Quyển 7 – Chương 1: Lai lịch Cấm lâu

Lai lịch Cấm lâu

Năm Tiền Nguyên thứ 7 (năm 150 trước công nguyên)…

Lập đông…

Những bông tuyết trắng xoá đã tràn ngập toàn bộ Bắc quốc, trên dưới hoàng thành đều được bao phủ bởi một màu trắng xóa. Theo mỗi bước chân đạp trên tuyết của đám thị vệ cùng cung nữ, thanh âm tựa tiếng gãy vụn của đồ vật khẽ vang lên. Có thể nói, đây chính là âm thanh đặc biệt của mùa đông.

Một chiếc xe ngựa khá cầu kỳ chậm rãi dừng lại trước cửa chính của hoàng thành. Thị vệ lập tức tiến lên định tra xét thì lại thấy một bàn tay nhỏ bé trắng như noãn ngọc từ bên trong khẽ vén rèm rồi một khối hàn ngọc toả ra thứ ánh sáng lạnh lẽo chói loá xuất hiện trước mắt. Đám thị vệ vừa nhìn thấy vội vàng quỳ xuống vấn an rồi lập tức để cho xe tiến vào.

Vào trong hoàng thành, xe chạy thêm một đoạn rồi dừng lại. Thanh Tụ bước xuống trước, sau đó giương ô che đi màn tuyết đang lất phất bay, rồi mới đưa tay vén rèm xe lên. Sở Lăng Thường cũng chậm rãi bước xuống, tán ô cũng theo đó chuyển tới che trên đầu nàng.

Hai người họ theo đường bước về phía trước, dọc theo đường mòn bên kia cung điện còn chưa hề có dấu chân người lưu lại trên nền tuyết. Vòng vèo một hồi, dọc theo đường đi, đám cung nữ cùng thị vệ thấy Sở Lăng Thường vội rối rít khom người vấn an. Nàng cùng Thanh Tụ đi thẳng tới trước cửa một cung điện, cung nữ đứng trước cửa cũng vội đẩy cánh cửa mở ra.

Phía trên tòa điện này có một tấm biển sáng chói, trên đó có một hàng chữ lớn bằng tiếng Hung Nô, theo tiếng Hán có nghĩa là Kiêu Long điện.

Sở Lăng Thường bước vào trong, Thanh Tụ vội vàng dặn dò các cung nữ khác chuẩn bị nước nóng trừ hàn khí. Lại nhận lấy áo khoác lông cừu từ tay Sở Lăng Thường treo lên xong, nha đầu này khẽ cất tiếng oán trách, “Tiểu thư đã vào cung mấy năm rồi, sao năm nào cũng phải trở về vương phủ một chuyến thế này? Còn muốn tới chỗ cấm địa ở Cấm lâu kia, âm âm u u thật sợ muốn chết.”

Trong lòng Thanh Tụ vốn vẫn tồn tại sự ám ảnh, mỗi lần nghĩ tới cảnh bị giam vào mật thất ở Cấm lâu trước kia thì toàn thân nha đầu này lại run lên.

Sở Lăng Thường chỉ cười mà không trả lời. Vấn đề này Thanh Tụ đã hỏi nàng mấy lần nhưng lần nào nàng cũng chỉ đáp lại bằng nụ cười mà thôi. Thật ra thì nguyên nhân rất đơn giản, ngày này hàng năm chính là ngày giỗ của mẫu thân Hách Liên Ngự Thuấn, nàng là thê tử của hắn, đương nhiên phải làm trọn đạo hiếu.

Chuyện liên quan đến Cấm lâu, liên quan đến mẫu thân của Hách Liên Ngự Thuấn, thậm chí còn cả Thiền Vu Quân Thần chỉ có ba người biết mà thôi. Có thể cũng có những người khác biết được vài phần về chuyện này, nhưng từ miệng Hách Liên Ngự Thuấn biết được mọi chuyện chỉ có một mình nàng.

Quả thực Cấm lâu này đã từng có một nữ nhân ở, người đó không phải ai khác mà chính là mẫu thân của Hách Liên Ngự Thuấn. Những người quen biết với Hách Liên Ngự Thuấn đều chỉ biết rằng mẫu thân hắn đã qua đời trong chiến loạn, nhưng vào ngày thứ hai sau khi Sở Lăng Thường thành thân với hắn, hắn đã kể cho nàng tất cả mọi chuyện liên quan tới mẫu thân mình.

