Quyển 1 – Chương 62: Chuyện về Thái Bình chân nhân

Chuyện về Thái Bình chân nhân

Mây đen đêm qua đã tản đi.

Ánh sáng mặt trời ở bên kia quần phong vẽ thành một đường màu đỏ quanh co mà xinh đẹp.

Nắng sớm rơi vào Thanh Dung phong cách đó không xa, chậm rãi phất động mây mù trên núi.

Tỉnh Cửu đứng bên vách đá, nhìn một ngọn núi xa hơn, trầm mặc không nói.

Triệu Tịch Nguyệt từ trong động phủ đi ra.

Lại thêm một đêm nàng không ngủ.

Gần nhất toàn bộ tinh thần của nàng đều đặt trên cuốn kiếm phổ kia, tầm mắt rất ít rời đi, đói bụng sẽ ăn một gốc địa tinh, gặm một cái sơn quả, khát thì uống mấy ngụm sơn tuyền, cho đến mệt mỏi không chịu nổi, mới có thể khoanh chân tĩnh tọa minh tưởng chốc lát, tinh thần chỉ cần khôi phục đôi chút, sẽ lần nữa bắt đầu luyện kiếm.

Trước bình minh nàng bỗng nhiên nghĩ thông suốt một điểm vô cùng mấu chốt, ngoài vui sướng cũng biết đã đến lúc cần phải nghỉ ngơi, vậy nên mới xuất động tán giải sầu tư.

Nhìn Tỉnh Cửu, nàng có chút bất ngờ.

Bạch y rất sạch sẽ, giống như mới thay vậy, nhưng đầu tóc có chút ẩm ướt, giống như đêm qua dính mưa vậy.

Cho dù gặp mưa, vì sao không dùng kiếm nguyên để hong khô? Phải biết rằng Tỉnh Cửu không giống nàng, cho tới bây giờ luôn không biết quý trọng kiếm nguyên.

Nàng theo tầm mắt của Tỉnh Cửu nhìn lại, phát hiện hắn đang nhìn Thượng Đức phong.

Thượng Đức phong cách nơi đây vô cùng xa xôi, mặc dù mây mù giữa Cửu Phong rất mỏng, còn không cách nào thấy được rõ ràng.

Nàng nói: “Ngươi mới nói với ta, Cửu Phong không nên cảnh giác lẫn nhau.”

Tỉnh Cửu không nói gì, vẫn lẳng lặng nhìn Thượng Đức phong.

Ánh mắt của hắn không lạnh nhạt giống bình thời nữa, ngược lại sắc bén như kiếm.

Hắn dường như muốn nhìn thấu đỉnh núi này, cho đến khi thấy được hình ảnh bí ẩn nhất bên trong.

Bỗng nhiên hắn ho lên, ho càng ngày càng lợi hại, cho đến sắc mặt tái nhợt, thân thể có chút run rẩy.

Triệu Tịch Nguyệt quan sát ánh mắt của hắn nói: “Ngươi bị thương ư?”

Tỉnh Cửu bình tĩnh đôi chút, chậm chạp nói: “Đúng vậy.”

Triệu Tịch Nguyệt nhìn sắc mặt của hắn, nói: “Thương thế của ngươi vô cùng nặng.”

Tỉnh Cửu dĩ nhiên bị thương rất nặng.

Một gã đệ tử Thừa Ý cảnh, bị Thanh Sơn tứ đại trấn thủ thần bí nhất, đáng sợ nhất bạch quỷ chính diện một trảo, lại còn không chết, chỉ sợ chỉ có hắn.

Lúc ấy hắn vì trấn trụ bạch quỷ, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, trên thực tế chẳng qua cưỡng ép trấn áp lại thương thế mà thôi.

“Là những người đó ư?”

Triệu Tịch Nguyệt trầm giọng hỏi: “Chẳng lẽ bọn họ cũng biết ngươi đang tra chuyện này? Hay là nói bọn họ tra được quan hệ giữa ngươi cùng sư thúc tổ?”

Tỉnh Cửu lắc đầu nói: “Ta nói rồi, chuyện này không cần tra nữa.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Ta cũng đã nói rồi, chuyện này ta nhất định sẽ tra được.”

Tỉnh Cửu trầm mặc một lát, nói: “Cho dù Cảnh Dương chân nhân thật sự xảy ra chuyện, bằng cảnh giới bây giờ của ta và ngươi cũng không cách nào thay đổi điều gì, bởi vì đối thủ của chúng ta không những rất mạnh, hơn nữa rất tàn nhẫn, cho nên đối với ta và ngươi mà nói, chuyện khẩn yếu nhất hiện tại chính là an tĩnh tu hành, mau sớm tăng lên cảnh giới của mình.”

Triệu Tịch Nguyệt thật tình nói: “Ngươi có thể không biết, ta không phải người tốt, ta rất hung ác.”

Tỉnh Cửu có chút mỏi mệt nói: “Đúng vậy, ta rất sợ đó.”

Triệu Tịch Nguyệt trầm mặc, nói: “Không nhìn ra ư.”

Đây chính là hàn huyên sao?

Tỉnh Cửu đột nhiên hỏi: “Ngươi biết Thái Bình chân nhân sao?”

Làm đệ tử Thanh Sơn, Triệu Tịch Nguyệt làm sao có thể không biết Thái Bình chân nhân.

Thái Bình chân nhân là chưởng môn đời trước của Thanh Sơn Tông, Thanh Sơn Chưởng môn hiện tại, kiếm luật Nguyên Kỵ Kình, cùng với phần lớn Phong chủ đều là thân truyền đệ tử của hắn.

Hắn là sư huynh của Cảnh Dương chân nhân, thậm chí nghe nói Cảnh Dương chân nhân cũng do hắn một tay dạy dỗ.

Thái Bình chân nhân cảnh giới sâu như thương hải, đạo pháp cao sâu vô cùng, hơn nữa đệ tử cũng tài giỏi, đạo thống phát dương quang đại, có thể nói là nhân vật rất giỏi trong lịch sử của Thanh Sơn, cho dù đặt ở cả tu hành giới đến xem, cũng là một trong mấy vị đại vật có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nhiều năm trước, Thanh Sơn Tông ban ra cấm lệnh tám trăm dặm, Thái Bình chân nhân bế tử quan, sau đó không còn xuất hiện nữa.

Hiện tại, toàn bộ tu hành giới đều cho rằng Thái Bình chân nhân đã chết, bởi vì đã qua quá nhiều năm rồi.

Dẫu là người tu đạo rất giỏi, chỉ cần không thể phi thăng, cuối cùng vẫn đánh không lại hai chữ thời gian.

Triệu Tịch Nguyệt nhìn sâu trong dãy núi, hơi cảm thấy ngơ ngẩn.

Mấy ngàn dặm Thanh Sơn, trừ Cửu Phong còn có rất nhiều nơi thần bí, tỷ như sâu trong dãy núi có rất nhiều ngọn núi quanh năm không cách nào nhìn thấy được.

Những ngọn núi này bình thường cũng là chỗ ở của các trưởng lão lánh đời, được gọi là Ẩn Phong.

Đại đạo triêu thiên, dễ như vậy hay sao? CÁc trưởng lão kia không cách nào phi thăng, hẳn là tất cả đều giống như Thái Bình chân nhân, lặng yên cáo biệt với thế giới này.

Những Ẩn Phong đó, cứ như vậy vĩnh viễn ẩn mình trong con sông thời gian, không cách nào được phát hiện nữa sao?

Tỉnh Cửu không có những cảm khái như vậy, bởi vì rất nhiều năm trước, hắn đã cảm khái như Triệu Tịch Nguyệt, từ đó lòng hướng về đạo càng thêm kiên định.

“Hắn trước lúc tiếp nhận Chưởng môn, một mực ở nơi đó tu hành, hiện tại Chưởng môn, Nguyên Kỵ Kình còn có rất nhiều người, lúc ấy cũng ở nơi đó.”

Hắn nhìn đỉnh núi phía xa nói.

Thanh Sơn đệ tam phong.

Thượng Đức phong.

Triệu Tịch Nguyệt thật không biết chuyện này, nghĩ đến một vấn đề, nói: “Cảnh Dương sư thúc tổ cùng Thái Bình chân nhân là sư huynh đệ, vậy hắn cũng xuất thân Thượng Đức phong ư?”

Tỉnh Cửu nghĩ thầm, đúng vậy.

Cho nên hắn đối với Thượng Đức phong rất quen thuộc, hắn biết Thượng Đức phong có một thạch động rất lạnh, chỗ sâu nhất trong động có miệng giếng, miệng giếng này thông tới đáy của Thượng Đức phong.

Đáy núi chính là Kiếm Ngục, trấn áp một chút đại yêu rất khó giết chết, còn có một chút tà phái cường giả, Minh Bộ cùng Tuyết Quốc gian tế.

Trừ miệng giếng này ra, Kiếm Ngục không còn cửa ra vào khác, như vậy Lôi Phá Vân làm sao có thể thoát ra? Hắn làm thế nào có thể thoát ra ngoài?

Ở sơn thôn nho nhỏ kia, thật ra hắn cũng đã suy tính ra kết quả này, chỉ là không nghĩ đến, đối phương cùng mình dùng dĩ nhiên là thủ đoạn giống nhau.

Như vậy ngươi bây giờ ở nơi đâu?

Chẳng lẽ ta phải đi ăn lẩu khắp trong thiên hạ, mới có thể tìm được ngươi ư?

Cho dù tìm được ngươi, lại có thể thế nào?

Tỉnh Cửu nghĩ tới những vấn đề này, nghĩ tới có chút xuất thần, có chút khổ sở, vừa ho lên, sắc mặt càng tái nhợt.

Trên đỉnh Thượng Đức phong, băng sương trên thạch bích càng ngày càng dầy.

Nguyên Kỵ Kình đứng bên miệng giếng, lẳng lặng nhìn bên trong, hai đạo lông mày cũng đã bị sương ý nhuộm trắng.

Trì Yến đứng đàng xa, nhìn bóng lưng của sư huynh, tâm tình có chút phức tạp.

Mấy năm qua, sư huynh thường xuyên đứng bên miệng giếng nhìn xuống phía dưới, vừa nhìn chính là nửa ngày.

Hắn biết trong lòng sư huynh có chuyện, nhưng không biết là chuyện gì.

Tỉnh Cửu bị bệnh.

Tu đạo bước đầu tiên chính là luyện thể, chút ít quyền phong cùng khói trắng ở ngoài Nam Tùng đình chính là chứng minh cho điều đó.

Thanh Sơn Tông, chưa từng nghe nói việc ai có bệnh.

Thích Việt phong dược thảo là dùng để trị thương, trợ giúp tu hành, không phải dùng để chữa bệnh.

Chỉ sợ bệnh của Tỉnh Cửu càng lợi hại, cũng không tìm được thuốc để chữa.

Cho nên hắn bệnh, bị bệnh thời gian rất lâu, cho đến đầu thu, vẫn còn có chút ho khan.

Trong khoảng thời gian này, hắn một mực dưỡng bệnh, không hề để ý tu hành.

Triệu Tịch Nguyệt dĩ nhiên biết hắn bị thương, cũng không phải ngã bệnh, bất quá theo nàng, cho dù Tỉnh Cửu không bị thương chỉ sợ cũng sẽ không tu hành.

Tỉnh Cửu cũng không lo lắng, hắn đầu hè mới vừa vào Thừa Ý, cảnh giới vốn có chút không yên, bị một kích của bạch quỷ, kiếm hoàn tổn hại nghiêm trọng, chữa trị sau ngược lại càng thêm hòa hợp.

Hắn nghĩ đến cuộc sống của mình, có lẽ đây chính là ý tứ phá rồi lại lập ư?

Đại Đạo Triêu Thiên

Đại Đạo Triêu Thiên

Score 8.8
Author:
Bạn đang đọc truyện Đại Đạo Triêu Thiên full (đã hoàn thành) của tác giả Miêu Nị. Truyện là một chuỗi những âm mưu tầng tầng lớp lớp và quá trình tu kiếm hành đạo của nam nhân vật chính. Giang hồ là ngoạ hổ tàng long, ẩn giấu tàng chứa vô cùng nhiều những kẻ xấu với dã tâm bá chủ thiên hạ lẫn biết bao sự kiện kì bí về những võ học danh chấn bốn phương mà ai cũng muốn sở hửu. Giữa bao gió tanh mua máu như thế, giữ cho bản thân được trong sạch và không nhiễm "trọc khí" tầm thường thì quả là khó.

Chỉ những ai một lòng chân chính tu đạo, mới giữ được trái tim nóng và cái đầu lạnh. Mới bảo vệ những người lương thiện và bảo vệ chính hắn. "Ta chính là kiếm. Ngàn dặm giết một người, mười bước không muốn đi. Ngàn dặm giết một người, mười bước không được đi". Đó chính là tín ngưỡng cả đời hắn theo đuổi và giữ gìn. Trải qua bao thăng trầm sóng gió, từ một kẻ vô danh tiểu tốt trở thành một đại cao thủ danh chấn giang hồ, hắn vẫn giữ vững và nhớ kĩ những điều hắn tâm niệm bao lâu nay. Tâm hướng thiện, mới là đỉnh cao của kẻ tài danh.

Ta chính là kiếm, kiếm chính là ta. Đại Đạo Triều Thiên, tất cả chấp nhất kiếm. Mời các bạn đón đọc Đại Đạo Triều Thiên để theo dõi hành trình bôn tẩu giang hồ và giữ gìn tín ngưỡng bản thân của hắn. Bên cạnh đó, còn có những truyện cùng thể loại khác như Gian Khách hay Khánh Dư Niên.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset