Quyển 3 – Chương 10: Dạ nhai tích

Dạ nhai tích

Cốt cách của nam nhân vừa xuất hiện hệt như người trên thiên giới, toát lên một vẻ nhàn tản phong độ khiến mấy phi tần đều sửng sốt. Hai chú hạc cũng kêu lên một tiếng rồi bay đến bên cạnh người đó, khẽ đập cánh, cực kỳ có linh tính.

Trên gương mặt nam tử kia lộ rõ vẻ bình thản, nhìn về phía Sở Lăng Thường khẽ cong môi, ánh mắt cũng lộ rõ vẻ thân thiết như đã quen biết từ lâu. Ánh mắt trời chiếu lên thân hình hai người họ đều tỏa ra khí chất hệt như nhau.

Sở Lăng Thường cũng nhìn nam tử kia không hề chớp mắt, ánh mắt nàng như thể đang nhìn về một nơi xa xăm không xác định nào đó, thật lâu sau mới chậm rãi đi tới trước mặt, ngẩng đầu nhìn thẳng người đó, đôi môi anh đào khẽ mỉm cười để lộ lúm đồng tiền xinh xắn…

Nàng thực sự không ngờ tới, sư huynh Dạ Nhai Tích lại xuất hiện nơi hoàng cung này.

Bạc hoàng hậu mãi mới lấy lại phản ứng, đám cung nữ cụng vội vàng thu dọn mọi thứ rồi lui về phía sau chủ tử của mình len lén bàn luận.

“Người đâu, đem hai con cầm thú này đi làm thịt cho bản cung!” Bà ta chỉ vào hai con tiên hạc, vẻ mặt cực kỳ cau có ra lệnh.

Bọn thị vệ còn chưa kịp tiến vào, Dạ Nhai Tích đã cất tiếng cười nhẹ rồi chậm rãi lên tiếng, “Tham kiến hoàng hậu nương nương, vừa rồi có mạo phạm thì tại hạ nguyện bồi tội. Nhưng hai tiên hạc này không thể giết được.”

“Ngươi là người ở phương nào, dám tới điện Tiêu Phòng xuất khẩu cuồng ngôn? Bản cung muốn giết chúng lại còn không có quyền hay sao?” Bạc hoàng hậu nhíu mày, đuôi mắt cũng nheo lại.

“Tại hạ là Dạ Nhai Tích, cùng sư phụ Hàn Thiền Tử vừa mới tiến cung diện kiến thánh thượng. Sở dĩ không thể giết hai con tiên hạc này được là bởi vì thái hậu cực kỳ yêu thích chúng, hoàng hậu nếu tự tiện ra lệnh giết chúng, vạn nhất thái hậu trách tội xuống sẽ không hay.” Dạ Nhai Tích khom người thi lễ, áo bào trắng trên người khẽ lay động theo làn gió, hệt như tiên nhân hạ thế.

“To gan! Thấy hoàng hậu nương nương cùng các vị phi tần ngươi còn không quỳ lạy, lại còn ở nơi này lộng ngôn mê hoặc lòng người. Tự tiện xông vào điện Tiêu Phòng, ngươi biết sẽ bị trị tội gì không?” Lật phi hét lên với khí thế bức người bởi cứ nghĩ lại một màn lúc trước là bà ta lại giận điên lên vì không có chỗ nào phát tiết.

Dạ Nhai Tích cười nhẹ một tiếng rạng ngời như hoa lê tháng ba, ấm áp như cánh hoa đào, mang theo vẻ đẹp di mỹ, “Tại hạ lần đầu tiến cung, đương nhiên không hiểu lễ tiết nơi này. Chính vì cái gọi là “người không biết không có tội” tại hạ nghĩ các vị nương nương đây cũng không phải là người không rộng lượng, sao có thể so đo với người trong giang hồ như tại hạ. Truyền nhân của Quỷ Cốc phái tiến cung không cần phải hành đại lễ, mong rằng nương nương hiểu cho.” Thanh âm của Dạ Nhai Tích hệt như tiếng suối trên núi cao, như thanh âm nơi thiên giới huyền diệu, “Hai con hạc này cũng chỉ là nóng lòng muốn cứu chủ nhân mà thôi. Mấy con cầm thú nho nhỏ còn có ái tâm như vậy, sao con người lại không có cơ chứ?”

“Ngươi….”

“Truyền ý chỉ thái hậu….” Bạc hoàng hậu còn chưa kịp làm khó dễ, thái giám truyền chỉ đã đi đến, giọng nói eo éo cất lên, “Thái hậu nương nương tuyên Sở Lăng Thường lập tức tấn kiến!”

Lúc này Bạc hoàng hậu mới phát hiện, thì ra thái giám truyền ý chỉ vẫn đứng ở cửa điện, chẳng lẽ là theo Dạ Nhai Tích đến nơi này? Mi tâm theo bản năng nhíu chặt lại, trong mắt bà ta hiện rõ vẻ cân nhắc.

“Hoàng hậu nương nương, các vị phi tần! Thật ngại quá, ý chỉ của thái hậu không thể không theo, tại hạ mang Lăng Thường đi rồi, ngày khác chắc chắn sẽ hướng các vị nương nương tạ tội.” Dạ Nhai Tích bề ngoài hiền lành dễ gần nhưng ý cười vẫn luôn lộ ra như trước lại khiến người ta có một cảm giác xa cách khó tiếp cận, dường như cũng không đem những người trong hoàng cung này để vào trong mắt.

Bạc hoàng hậu theo bản năng siết chặt nắm tay lại. Nam nhân này vừa vào cung đã lôi hoàng thượng cùng thái hậu làm lá chắn khiến bà ta cũng chẳng thể làm gì ngoài việc trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.

Dưới ánh mặt trời, hai con tiên hạc quanh quẩn bên cạnh hai người họ, hai thân hình cùng vận bạch y dường như tạo thành một thế giới riêng, có một khoảng cách nhất định với người ngoại giới, khiến người ngoài cho dù có muốn dung nhập cũng vô cùng khó khăn…

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Status: Completed Author:

Thể loại: Đấu tranh cung đình (không phải xuyên không nhé)

Một cỗ quan tài lạnh lẽo được chôn vùi cả ngàn năm vừa được khai quật…

Một người đàn ông và một cô gái bất ngờ bỏ mạng cùng lúc…

Những sự kiện bí ẩn chưa từng được ghi lại trong chính sử…

Tây Hán, 7 nước chiến loạn, nàng phụng chỉ nhập cung thi triển sở học phục vụ giang san. Dung mạo khuynh quốc khuynh thành khiến ánh mắt của vương gia địch quốc cũng phải đắm chìm…

Vì hắn đi về phương Bắc xa xôi, vì hắn tiết lộ thiên cơ, vì hắn họa định cả nửa giang san, đến lúc quyến luyến thâm tình mới phát hiện, hắn muốn nàng chỉ là vì “Có Hoàn dư có cả thiên hạ.”

Kết tội nàng sử dụng vu thuật, nam nhân cao cao tại thượng với khuôn mặt băng lãnh tựa diêm vương đưa tay giữ lấy cằm nàng

“Bản vương hỏi lại lần nữa, đứa bé đâu?”

Nàng cất tiếng cười thê lương, “Người, vĩnh viễn sẽ không biết được!”

Bàn tay cứng rắn của hắn rời khỏi gương mặt nàng.

“Hành hình!”

***

Hắn cả đời tung hoành ngang dọc, cả đời chỉ động lòng vì một mình nàng, cả đời vì nàng mà công chiếm giang san, yêu thương nàng tới tận xương tủy nhưng cũng lại đích thân hạ lệnh giết nàng…

Nàng tinh thông kỳ môn độn giáp, am tường y thuật, hiểu rõ thiên mệnh nhưng lại không cách nào đoán định được vận mệnh của mình…

Mối tình của vị vương gia cuồng ngạo phương Bắc và nữ tử khuynh quốc đã trở thành truyền thuyết. Rõ ràng là yêu sâu đậm, rõ ràng là đau đến tê tâm liệt phế…trải qua ngàn năm sương gió, tình yêu, liệu còn có thể tiếp tục?

Mối tình tương truyền cả ngàn năm, một đoạn tình cảm phong hoa tuyết nguyệt. Giang sơn - Hồng nhan, bên nào nặng hơn?

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset