Quyển 4 – Chương 3: Không hiểu

Không hiểu

Năm đó Liễu Thập Tuế ở ngoài động phủ của Bạch chân nhân từng trồng một lùm thúy trúc, rất đẹp mắt.

Tất cả mọi người đều không biết, hắn trồng thúy trúc chỉ là vì muốn tu bổ ghế trúc cho người nào đó nằm mà thôi.

Vì sửa ghế trúc, hắn đã tới Thần Mạt Phong một lần, đã cách nhiều năm, cảnh vật trên núi đã sớm quên, hết thảy đều vô cùng xa lạ.

Trong rừng cây hai bên sơn đạo, không ngừng vang lên tiếng kêu vui mừng của bầy khỉ, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy bóng đen di động nhanh đến khó tin.

Tiểu Hà có chút khẩn trương, đợi nàng phát hiện có một số thứ từ trong rừng cây bay đi ra, lại cảm thấy hoảng sợ.

Ngay sau đó nàng mới phát hiện, dừng ở trên người Liễu Thập Tuế chính là một đóa hoa tươi cùng mấy cái trái cây.

Nàng có chút kinh nghi bất định hỏi: “Đây là…… Tỏ vẻ hoan nghênh ngươi hay sao?”

Liễu Thập Tuế đem đóa hoa tươi kia gài vào vạt áo, phân ra một cái trái cây đưa cho nàng, nói: “Xem ra hẳn là như thế.”

Bọn họ ăn trái cây xong, dùng nước suối bên đường rửa hai tay, sửa sang lại quần áo, mới lên tới đoạn thềm đá cuối cùng.

Thềm đá theo sương mù mà ra, cuối là đỉnh núi, vách núi có chiếc ghế trúc, ghế trúc đã cũ kỹ vô cùng, chân ghế mài mòn nghiêm trọng, rõ ràng có chút xiêu vẹo.

Nhìn thấy nam tử đẹp đến khó tin trên ghế trúc, Tiểu Hà càng thêm khẩn trương, không đợi Liễu Thập Tuế lên tiếng, đã chân thành bái xuống.

Tỉnh Cửu nằm trên ghế trúc, trong tay nắm một nắm cát, chuyên chú nhìn đĩa sứ, nghe tiếng bước chân cũng không để ý tới, cho đến khi đem cát đặt lên trên đĩa xong mới quay đầu lại.

Liễu Thập Tuế ý bảo Tiểu Hà ở lại nơi này, chính mình đi đến bên vách đá.

Tiểu Hà đứng dậy, nhìn phía tòa đạo điện phía trước cách đó không xa, tâm tình có chút kích động.

Nơi này đó là động phủ của Cảnh Dương chân nhân sao? Cảnh Dương chân nhân là người phi thăng duy nhất trong nghìn năm qua, như vậy mặc kệ là Yêu tộc hay là Minh bộ, chẳng phân biệt được chính tà, đều đem động phủ này coi là thánh địa chân chính, ai không muốn đến nơi này lây nhiễm một chút khí tức tiên gia chứ?

Liễu Thập Tuế đi đến bên vách đá, đứng ở bên cạnh ghế trúc, không có tình tự biểu lộ dư thừa, thành thành thật thật nói: “Công tử, ta đã trở về.”

Tỉnh Cửu cũng không có ý tứ hỏi han ân cần, trực tiếp hỏi: “Mười năm thời gian thực ngắn, nhưng không ít sự tình, hiện tại suy nghĩ của ngươi có thay đổi gì hay không?”

Liễu Thập Tuế hiểu được ý tứ của hắn, trầm mặc thời gian rất lâu.

Đỉnh núi im lặng không tiếng động, bên ngoài vách núi biển mây bất động.

Vô số hình ảnh hiện lên trên biển mây, sau đó biến mất.

Đó là khỏa yêu đan nóng bỏng, kiếm ngục rét lạnh, nỗi thống khổ cùng đau khổ, giãy dụa vì nhìn thấy Bất Lão Lâm giết người cũng không thể ngăn cản, vì thế thừa nhận ô danh, còn có những người chết đi ở trước mắt chính mình, còn có ngọn núi rơi vào biển rộng kia.

Nếu có thể làm lại một lần, chính mình còn có thể lựa chọn giống như năm đó hay không?

Hắn thu hồi tầm mắt nhìn về phía Tỉnh Cửu, bình tĩnh mà kiên định nói: “Nếu cuối cùng phải có người đến làm việc này, như vậy ta vẫn sẽ làm.”

Tỉnh Cửu không có toát ra thần sắc vui mừng, càng không có thưởng thức, đương nhiên cũng không có tức giận, bình tĩnh nói: “Thứ gọi là lựa chọn, chỉ cần có thể gánh vác hậu quả sau đó, như vậy có thể đặt trên cả đúng sai.”

Liễu Thập Tuế nói: “Đã hiểu.”

Đã cách nhiều năm mới gặp lại, đó vẫn là một hồi đối thoại bình tĩnh mà không thú vị.

Hình ảnh này dừng ở trong mắt Tiểu Hà, làm cho nàng phi thường không thích ứng, lại càng thêm bất an, bởi vì quan hệ giữa Tỉnh Cửu cùng Liễu Thập Tuế có vẻ mười phần lãnh đạm.

Đây là bởi vì nàng không hiểu chuyện giữa Tỉnh Cửu cùng Liễu Thập Tuế, càng chính xác hơn, nàng không hiểu Tỉnh Cửu giống như Liễu Thập Tuế.

Quan tâm chuyện này, hắn sẽ không biểu hiện thông qua ngôn ngữ.

Lãnh đạm, bởi vì hắn cảm thấy biểu đạt tình tự quá mức nồng đậm là không cần thiết….

Mọi chuyện chỉ cần nói rõ ràng là tốt rồi, không nên cất cao giọng hát, khóc mang theo nức nở, đầy nước mắt mà nói, những thứ đó quả thực buồn cười.

Liễu Thập Tuế đương nhiên sẽ không hiểu lầm Tỉnh Cửu, nghĩ tới đóa hoa nhài kia cùng với thanh tiểu kiếm sắc bén vô cùng, hắn thực sự cảm kích, đương nhiên cũng thực sự cảm động.

Chẳng qua hắn biết Tỉnh Cửu không thích nhìn thấy thế, cho nên mạnh mẽ đem cảm động đè nén ở trong lòng.

Hắn gỡ xuống vòng tay bóng loáng sáng ngời, đưa tới trước người Tỉnh Cửu.

Tỉnh Cửu không nhận lấy, nói: “Cho ngươi, chính là của ngươi.”

Liễu Thập Tuế biết thanh kiếm này nhìn có vẻ tầm thường, kỳ thật phẩm giai cao đến mức khó có thể tưởng tượng, chính là kiếm tiên chân chính, làm sao dám nhận, nói: “Với cảnh giới của ta, ngay cả một phần trăm tiên uy của nó đều phát huy không được, để cho nó đi theo ta thật sự quá đáng tiếc.”

Cái vòng tay kia hơi hơi chấn động, phát ra thanh âm vù vù, tỏ vẻ đồng ý, có vẻ cực kỳ cấp bách muốn trở lại bên người Tỉnh Cửu.

Ở trong suy nghĩ của nó, cả Triêu Thiên đại lục chỉ có Tỉnh Cửu mới đủ tư cách sai sử chính mình.

“Nếu cảm thấy đáng tiếc, nên mau chóng tăng cao cảnh giới của mình, mà không phải nghĩ tới việc đem nó đưa đi, loại suy nghĩ này quá mức nhát gan, không phải đạo mà Thanh Sơn đệ tử nên có.”

Tỉnh Cửu nhìn vào mắt Liễu Thập Tuế, phát hiện khí tức của hắn phi thường pha tạp, nói: “Ngươi mấy năm nay tu hành thật sự không ổn, phải tỉnh táo một chút.”

Tiểu Hà ở xa xa nghe lời này, có chút giật mình, sau đó sinh ra rất nhiều không phục.

Nàng biết Liễu Thập Tuế từng ở loạn đá ngầm Tây Hải đánh bại Đồng Lư, Tỉnh Cửu hiện tại cảnh giới còn không bằng hắn, dựa vào cái gì đánh giá như vậy?

“Ta cũng phát hiện quả thật có vấn đề.”

Liễu Thập Tuế không biết suy nghĩ trong lòng của nàng, thật tình nói: “Thỉnh công tử chỉ điểm.”

Năm ấy sau khi hắn nuốt yêu đan, liền có yêu hỏa, lại học bí pháp của Huyết Ma Giáo, còn đi theo Tây Vương Tôn học Tây Hải kiếm pháp một đoạn thời gian, học rất tạp, khí tức cũng trở nên rất tạp, dễ dàng xung đột lẫn nhau, ảnh hưởng tu hành.

Tỉnh Cửu hỏi vài câu về tình huống thân thể hắn, Liễu Thập Tuế thành thành thật thật trả lời, một chút đều không giấu diếm, sau đó đưa ra nghi vấn gặp phải trong phương diện tu hành, Tỉnh Cửu tùy ý đưa ra đáp án, lại mang đến cho hắn vô tận lợi ích.

Tựa như trở lại sơn thôn nho nhỏ rất nhiều năm trước.

Tỉnh Cửu nói: “Muốn trong thời gian ngắn nhất giải quyết khí tức pha tạp trong cơ thể của ngươi, phương pháp đơn giản nhất đó là đi Hành Vân Phong ở vài năm.”

Kiếm ý thối thể là tu hành pháp môn cực hung hiểm, nhưng Liễu Thập Tuế không hề nghĩ ngợi đã vâng lời, công tử dù sao không có khả năng hại hắn, hơn nữa Triệu Tịch Nguyệt năm đó cũng đã làm chuyện như vậy.

Nghĩ đến Triệu Tịch Nguyệt, Liễu Thập Tuế có chút nhớ nhung muốn gặp nàng.

Lúc trước thời điểm ở Quế Vân thành giết Lạc Hoài Nam, hắn cùng với Triệu Tịch Nguyệt từ đầu tới cuối không hề đối thoại, lại lòng có linh tê, loại này tín nhiệm cùng phối hợp cảm giác thật sự tốt lắm.

“Nàng có việc.”

Tỉnh Cửu trả lời không có chút thành ý, ai đều có thể nghe ra là tùy tiện lấy cớ.

Liễu Thập Tuế cũng không có cách nào, nhìn Tiểu Hà xa xa liếc mắt một cái, nói: “Ta nguyên vốn muốn ho nàng theo ta cùng nhau nhập Thanh Sơn, nhưng hiện tại xem ra có chút sư huynh không thích.”

Tiểu Hà là nội ứng của Tỉnh Cửu ở Bất Lão Lâm.

Tiếp ứng đích là Liễu Thập Tuế.

Liễu Thập Tuế nếu không giải quyết được chuyện này, đương nhiên chỉ có thể đến cầu Tỉnh Cửu.

Tỉnh Cửu nhìn Tiểu Hà một cái, nói: “Ta sẽ xử lý.”

Tiểu Hà bỗng nhiên cảm thấy thân thể đột nhiên lạnh lẽo, càng thêm khiếp sợ, nghĩ thầm,rằng rõ ràng người này cảnh giới thực bình thường, vì sao lại đáng sợ đến như thế?

Nếu Tỉnh Cửu nói sẽ xử lý, Liễu Thập Tuế tự nhiên không cần lo lắng nữa, bỗng nhiên nghĩ lời đồn kia, rốt cuộc không thể nhịn được tò mò, hỏi: “Công tử, ngươi chuẩn bị xử lý chuyện kia như thế nào?”

Tỉnh Cửu hỏi: “Chuyện gì?”

Liễu Thập Tuế muốn nói lại thôi: “Trung Châu Phái Bạch Tảo cô nương đã đến đây.”

Tỉnh Cửu nghĩ là đoán được hắn suy nghĩ cái gì, nói: “Ngày mai nàng sẽ đến nơi này bái phỏng, ta đã đáp ứng gặp nàng, yên tâm đi, loại cấp bậc lễ nghĩa này của người thường ta vẫn biết chứ.”

Liễu Thập Tuế không nói thành lời, nghĩ thầm đây làm sao là vấn đề cấp bậc lễ nghĩa chứ, công tử ngươi quả nhiên vẫn là cái gì cũng đều không hiểu a.

Đại Đạo Triêu Thiên

Đại Đạo Triêu Thiên

Score 8.8
Author:
Bạn đang đọc truyện Đại Đạo Triêu Thiên full (đã hoàn thành) của tác giả Miêu Nị. Truyện là một chuỗi những âm mưu tầng tầng lớp lớp và quá trình tu kiếm hành đạo của nam nhân vật chính. Giang hồ là ngoạ hổ tàng long, ẩn giấu tàng chứa vô cùng nhiều những kẻ xấu với dã tâm bá chủ thiên hạ lẫn biết bao sự kiện kì bí về những võ học danh chấn bốn phương mà ai cũng muốn sở hửu. Giữa bao gió tanh mua máu như thế, giữ cho bản thân được trong sạch và không nhiễm "trọc khí" tầm thường thì quả là khó.

Chỉ những ai một lòng chân chính tu đạo, mới giữ được trái tim nóng và cái đầu lạnh. Mới bảo vệ những người lương thiện và bảo vệ chính hắn. "Ta chính là kiếm. Ngàn dặm giết một người, mười bước không muốn đi. Ngàn dặm giết một người, mười bước không được đi". Đó chính là tín ngưỡng cả đời hắn theo đuổi và giữ gìn. Trải qua bao thăng trầm sóng gió, từ một kẻ vô danh tiểu tốt trở thành một đại cao thủ danh chấn giang hồ, hắn vẫn giữ vững và nhớ kĩ những điều hắn tâm niệm bao lâu nay. Tâm hướng thiện, mới là đỉnh cao của kẻ tài danh.

Ta chính là kiếm, kiếm chính là ta. Đại Đạo Triều Thiên, tất cả chấp nhất kiếm. Mời các bạn đón đọc Đại Đạo Triều Thiên để theo dõi hành trình bôn tẩu giang hồ và giữ gìn tín ngưỡng bản thân của hắn. Bên cạnh đó, còn có những truyện cùng thể loại khác như Gian Khách hay Khánh Dư Niên.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset