nhiều nhất, thứ hai chính là Tỉnh Cửu.
Bởi vì bọn họ là tái truyền đệ tử của Cảnh Dương chân nhân, mặc dù vẫn còn rất trẻ tuổi thế nhưng cũng đã là sư trưởng đời thứ hai của Thanh Sơn Tông, nếu như muốn nói tới độ truyền kỳ của kinh lịch, thì đúng là không có ai có thể so được với bọn họ.
Ngoại trừ những cái đó ra, còn có hai cách kiến giải khiến cho bọn họ càng thêm nổi tiếng hơn nữa.
Triệu Tịch Nguyệt lôi thôi lếch thếch, tùy tiện để một mái tóc ngắn, xốc xếch đến cực điểm, thường xuyên dùng bộ dạng bụi bặm bám đầy người xuất hiện ở trước mặt người đời, thậm chí có thể nói là lôi thôi.
Còn về cách nói có liên quan tới Tỉnh Cửu, tự nhiên chính là chỉ gương mặt của hắn.
Có người nói hắn xinh đẹp đến mức không giống như là người thật vậy.
Cũng có người nói hắn xinh đẹp tới mức không thể tưởng tượng được.
Tỉnh Cửu đứng ở phía sau lưng Triệu Tịch Nguyệt, rất khiêm tốn.
Nhưng cũng giống như là hắn đã từng nói với Triệu Tịch Nguyệt vậy, cho dù mây mù có dày thế nào đi chăng nữa cũng không có khả năng vĩnh viễn che lấp đi ánh mặt trời, huống chi nghìn dặm bầu trời của thành Triều Ca ngày hôm nay cũng không có mây.
Ngày hôm nay tham gia Mai Hội, hắn không có khả năng lại đội nón lá nữa, lại càng không thể đeo mặt nạ.
Vô số ánh mắt rơi vào . . . Trên mặt của hắn.
Tiếng thì thầm thán phục cùng với tiếng kinh hô vang vọng khắp Mai Viên, khắp nơi vang lên tiếng ồn ào, cứ như là có bầy chim bay qua vậy.
“Thật là đẹp a. . .”
“Tại sao lại có thể có nam nhân đẹp đến như vậy chứ?”
“Làm sao lại có thể có người đẹp mắt như vậy!”
. . .
. . .
“Y, hắn đang cõng cái gì trên người vậy? Chẳng lẽ là kiếm?”
“Không thể nào đâu, nghe nói hắn ở trên Thanh Sơn Thí Kiếm rất là phong quang, chẳng lẽ vẫn còn chưa có tiến vào Kim Đan kỳ?”
“Dùng cách phân chia cảnh giới của Thanh Sơn Tông mà nói, chắc là Vô Chương.”
Sinh ra loại nghi ngờ này, đều là những môn phái xa xôi tin tức không thuận tiện.
Những môn phái biết tình hình cụ thể của Thanh Sơn Thí Kiếm, lại càng khó hiểu, rõ ràng Tỉnh Cửu đã tiến vào Vô Chương cảnh giới, vì sao còn phải đeo kiếm ở trên lưng?
Chẳng lẽ hắn vẫn còn muốn che giấu cảnh giới thực sự của mình?
Mọi người của Thanh Sơn Tông đã đến, tự nhiên các đệ tử của Trung Châu Phái cũng nhìn qua.
Với tư cách là hai đại lãnh tụ của liên minh chính đạo, kỳ thật bọn họ có rất ít cơ hội gặp mặt các đệ tử của Thanh sơn, tự nhiên cũng có rất nhiều hiếu kỳ.
Có một nơi bị mấy cái màn trắng che lại, một đạo thanh âm trong trẻo nhu hòa truyền ra từ bên trong: “Vị nào là Triệu Tịch Nguyệt?”
Vẻ mặt của Hướng Vãn Thư cung kính nói: “Sư tỷ, chính là vị ngồi trong ghế ở phía xa kia.”
Vị nữ tử kia hơi ngạc nhiên nói: “Y? Cũng được a, rõ ràng là một vị nữ tử dung nhan thanh tú, vì sao ở trong lời đồn lại trở nên kinh khủng như vậy?”
Hướng Vãn Thư nhớ tới tình cảnh mình gặp Triệu Tịch Nguyệt ở trên Tứ Hải Yến năm ngoái, vẻ mặt hơi nóng, nói: “Chẳng qua là chút lời nói lỗ mãng đố kị người khác mà thôi.”
“Vị Tỉnh Cửu kia quả thực là giống hệt như trong lời đồn vậy, cực kỳ xinh đẹp gần như là yêu vậy.”
Cô gái kia bị khuôn mặt đẹp của Tỉnh Cửu làm cho khiếp sợ, nói: “Phàm là người đạt đến cực hạn nhất định sẽ bất phàm, phải chú ý xem trọng hắn nhiều hơn nữa.”
Có vị đệ tử ngạo nghễ nói: “Cố Hàn quá mức kiêu ngạo tự tin mà thôi, nên dù Tỉnh Cửu có thắng thế nhưng cũng chẳng có gì là lợi hại cả, cuối cùng cũng chỉ là Vô Chương sơ cảnh, không đáng giá nhắc tới.”
Hướng Vãn Thư cười khổ không nói, nghĩ thầm ở lần Mai Hội trước thất sư huynh chính là thua ở dưới kiếm của Cố Hàn, hiện tại lại còn nói như vậy, rốt cuộc là thì người nào mới là quá mức kiêu ngạo tự tin.
. . .
. . .
Ở sâu trong Hàn Đài của Thủy Nguyệt Am, có một vị nữ tử đeo chiếc khăn lụa trắng cũng đang nhìn sang bên kia.
Tầm mắt của nàng rơi vào trên người của Triệu Tịch Nguyệt, có chút hài lòng, nghĩ thầm đại đa số thời điểm ánh mắt của Cảnh Dương đều rất đáng tin, tái thế truyền nhân do Cảnh Dương chọn lựa quả nhiên không tệ.
Tiếp tục nàng lại nhìn về phía Tỉnh Cửu, nhưng có chút thất vọng, nghĩ thầm chỉ có cái bộ mặt mà thôi, cùng so sánh với Cảnh Dương thì kém xa lắc.
. . .
. . .
Từ trước đến nay quan hệ của Tây Hải Kiếm Phái cùng với Thanh Sơn Tông cũng không tốt, tự nhiên sẽ không giống với những tông phái khác, nghị luận ca ngợi dung nhan của Tỉnh Cửu.
Đồng Lư đứng ở bên rìa Hàn Đài, nhìn Tỉnh Cửu ở phía đối diện.
Dung mạo của hắn rất bình thường, nhưng dáng người thì rất thẳng, cứ như là một thanh kiếm thực sự vậy, ánh mắt cũng biến thành vô cùng sắc bén.
Hắn biết Tỉnh Cửu không phải là muốn che giấu cảnh giới thực sự của mình, bởi vì đệ tử của Thanh sơn sẽ không ngu xuẩn như vậy.
Tỉnh Cửu không chịu thu kiếm vào Kiếm Hoàn, chỉ có thể có một nguyên nhân duy nhất, đó chính là vì đeo trường kiếm trên lưng thì sẽ trông đẹp hơn.
“Đã có gương mặt đẹp như vậy, lại còn chưa biết đủ, quả thật đúng là cợt nhả.”
Hắn nói với một vị trưởng lão của Tây Hải Kiếm Phái bên cạnh: “Mời sư thúc phái người nhìn chằm chằm vào Thanh Thiên Ti, nếu như người này báo danh tham gia Đạo chiến, ta không ngại cùng một tổ với hắn.”
. . .
. . .
Hàng nghìn ánh mắt rơi vào trên người của Tỉnh Cửu.
Chí ít vào giờ khắc này, hắn tuyệt đối chính là tiêu điểm của Mai Hội lần này.
Tỉnh Cửu cũng không biết, hoặc là nói cũng không tin, mà càng chính xác hơn là hắn cũng không thèm để ý tới những thứ này chút nào cả.
Vẫn là câu nói kia, thân là Thái Dương(mặt trời) thì phải có tự giác là sẽ bị vạn chúng chú mục(vô số người nhìn tới).
Có rất nhiều suy đoán liên quan tới việc vì sao hắn lại đeo kiếm, thế nhưng ở một điểm này quả thực là hắn rất là vô tội.
Hắn chưa từng nghĩ tới việc che giấu cảnh giới chân thực của mình, cũng không phải là để thể hiện mình đẹp trai, mà là bởi vì một cái nguyên nhân rất đơn giản.
—— Sau khi tiến vào Vô Chương cảnh giới, hắn vẫn không có cách nào để nhét phi kiếm của mình vào trong Kiếm Hoàn.
Lúc trước hắn đã rất lo lắng bởi vì thân thể của mình rất đặc biệt, không biết là có xảy ra vấn đề gì không, thế nên hắn vẫn luôn rất do dự không biết có nên phá cảnh hay không.
Cho đến khi nhìn thấy Liễu Thập Tuế bị Quá Nam Sơn đánh rơi xuống đất, rốt cục mới làm ra quyết định, bước thêm một bước về phía trước.
Quả nhiên, hắn cũng không giống với những đệ tử Vô Chương cảnh khác, cũng xuất hiện một vấn dề, may mắn là vấn đề này nhỏ hơn rất nhiều so với những lo lắng trước đó của hắn.
Hắn chỉ cần nói dối lừa Triệu Tịch Nguyệt là được rồi.
Ở phía trên đài có bày ra rất nhiều cái ghế, thế nhưng người có tư cách ngồi xuống cũng chỉ có hai vị Phong chủ.
Ngự kiếm đi tới phía trên đài, trước tiên Tỉnh Cửu dùng ánh mắt ra hiệu cho Triệu Tịch Nguyệt ngồi xuống một cái ghế, cách rất xa vị trí Phong chủ của Thanh Dung phong.
Triệu Tịch Nguyệt không có từ chối, thế nhưng càng lúc càng cảm thấy kỳ quái, vì sao hắn lại phải tránh né Phong chủ của Thanh Dung phong như vậy.
Loại chuyện này không phải chỉ mới phát sinh một lần hai lần mà thôi, ngay cả khi Ngọc Sơn sư muội muốn đi Thanh Dung phong cũng bị hắn âm thầm ngăn cản lại.
Ngày hôm nay Triệu Tịch Nguyệt ăn mặc rất nghiêm túc.
Nàng rửa mặt, chải đầu, lại còn thay đổi một bộ quần áo mới.
Tóc của nàng không còn xốc xếch nữa, đã dùng lược chải khiến cho rất mượt mà, lại còn buộc thành một cái bím đuôi sam, đảm bảo là mấy sợi tóc sẽ không bị tản ra nữa.
Mặt của nàng nhìn cũng rất xinh, vô cùng sạch sẽ thuần khiết, hai hàng lông mày dày, tựa như là chú chim nhỏ ở trong bức tranh sơn thủy vậy, rất là sinh động.
Vấn đề duy nhất chính là có hơi quá mộc mạc, bất kể là gương mặt sạch sẽ hay là kiếm sam màu xanh cũng không có bất kỳ trang sức gì, không giống với những cô nương ở lứa tuổi này.
Bên cạnh Hàn Đài có trồng một gốc cây mai vàng.
Tiết trời thâm xuân, phía trên cành mai có nở ra một đóa hoa mai nhỏ màu vàng.
Tỉnh Cửu không hề có ý tiếc hoa gì cả, liền đưa tay hái xuống, sau đó cắm vào trên thái dương của Triệu Tịch Nguyệt.
Triệu Tịch Nguyệt có chút khó hiểu, hỏi: “Làm gì vậy?”
Tỉnh Cửu lui ra phía sau hai bước, đánh giá một phen, hài lòng gật đầu, nói: “Đẹp.”
Triệu Tịch Nguyệt mỉm cười nói: “Ta biết là mình đẹp.”
Tỉnh Cửu nói: “Ta nói là hoa.”
Triệu Tịch Nguyệt cũng không tức giận, hỏi: “Còn ta thì sao?”
Tỉnh Cửu nói: “Ngươi vẫn luôn rất xinh đẹp.”
. . .
. . .
Cái màn hình ảnh này, rơi vào trong mắt của vô số người.
Hơn mười tòa Hàn Đài ở trong Mai Viên, một mảnh ồ lên.
Chẳng lẽ hai người bọn họ đã kết thành đạo lữ?
Trong thế hệ người tu hành trẻ tuổi, có vô số người cảm mến Triệu Tịch Nguyệt, tựa như những Thanh sơn đệ tử lúc trước kia vậy.
Mấy năm này có rất nhiều lời đồn liên quan tới Triệu Tịch Nguyệt, nói là mái tóc của nàng ngắn, tính tình lạnh lùng, lôi thôi lếch thếch, nhưng nói thật, không có ai lưu ý tới mấy cái này cả.
Trong giới tu hành có rất nhiều lắm tuấn nam mỹ nữ, thế nhưng Triệu Tịch Nguyệt lại chỉ có một.
Ngoại trừ những người hết lòng cảm mến nàng kia, trong mắt của những tu hành giả cực kỳ thực tế kia, nàng cũng là mục tiêu đáng giá theo đuổi nhất.
Bởi vì nàng là trời sinh Đạo Chủng, là tái thế truyền nhân của Cảnh Dương chân nhân, lại còn là Phong chủ của Thần Mạt phong của Thanh Sơn Tông!
Cho dù chỉ là si tâm vọng tưởng, thế nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút nếu như nhận được Triệu Tịch Nguyệt ưu ái thì sẽ nghênh đón tương lai mỹ hảo như thế nào, cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Tiếc nuối là, ngay cả cơ hội si tâm vọng tưởng của mấy người đó tựa hồ cũng đã tan vỡ ở ngay một khắc trước đó.
“Sư đệ, ngươi có khỏe không?”
Trên Hàn Đài của Trung Châu Phái, tên đệ tử đứng hàng thứ bảy kia nhìn Hướng Vãn Thư lo lắng hỏi.
Sắc mặt của Hướng Vãn Thư tái nhợt, phảng phất vừa mất đi thứ trọng yếu nhất vậy.
(mấy ngày nay tạm thời không có chương mới, thời điểm khôi phục sẽ nói với mọi người)