Sau ba ngày, Thương Châu thành giải trừ lệnh phong thành, phương hướng Thanh Thiên ty lục soát chuyển hướng ngoài thành, đồng thời tăng mạnh càn quét đối với những tà đạo thế lực còn sót lại.
Lúc chạng vạng, Tô Tử Diệp mang nón lá chậm rãi từ trong thành đi ra.
Cửa Thương Châu thành ở phía sau hắn chậm rãi đóng lại.
Bóng đêm dần dần bao phủ bình nguyên.
Hắn cưỡi con thuyền cuối lướt qua thanh xuân giang, đi tới quần sơn xuân ý càng sâu.
Quần sơn giữa lúc hoàng hôn, ở trước bối cảnh vòm trời u ám, tựa như vô số người khổng lồ.
Người khổng lồ trong tay đang nắm mấy trăm cây dây thừng vô hình, ngăn cản hết thảy đường đi.
Mấy đạo kiếm quang chiếu sáng vách núi, trận pháp ẩn giấu ở trong vách núi, cũng hiện ra dấu vết.
“Tự giới thiệu mình một chút, Thanh Sơn đệ tử Mã Hoa, Lưỡng Vong Phong năm mươi năm qua hết thảy chiến đấu, đều là tác phẩm của ta.”
Mã Hoa híp mắt nhìn Tô Tử Diệp, mỉm cười nói: “Ngươi xem ta hôm nay chuẩn bị trận pháp cho ngươi thế nào?”
Tô Tử Diệp nhìn ngọn núi bốn phía, nói: “Vây ba thả một ở bên trong binh pháp có thể thành lập, nhưng ngươi làm sao để lưu ta?”
“Nếu như là Thanh Sơn kiếm trận hoàn chỉnh, làm sao có thể lừa ngươi tới?”
Mã Hoa nói: “Ta dùng để lưu ngươi chính là một người.”
Tiếng nói vừa dứt, vách núi buông xuống một đạo kiếm tác, dưới kiếm tác buộc một vị phụ nhân, chính là Thương Châu thành vị tú bà kia.
Tú bà sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sợ hãi đến cực điểm, đang chuẩn bị kêu cứu, chợt thấy bên dưới núi nam tử mang nón lá kia, cưỡng ép ngậm miệng lại.
Bởi vì dùng sức quá gấp, nàng đã cắn rách cả môi.
Tô Tử Diệp hiểu được ý tứ của Mã Hoa, không nhịn được bật cười, hỏi: “Ngươi biết ta là ai không?”
Nếu như Mã Hoa biết hắn đã từng là Huyền Âm Tông thiếu chủ, tà đạo yêu nhân tiếng tăm lừng lẫy, làm sao có thể dùng một kỹ nữ đến uy hiếp hắn?
“Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta biết, tú bà này đối với ngươi khẳng định rất trọng yếu, không phải vậy ngươi làm sao vì nàng làm ra việc ác ngập trời như vậy?”
Mã Hoa mỉm cười nói: “Đương nhiên, nếu như ngươi chịu nói cho ta ngươi là ai, nói ra quan hệ giữa ngươi cùng Thần Mạt Phong, ta có thể thả nàng rời đi, cũng có thể lưu ngươi một mạng.”
Tô Tử Diệp không nói gì, cười lắc lắc đầu, xoay người hướng về thanh xuân giang đi đến.
Một đạo kiếm ngân vang lên, tiếp theo chính là một tiếng rên.
Trên người vị tú bà kia xuất hiện một đạo lỗ máu, đau đớn đến tột đỉnh, mồ hôi ướt nhẹp cả tóc trên trán.
Tô Tử Diệp dừng bước, nhìn về phía Mã Hoa nói: “Nàng chính là một kỹ nữ bình thường, cùng ta không có quan hệ gì.”
Mã Hoa nói: “Có thể đây là sự thật, nhưng ta chung quy phải thử đến mức tận cùng, sau đó ta sẽ dùng phi kiếm cắt thịt của nàng, ngươi nói có thể cắt bao nhiêu mảnh?”
Tô Tử Diệp nói: “Đều nói chúng ta là tà đạo yêu nhân, bây giờ nhìn lại, các ngươi đám Thanh Sơn đệ tử này so với ta còn tà hơn nhiều.”
Mã Hoa nói: “Nhưng đi chính đạo, chớ có vấn tâm, nếu như có thể dùng mạng của nàng, bắt lấy ngươi tà đạo yêu nhân này, nàng chết có ý nghĩa.”
Vài tên Lưỡng Vong Phong đệ tử tuổi trẻ kia, nghĩ thầm sư huynh lời ấy có lý, như muốn trảm yêu trừ ác, tự nhiên dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Vưu Tư Lạc đứng trên một ngọn núi, nghe vậy cau mày, nghĩ thầm lời ấy sai rồi, chỉ là tên nam tử mang nón lá kia thực lực cảnh giới quá mạnh, hắn không tiện nói ngăn cản.
Tô Tử Diệp không muốn để ý những chuyện vớ vẩn này, xoay người lần nữa hướng về thanh xuân giang đi đến.
Mã Hoa biểu hiện kinh ngạc, nghĩ thầm chẳng lẽ mình thật sự tính sai rồi?
Trong mắt của hắn lướt qua một vệt tàn khốc, phi kiếm lần thứ hai phá không mà lên, chém về vị tú bà trước núi.
Một đạo kiếm quang màu xanh lam nhạt từ trên trời cao bay tới, chuẩn xác vô cùng chém trúng đạo phi kiếm kia.
Quá Nam Sơn đáp xuống trước vách núi.
Vưu Tư Lạc cùng với vài tên Lưỡng Vong Phong đệ tử nhìn đại sư huynh hiện thân, rất giật mình, vội vàng ngự kiếm tới gặp.
Quá Nam Sơn phất tay chặt đứt kiếm tác, dùng Lam Hải Kiếm đem vị tú bà kia tiếp đến mặt đất, nhìn về phía Mã Hoa nói: “Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, nhưng đây không phải tiểu tiết.”
Mã Hoa cùng Quá Nam Sơn đồng môn nhiều năm, biết tính tình của hắn, biết hắn thật sự nổi giận, không khỏi mồ hôi lạnh ướt lưng, quỳ đến trên đất nói: “Sư đệ biết sai.”
“Trở lại Thanh Sơn tự đi Thượng Đức Phong tiếp nhận trừng phạt, ở kiếm ngục đề tỉnh lại mấy năm.”
Quá Nam Sơn xoay người nhìn về phía bóng người đã đến phương xa kia, hơi nhíu mày, nghĩ thầm nam tử mang nón lá kia đến tột cùng là ai, thân pháp quỷ dị thần tốc như thế.
Mã Hoa sợ hãi mà kinh, nhưng biểu hiện bất biến, hướng về vài tên Lưỡng Vong Phong đệ tử tuổi trẻ nhìn sang, ánh mắt có chút âm lãnh.
Không có bất cứ chuyện gì phát sinh.
Ánh mắt âm lãnh của hắn bỗng nhiên trở nên ấm áp lên.
Bởi vì một vệt kiếm quang đỏ tươi vừa vặn lướt qua.
Đầu của Mã Hoa từ trên cổ rơi xuống, trên đất lăn ra ngoài cực xa.
Một đạo kiếm quỷ cực kì nhạt từ trên cổ nhẹ nhàng đi ra, biểu hiện có chút ngơ ngẩn, sau đó rất nhanh đã bị kiếm ý còn sót lại xé nát.
Quá Nam Sơn xoay người lại nhìn phía thi thể hai nơi trên mặt đất, trầm mặc không nói.
Luồng kiếm quang màu đỏ kia, xuyên qua quần phong hắc ám, hướng về hướng đông nam bay đi.
Tú bà quỳ trên mặt đất, hướng về kiếm quang màu đỏ kia hai tay hợp thành chữ thập, từ lâu lệ rơi đầy mặt.
……
……
Cố Thanh có chuyện chính mình cần làm, Triệu Tịch Nguyệt có người chính mình muốn giết, Tô Tử Diệp phụ trách chấp hành.
Chuyện Nguyên Khúc cần làm kỳ thực càng quan trọng hơn, nhưng hắn chỉ có thể tự mình đi làm, cũng may nơi mà hắn muốn đi là Thanh Sơn, sẽ không có vấn đề hoặc là phiền phức gì.
Hắn không nghĩ tới, chính mình còn chưa tiến vào Thanh Sơn, ở sơn môn ngoài Nam Tùng Đình đã bị ngăn lại.
“Đây là tình thế thế nào?” Nguyên Khúc nhìn Minh Quốc Hưng hỏi.
Hắn có chút hối hận, không nên hiềm phiền phức không đi tìm chưởng môn sư thúc lấy lệnh bài, không phải vậy trực tiếp bay qua Thanh Sơn đại trận, làm sao có những chuyện hiện tại.
Minh Quốc Hưng xoa xoa tóc hoa râm, một mặt vô tội nói: “Hiện tại quản rất nghiêm, tất cả mọi người ra vào Thanh Sơn đều phải do Tích Lai Phong nghiệm minh thân phận.”
Nguyên Khúc nhìn hắn vò tóc, lại là một mặt vô tội, càng thêm căm tức, nghĩ thầm làm sao ai cũng học theo Thần Mạt Phong vậy?
Hắn làm sao có thể bình tĩnh ở chỗ này chờ, phất tay với Minh Quốc Hưng, hướng về trong sơn môn đi đến.
Trên sơn đạo bỗng nhiên xuất hiện mấy đạo vết nứt, trung gian còn có vài đạo chuyển ngoặt, dấu vết cực kỳ quỷ dị, trực tiếp ngăn trước người của hắn.
Nếu như Nguyên Khúc không phải rất tinh tường đối với loại kiếm pháp này, thân pháp cũng thật nhanh, chỉ sợ sẽ bị chút thương.
Mấy tên Tích Lai Phong đệ tử đáp xuống trên sơn đạo, nhìn Nguyên Khúc quát lên: “Lại dám tự tiện xông vào sơn môn phái ta, bắt!”
Nguyên Khúc cảm thấy không hiểu ra sao, chỉ mặt mình hỏi: “Các ngươi không quen biết ta ư?”
Thần Mạt Phong tối cô, người sinh sống ở bên trong từ trước đến giờ chỉ thích bế quan tu hành, rất ít cùng những phong khác giao thiệp với, chỉ có Nguyên Khúc tình hình hơi có không giống, bởi vì hắn cần phải đi Thượng Đức Phong, còn cần đi rất nhiều nơi để làm việc.
Một tên Tích Lai Phong đệ tử mặt không cảm xúc nói: “Chúng ta đương nhiên nhận biết ngươi là kiếm yêu nhất mạch, nếu đã bị đuổi khỏi Thanh Sơn, tự nhiên không coi là Thanh Sơn đệ tử, mau mau bó tay chịu trói!”
Nguyên Khúc giận quá mà cười, hỏi: “Các ngươi sau khi đem ta bắt muốn đưa đi nơi nào?”
Tích Lai Phong đệ tử nói: “Tự nhiên là đưa tới Thượng Đức Phong, nhốt vào kiếm ngục.”
Nguyên Khúc giận dữ, mắng: “Tiểu gia vốn dĩ muốn đi Thượng Đức Phong!”
Tích Lai Phong các đệ tử nơi nào quản hắn nói cái gì, gọi ra phi kiếm hướng về hắn công kích.
Tích Lai Phong chân kiếm là Thất Mai kiếm quyết, kiếm chiêu đột ngột mà khó có thể phán đoán, ở giữa càng ẩn huyền môn đạo pháp diệu nghĩa, rất khó chống đỡ.
Nhưng Nguyên Khúc tiến vào Thần Mạt Phong, vẫn học chính là Thất Mai kiếm quyết, Tỉnh Cửu chọn cho hắn một cái hảo kiếm cực thích hợp với Thất Mai kiếm quyết.
Càng không nên quên, Tỉnh Cửu ban tên cho hắn có một chữ Khúc.
Cảnh giới thứ này tạm thời bất luận, muốn nói đến nắm giữ cùng thiên phú đối với Thất Mai kiếm quyết, Tích Lai Phong lại có mấy người mạnh hơn hắn?
Kiếm quang màu xám rọi sáng Nam Sơn Môn, bông tuyết trên thân kiếm toả ra tia sáng lạnh giá, tự nhiên sinh ra cảnh tượng mai vàng ngạo tuyết.
Nguyên Khúc Thất Mai kiếm quyết muốn so với đám Tích Lai Phong đệ tử càng thêm đột ngột, càng hiểm, càng huyền!
Chỉ nghe mấy tiếng kêu rên, trên người đám Tích Lai Phong đệ tử xuất hiện mấy vết máu, nhanh chóng té ngã ở bên sơn đạo.
Nếu như Nguyên Khúc vận dụng Thất Mai kiếm quyết sát chiêu, đám Tích Lai Phong đệ tử chỉ sợ đã chết ngay tại chỗ.
Tích Lai Phong đệ tử nhìn Nguyên Khúc, khiếp sợ không gì sánh nổi, thậm chí có chút sợ hãi.
Đều nói Nguyên Khúc là người thiên phú kém cỏi nhất bên trong Thần Mạt Phong, vì sao kiếm đạo lại mạnh như thế?
Hơn nữa ngươi không phải Thần Mạt Phong đệ tử sao? Làm sao lại biết Tích Lai Phong bất truyền bí kiếm!
Thanh phi kiếm xám nhạt này tại sao lại lợi hại như vậy? Lẽ nào là một cái tiên giai phi kiếm sao?
Có Tích Lai Phong đệ tử bị máu tươi trên người làm cho có chút tinh thần hoảng hốt, theo bản năng đem suy nghĩ trong lòng hỏi lên: “Đây là kiếm gì?”
Nguyên Khúc ngây người, nghĩ thầm về Vân Tập trấn phải mời sư phụ hoặc là chưởng môn sư thúc mau mau ban tên cho kiếm.
Nam Sơn Môn kiếm chiến rất nhanh đã kinh động quần phong sư trưởng, một vị Tích Lai Phong trưởng lão cùng Trì Yến đám người ngự kiếm mà tới.
Những Tích Lai Phong đệ tử kia đại hỉ, nghĩ thầm bổn phong trưởng lão đương nhiên sẽ không thiên hướng Nguyên Khúc, mà Thượng Đức Phong Trì Yến sư bá cũng được công nhận là nghiêm khắc công chính.
Trì Yến nhìn đám Tích Lai Phong đệ tử hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Những đệ tử Tích Lai Phong kia đang chuẩn bị nói gì, Trì Yến lại hừ lạnh một tiếng, nói: “Thực sự là không ra gì.”
Theo tiếng hừ lạnh, một đạo kiếm ý cực kỳ lạnh giá hướng về hai bên sơn đạo lan tỏa, không trung nhất thời rơi xuống một ít tuyết.
Tuyết Lưu kiếm pháp tên nghe ôn nhu, kì thực sức sát thương cực mạnh, uy thế cực mãnh, những Tích Lai Phong đệ tử kia khí tức hơi chững lại, đã nói không ra lời.
Trì Yến nhìn về phía tên Tích Lai Phong trưởng lão kia, nói: “Phương sư huynh muốn làm gì ta mặc kệ, nhưng đệ tử ngu xuẩn như thế, tốt nhất nên ở Tích Lai Phong dạy dỗ thêm hai năm.”
Vị Tích Lai Phong trưởng lão kia sắc mặt rất khó nhìn, nhưng cũng biết hôm nay là phe mình đuối lý, nói: “Sau khi trở về ta sẽ hảo hảo dạy dỗ bọn họ.”
Tích Lai Phong đệ tử nói không ra lời, nhưng có thể nghe được sư trưởng đối thoại, nghe vậy không khỏi rất oan ức, nghĩ thầm chính mình sai chỗ nào rồi?
Tích Lai Phong trưởng lão nhìn đám đệ tử này một chút, thở dài, xoay người rời đi.
Nếu như hôm nay người từ Cảnh viên trở về là Cố Thanh, hoặc là Trác Như Tuế thậm chí Triệu Tịch Nguyệt, Tích Lai Phong cũng có thể tìm ra một lý do đem đối phương ngăn ở bên ngoài, Nguyên Khúc lại đặc thù nhất. Thanh Sơn chư phong trưởng lão đều là người thông minh, nhiều năm như vậy, ai còn không biết quan hệ giữa Nguyên Khúc cùng Thượng Đức Phong?
Phương Cảnh Thiên cần được Nguyên Kỵ Kình ủng hộ, như thế nào sẽ ở thời điểm như thế này đi đắc tội Thượng Đức Phong?
Trì Yến xoay người nhìn về phía Nguyên Khúc, sắc mặt nhu hòa rất nhiều, ngữ khí cũng rất ôn hòa, nói: “Ngươi bảo người truyền một lời, ta phái người tới đón ngươi là được.”
Nguyên Khúc trợn tròn con mắt nói: “Sư thúc, ta là Thanh Sơn đệ tử, trở về núi chẳng lẽ còn cần người khác phê chuẩn hay sao?”
Trì Yến giơ tay lên, sờ sờ đầu hắn, nói: “Nói cũng đúng.”