Ta thấy rất nhiều người chết, vì lẽ đó phán đoán sẽ không sai.”
Quá Đông nhìn hắn nói: “Ngươi thật sự sắp chết.”
Tỉnh Cửu nói: “Ta biết.”
Thương thế hắn rất nặng, phủ tạng đứt đoạn, tinh lực đã không còn, dù cho là linh đan diệu dược quý giá nữa cũng rất khó cứu được, trừ phi có thể lấy được một đạo tiên lục.
Quá Đông nói: “Trước khi chết ngươi có thể nói cho ta, ngươi rốt cuộc là ai hay không?”
Tỉnh Cửu nói: “Ngươi đã gặp ta.”
Quá Đông nói: “Coi như ngươi là Cảnh Dương tái truyện đệ tử, cũng không thể lợi hại như vậy.”
Có thể mang theo nàng đào tẩu dưới kiếm của Tây Hải Kiếm thần, không phải chuyện những người được gọi là thiên tài trẻ tuổi có thể làm được .
Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ chấn động toàn bộ Triêu Thiên đại lục, hoặc là không có ai tin tưởng.
Quá Đông không tin hắn chỉ là Thanh Sơn đệ tử gọi là Tỉnh Cửu kia.
Tỉnh Cửu không trả lời câu hỏi của nàng.
Bởi vì duyên cớ mất máu quá nhiều, hắn hiện tại trên mặt không có một chút huyết sắc, nhưng gương mặt vẫn hoàn mỹ như vậy, nhìn càng ngày càng không giống người thật, tựa như một bức tượng dùng ngọc điêu khắc mà thành.
Lúc Tây Hải Kiếm thần nằm ở trong nước biển, cũng có cảm giác tương tự.
“Ta kiến nghị ngươi chuyển thành kiếm quỷ, cuối cùng khả năng vẫn sẽ tan rã, nhưng có thể sống thêm một quãng thời gian.”
Đề nghị của Quá Đông nhìn như rất đơn giản, nhưng hiển lộ ra trình độ kiến thức, đạo pháp rất được khó có thể tưởng tượng.
Tỉnh Cửu không có cách nào đem mình chuyển thành kiếm quỷ, muốn sống sót cần dùng phương pháp khác, nói: “Đem tơ của ngươi cho ta mượn dùng một chút.”
Nghe được câu này, Quá Đông ánh mắt lạnh lùng, hỏi: “Ngươi đến tột cùng là ai.”
Tỉnh Cửu vẫn không trả lời, chầm chậm giơ tay phải lên, đưa ngón trỏ ra.
Quá Đông nhìn hắn trầm mặc chốc lát, cũng duỗi một ngón tay ra.
Hai ngón tay ở trong gió biển gặp gỡ.
Vừa chạm đã tách ra.
Nhưng không cách nào thật sự phân rõ ràng.
Một sợi tơ cực nhỏ, sền sệt đang dần dần tách ra ở chỗ tiếp xúc giữa hai ngón tay.
Sợi tơ nhỏ này trong suốt, theo gió mà ngưng, đón gió khẽ động, có vẻ cực kỳ cứng cỏi.
Ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, sợi tơ phát ra màu sắc giống như vàng ngọc, chỉ là cực kì mờ nhạt.
Sợi tơ là từ đầu ngón tay của Quá Đông đi ra.
Hình ảnh trông tựa như xuân tàm nhả tơ.
Hắc thiết kiếm xuất hiện, lẳng lặng treo trên bờ cát, ngay ở nơi bả vai hai người tiếp xúc.
Tỉnh Cửu đem sợi tơ dính vào trên mũi thiết kiếm.
Thiết kiếm mang theo sợi tơ kia đi tới bụng của hắn, khẽ run lên.
Quá Đông không hiểu hắn đang muốn làm gì.
Thiết kiếm trên thực tế là di động ở trong phạm vi cực nhỏ, chỉ có điều bởi vì tốc độ quá nhanh, vì lẽ đó nhìn giống như đang run rẩy.
Không dùng thời gian quá nhiều, thiết kiếm mang theo sợi tơ cực nhỏ kia, đến nơi khác trong Tỉnh Cửu.
“Ta đã khâu da thịt sau lưng, lúc này tu bổ vết nứt trên xương sống.”
Tỉnh Cửu giải thích.
Quá Đông không cách nào ngồi dậy, không nhìn thấy hình ảnh nơi đó, chỉ cảm thấy chuyện này quá mức hoang đường.
Nếu như đúng là như vậy, thiên tàm ti của mình bị nam tử này khâu vào trong thân thể, nàng cảm giác càng là quái dị.
Thiên tàm ti là sợi tơ nhỏ nhất lại cứng rắn nhất thế gian, dùng để khâu vết thương đúng là hoàn mỹ nhất.
Chỉ là ngoại trừ Quá Đông còn có Bạch Tảo hiện tại, không có ai có thể tìm ra nhiều thiên tàm ti như vậy.
Thiết kiếm mang theo thiên tàm ti di động với tốc độ cao trong bụng Tỉnh Cửu, liên tục khâu lại.
Mấy chục tức thời gian sau, vết nứt trên xương sống cũng chữa trị xong, thiết kiếm di động đến nơi khác, bắt đầu khâu nội tạng.
Cần khâu đương nhiên không chỉ bản thân nội tạng, cũng bao quát những mô cùng mạch máu mặt ngoài, yêu cầu càng thêm chính xác tỉ mỉ.
Nhưng thiết kiếm tốc độ không hề biến chậm, trái lại càng nhanh hơn, tạo ra đạo đạo tàn ảnh.
“Làm sao cảm giác càng nhanh hơn?” Quá Đông hỏi.
Tỉnh Cửu nói: “Chữa trị xương nhìn như đơn giản, kỳ thực rất phiền phức, bên trong những sợi màu xám kia rất nhỏ, mà xương của ta rất cứng.”
Quá Đông nói: “Ngươi trước đây từng làm những chuyện tương tự ư?”
Tỉnh Cửu nói: “Đã nghiên cứu.”
Ngay lúc bọn họ nói chuyện, thiết kiếm khâu lại hai đoạn đoạn trường, bắt đầu khâu những chỗ khác.
Khâu lại nội tạng xong, chính là bắp thịt, cuối cùng là da.
Gió biển thổi ánh tà dương, thời gian dần trôi qua.
Không biết bao lâu trôi qua, thiết kiếm kết thúc rung, lẳng lặng treo ở trước người hai người .
Thiên tàm ti như kim như ngọc theo gió mà đứt, thu vào đầu ngón tay.
Quá Đông nhìn phía bụng của hắn, phát hiện nơi đó bóng loáng như thường, chỉ là có thêm một đạo huyết tuyến cực nhỏ, lại nhìn không ra vấn đề nào khác.
“Tay nghề này của ngươi nên đi làm đại phu.”
Tỉnh Cửu nói: “Chủ yếu là kiếm của Tây Lai rất nhanh.”
Đạo kiếm quang đến từ bên ngoài hơn mười dặm quá sắc bén, vì lẽ đó vết thương mới bằng phẳng bóng loáng như vậy.
Nếu như miệng vết thương rách nát quá mức, tựa như bãi biển này, xử lý sẽ phiền phức hơn rất nhiều.
Đương nhiên, trên thế giới này sự vật có thể đem thân thể hắn chặt đứt vốn đã rất ít.
Quá Đông chú ý tới hắn gọi thẳng Tây Hải Kiếm thần là Tây Lai.
Vấn đề như vậy đã quá nhiều.
“Như vậy cũng tốt?” Nàng hỏi.
Tỉnh Cửu nói: “Không, đây chỉ là nối lại với nhau, sau đó phải để chúng nó tự mình hồi phục, điều này cần thời gian rất lâu, có điều ta sẽ không chết.”
Quá Đông nói: “Như vậy, hiện tại đến phiên ta chết.”
Nàng chịu không phải ngoại thương, mà là nội thương trí mạng.
Để bảo đảm có thể giết chết Tây Hải Kiếm thần, thời điểm xuất thủ nàng cách hắn rất gần, gặp phải tổn thương tự nhiên cũng rất nặng.
Tây Hải Kiếm thần một kiếm đó, trực tiếp chặt đứt ba chỗ đạo mạch của nàng.
Nàng lúc này thân thể nhìn như hoàn hảo, kỳ thực từ gáy trở xuống đã hoàn toàn không có cách nào cử động, tựa như bệnh nhân bại liệt , hơn nữa sinh cơ còn đang dần dần tiêu tan.
Tỉnh Cửu thiết kiếm coi như có thể khâu lại vết thương nhỏ bé nhất, cũng không có cách nào chữa khỏi thương thế cho nàng.
“Ngươi sẽ không chết.”
Tỉnh Cửu nói ra câu nói này, cảm thấy hình ảnh này, những lời đối thoại này tựa như đã từng xảy ra.
Mấy năm trước, hoặc là mấy trăm năm trước.
Quá Đông liếc mắt nhìn hắn, nói: “Thật sao?”
Nói xong câu đó, nàng nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.
Ánh tà dương càng thêm chếch chếch, ánh nắng chiều càng đẹp, mặt biển phảng phất đang thiêu đốt. Từ đằng xa càng ngày càng nhiều cá chết dạt tới, đưa tới càng nhiều hải điểu, liên tục hướng về mặt biển hạ xuống, sau đó sẽ bay lên, phát sinh tiếng kêu náo động, từ xa nhìn lại, tựa như vô số hạt hỏa tinh.
Tỉnh Cửu quay đầu nhìn mặt nàng.
Hai mắt nhắm chặt lại như là hai nét, lông mi không dài không ngắn càng nhiều đường nét, miệng là một nét, sống mũi cũng là một nét.
Đây là một gương mặt bình thường không có gì lạ , cùng nàng trước đây cũng không giống nhau.
Năm đó nàng không thể nói là tuyệt thế mỹ lệ, nhưng có thể coi là chói mắt, mặc kệ là ở hắc sơn nộ giang, hay là ở trong nhân thế phồn hoa, chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể nhớ kỹ.
Có điều, mặc kệ là nàng thế nào, ngược lại hắn đều xem không hiểu, tựa như nàng cũng chưa từng xem hiểu hắn.
“Cảnh giới của ngươi còn không bằng ta hiện tại , lại muốn giết Tây Lai, đến tột cùng đang suy nghĩ gì? Ngươi ở bên trong Thông Thiên cảnh đình trệ mấy trăm năm, trước sau không cách nào đột phá, sau khi ta phi thăng, rốt cục quyết định dùng phương pháp hung hiểm nhất kia, để cầu phá kén mà ra, thoát cốt tân sinh…… Vậy ngươi vì sao còn muốn sống như mình lúc trước, vì những sự tình đều không quan trọng này làm lỡ chính mình tu hành, lãng phí thời gian của chính mình, thậm chí không tiếc đánh đổi mạng sống? Bùi Bạch Phát không còn nhiều thời gian, ngươi thì sao?”
Tỉnh Cửu nhìn mặt nàng, nghĩ những vấn đề này.
Bóng đêm dần đến, khắp trời là sao, đem bãi biển rọi sáng.
Quá Đông mở mắt ra, phản chiếu ánh sao, phi thường sáng sủa.
Sao trong nước phản chiếu sao trên trời.
Trước mắt ngươi là cái gì?
Nàng lẳng lặng nhìn Tỉnh Cửu, không nói gì.
Tỉnh Cửu cũng không nói gì, hắn cảm thấy như vậy rất tốt, không giống rất nhiều năm trước, nàng liên tục nói đạo lý, rất là đáng ghét.
Không biết bao lâu trôi qua, Quá Đông lông mi khẽ nhúc nhích, nói: “Ngươi đã nói ta sẽ không chết.”
Tỉnh Cửu nói: “Đúng thế.”
Quá Đông nói: “Vậy tại sao ta cảm thấy ngươi như đang nhìn một kẻ đã chết.”
Hoặc là nói một người nên chết rồi.
Tỉnh Cửu khóe môi chậm rãi nhếch lên, hình thành một đường vòng cung rất ưa nhìn, dùng mỉm cười lễ phép coi như trả lời.
“Mặt ngươi xác thực đẹp đẽ, nhưng không muốn coi nó là vũ khí đối phó với ta, đẹp đẽ loại khái niệm này chỉ là lựa chọn đối với huyết thống càng thêm ưu tú khi sinh mệnh kéo dài……”
Quá Đông nói: “Mà ta đối với những chuyện này không có hứng thú.”
Tỉnh Cửu cho rằng nàng nói rất có lý, nhưng không có hứng thú.
Hắn không thích nghe đạo lý, cũng không thích giảng đạo lý, chỉ đối với Triệu Tịch Nguyệt nói một ít mà thôi.
Hơn nữa rất nhiều năm trước hắn cũng đã nghe Quá Đông nói đạo lý tương tự, đó là hồi ức đáng ghét hắn rất muốn quên.
Hắn chỉ là muốn tới xem nàng một chút, cũng không định gặp lại, không nghĩ thế cuộc bức bách, vẫn phải gặp lại, hơn nữa cách gần như vậy, ngay ở trước mắt.
Làm sao bây giờ? Tỉnh Cửu trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Quá Đông không ngờ hắn sẽ có phản ứng như thế.
Nàng nhìn mặt Tỉnh Cửu, bỗng nhiên đưa ra một cái kết luận.
—— mặc dù mình đối với chuyện này không có hứng thú, nhưng khuôn mặt dễ nhìn xác thực so với khuôn mặt khó coi khiến lòng người vui vẻ.
Bất luận đạo tâm hay là thiện ý đều sẽ không hoàn toàn xoá bỏ những thứ sâu xa trong sinh mệnh, vong tình cũng không phải là vô tình, nếu không phải vậy sẽ trở thành không phải người.
Nàng hiểu đạo lý này rõ hơn so với ai khác, tự nhiên có thể dễ dàng tiếp thu, cho nên nàng liền nhìn mặt Tỉnh Cửu, nhìn thời gian rất lâu.
Đầy sao tĩnh mục, vĩnh hằng bất động, chỉ là bất cứ lúc nào cũng đang biến ảo minh ám, lúc nắng sớm dần thịnh, liền lặng yên biến mất.
Tỉnh Cửu mở mắt ra, tỉnh lại.
Hắn sử dụng kiếm thức tự quan, xác nhận trong thân thể khâu nội tạng chưa từng xuất hiện vấn đề gì.
Sau đó hắn nhìn phía mũi chân, thử nghiệm giật giật, phát hiện ngón cái chân phải đã có thể tự chủ nhúc nhích.
Một đêm thời gian trôi qua, xương sống rốt cục kết nối lại, đây là chuyện quan trọng nhất.
Hắn chầm chậm thu hồi đùi phải, động tác chầm chậm mà ngốc, rất cứng ngắc, tựa như mô phỏng theo con rối.
Đùi phải gấp lên, lòng bàn chân đạp ở trên bờ cát, hắn chậm rãi xoay người, bàn tay hạ xuống, chống đỡ thân thể của chính mình, sau đó một tấc một tấc lên.
Động tác của hắn là chậm rãi như vậy, hình ảnh nhìn tựa như biến chậm mấy chục lần.
Quá Đông nói: “Ngươi giống như con tắc kè hoa.”
Tỉnh Cửu không có để ý đến nàng, vẫn cứ chuyên chú làm động tác của chính mình, cho đến cuối cùng đã biến thành tư thế ngồi.
Cái động tác đơn giản này để sắc mặt của hắn trở nên càng thêm trắng xám, hơi nhíu mày.
Có thể làm cho vẻ mặt của hắn phát sinh biến hóa, tất nhiên là thống khổ đến cực đoan .
Hôm qua khâu lại vết thương, hắn dùng Quả Thành Tự thiền công đóng kín lục thức của chính mình.
Năm đó hắn ở đỉnh Thần Mạt Phong mới vừa đột phá Thừa Ý cảnh giới đã gặp lôi bạo, chính là dùng phương pháp này tránh bị tiếng sấm đánh ngất.
Nhưng đóng kín lục thức sẽ đối nội tạng, bắp thịt thậm chí kinh mạch chữa trị tái sinh tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng.
Tỉnh Cửu nếu như muốn mau chóng khôi phục, cũng chỉ có thể từ bỏ, dựa vào ý chí chịu đựng đi.
Cũng may ý chí chuyện như vậy, hắn chưa bao giờ khiếm khuyết.
Hắn hít sâu một hơi gió biển, xác nhận nội tạng khâu lại không có rách ra, sắc mặt hơi hơi tốt hơn một chút, bàn tay rơi vào trên tóc Quá Đông, xoa xoa hai lần.
Quá Đông mở to hai mắt, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Tỉnh Cửu giơ bàn tay lên.
Vô số sợi tơ cực nhỏ bị bàn tay của hắn kéo ra ngoài, ở trong gió biển bay bay, phát ra ánh sáng đẹp đẽ lộng lẫy.
Những sợi tơ này cũng là thiên tàm ti, chỉ là không biết làm sao có thể bị hắn từ trong thân thể Quá Đông kéo ra.
“Ngươi thích chạy khắp nơi, vì lẽ đó trước tiên muốn đem ngươi trói lại.”
Tỉnh Cửu đem thiên tàm ti trong tay quấn ở trên thân thể Quá Đông, tựa như đang trói chặt.
Quá Đông tự nhiên biết hắn không phải có ý này, nói: “Nghe nói năm đó ở trong tuyết nguyên, ngươi cứu Bạch Tảo cũng dùng phương pháp này.”
Tỉnh Cửu nói: “Đúng, nhưng làm vậy cứu không được ngươi.”
Tây Hải Kiếm thần cảnh giới so với Lạc Hoài Nam đánh lén Bạch Tảo cao hơn vô số lần.
Quá Đông thương thế cũng so với Bạch Tảo lúc trước nặng hơn vô số lần.
Thiên kén tằm cùng Thủy Nguyệt Am tĩnh tu bí pháp chỉ có thể ổn định tình hình vết thương của nàng, nhưng không có biện pháp chữa khỏi.
Quá Đông nhìn vào mắt hắn nói: “Ngươi đến tột cùng là ai? Cảnh Dương lại đem đan châu cổ kinh đều để cho ngươi…… Lẽ nào ngươi là hậu nhân của hắn cùng Nam Vong?”
Tỉnh Cửu nghĩ thầm vẫn là phiền phức như vậy, chính mình thì không nên đến. Hắn đương nhiên sẽ không trả lời nàng, cúi đầu tiếp tục động tác trên tay, đem sợi tơ hướng trên người nàng quấn quanh, trói càng ngày càng dầy, vị trí cũng càng ngày càng cao, qua ngực cùng cổ, liền muốn đến mặt.
“Nếu như ngươi muốn thuận tiện ngăn chặn miệng ta, có thể thử xem.”
Quá Đông ánh mắt trở nên trầm tĩnh mà đáng sợ.
Nàng không có những lời đe dọa ngoài miệng như Thanh Sơn đệ tử, ngữ khí rất hờ hững.
Nhưng bên trong ba người giết người nhiều nhất trong lịch sử đại lục khẳng định có vị trí của nàng, cho nên uy hiếp của nàng càng thêm chân thật, càng có sức mạnh.
Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, thay đổi dự định trước kia, đem thiên tàm ti dọc theo mặt nàng bọc lại.
Không mất quá nhiều thời gian, trên bờ biển xuất hiện một kén tằm rất lớn .
Quá Đông mặt lộ ở bên ngoài, tựa như trẻ con trong tã lót.
Rất đáng yêu.
Tỉnh Cửu đem thiên tàm ti kéo về hông của nàng, ở nơi đó buộc lại, sau đó đem một đầu khác buộc ở trên cổ tay của chính mình, sau đó triệu ra thiết kiếm, khó khăn đứng lên.
Mặt hắn lần thứ hai trắng xám, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Hắn nhấc theo Quá Đông hướng trong rừng cây cạnh biển đi đến.
Càng chuẩn xác mà nói, không phải đi, mà là di chuyển.
Cũng may hắn buộc dây vị trí phi thường chính xác, kén tằm cân bằng rất hoàn mỹ, không có ảnh hưởng cất bước.
Lúc chạng vạng, hắn rốt cục đi ra khỏi mảnh rừng cây.
Đại khái hai, ba dặm đường.
Bố y mới đổi lần thứ hai bị chảy ra dòng máu ướt nhẹp.
Tỉnh Cửu đã thích ứng thống khổ trình độ như thế này, không cau mày nữa, chỉ là tốc độ lại không cách nào biến nhanh.
Lúc này hắn ngự kiếm đều không làm được, chớ đừng nói chi là dùng U Minh Tiên Kiếm, chỉ có thể dùng hai chân của mình chậm rãi động đậy thân thể.
Ngoài rừng cây là một cái đường đất, gồ ghề nhấp nhô, bánh xe cùng vết móng bò đã nhạt đi, xem ra trong ngày thường ít có người đến.
Tỉnh Cửu nhấc theo Quá Đông hướng về phương xa chậm rãi đi đến.
Hắn nhớ tới năm đó cùng Liễu Thập Tuế rời tiểu sơn thôn, theo Lữ Sư trở lại Thanh Sơn lữ đồ, không hiểu vì sao lúc đó chính mình sẽ cảm thấy bước đi rất tốt.
Sau đó hắn bắt đầu nhớ nhung chiếc xe ngựa của Cố gia.