Từ lúc hắn bắt đầu hiểu chuyện, hắn đã cùng mẫu thân sống tại nước Ngụy, cũng đã từng được nghe nói về chuyện của mẫu thân hắn với Thiền Vu của Hung Nô. Sau đó mẫu thân hắn cũng thừa nhận đã quen biết Thiền Vu Quân Thần trong chiến loạn, rồi đính ước bên bờ sông Kính Thủy, tạo nên một chuyện tình tuyệt mĩ nhưng bi thương về sau. Cho đến một ngày sau này, Hách Liên Ngự Thuấn vừa đẩy cửa bước ra đã thấy trước nhà có một nam nhân cao lớn cưỡi trên con chiến mã dũng mãnh, nam nhân đó có ánh mắt rực sáng, dáng vẻ uy nghiêm, rất có khí chất vương giả, còn mẫu thân hắn nhìn thấy người đó thì kinh ngạc đến nỗi đánh rơi cả giỏ trúc trên tay xuống đất.

Rồi hắn biết được nam nhân kia chính là phụ thân mình, cuộc sống mà hắn từng mơ tưởng về việc có một người cha rốt cục cũng thành sự thực.

Đến khi hắn cùng mẫu thân được đưa về Bắc quốc, hắn mới biết phụ thân mình chính là Thiền Vu Quân Thần nổi danh thiên hạ.

Với bên ngoài, Thiền Vu Quân Thần đều nói rằng mẫu thân của Hách Liên Ngự Thuấn đã qua đời trong chiến loạn rồi bí mật đưa mẫu thân hắn về ở tại vương phủ cũ của mình. Ở một khu xa khuất trong vương phủ có một tòa điện, Hách Liên Ngự Thuấn và mẫu thân kính yêu của hắn đã ở nơi đó. Khi xưa, Thiền Vu Quân Thần bởi vì lợi ích vương tộc bất đắc dĩ cưới Yên thị, Yên thị cũng sinh cho ông ta một đứa con trai. Nhưng dù vậy cũng không cách nào ngăn trở Thiền Vu Quân Thần mỗi đêm đều trở về vương phủ với nữ nhân mình yêu thương thực lòng. Nhưng có lẽ quá yêu cũng khiến người ta dễ nảy sinh lo sợ. Lúc ấy Thiền Vu Quân Thần mới lên ngôi, địa vị cũng chưa vững vàng, tự nhiên không dám công khai chuyện yêu thương một nữ tử Hán tộc, cũng không dám để lộ tin tức về mẫu thân của Hách Liên Ngự Thuấn cho nên tòa điện trong vương phủ kia đã trở thành nơi yêu thương gắn bó của hai người họ.

Trực giác của nữ nhân vốn rất nhạy bén nên Yên thị nhanh chóng phát hiện Thiền Vu Quân Thần có điều khác thường. Rốt cục một ngày kia, bà ta cũng phái thám tử điều tra ra chuyện bí mật trong vương phủ, cũng làm dấy lên một cuộc đại biến giữa người trong gia tộc, khiến họ cùng kéo nhau vào vương phủ tìm người.

Để bảo vệ nữ tử mà mình yêu thương, Thiền Vu Quân Thần đã sớm đưa mẫu thân của Hách Liên Ngự Thuấn vào trong mật thất nên mới tránh khỏi một kiếp nạn. Yên thị tuy không cam lòng nhưng cũng không dám khinh suất hành động, chỉ có thể lặng lẽ chờ cơ hội.

Thiền Vu Quân Thần là một nam nhân có dã tâm, ông ta vẫn một lòng muốn công chiếm Trung Nguyên. Năm thứ hai sau khi kế vị, ông ta liền phát động chiến tranh với Đại Hán, phá vỡ mối quan hệ vốn đã tràn ngập nguy cơ giữa hai nước. Một lòng bận rộn với chiến sự, Thiền Vu Quân Thần dần quên đi nữ nhân vẫn ngày đêm chờ mình ở vương phủ kia. Cũng chính vì vậy đã khiến kế hoạch diệt trừ tình địch của Yên thị có cơ thực hiện.

Yên thị âm thầm sai người bỏ độc trong đồ ăn của mẫu thân Hách Liên Ngự Thuấn, cho đến khi Thiền Vu Quân Thần mang theo Hách Liên Ngự Thuấn đánh đâu thắng đó, liên tiếp chiếm lấy mấy thành trì trở lại thì chỉ mẫu thân hắn đã hấp hối.

Độc tính của chất độc quá mức khủng khiếp khiến sức khỏe của mẫu thân Hách Liên Ngự Thuấn đã lâm vào tình trạng suy kiệt. Trong những ngày cuối cùng, Thiền Vu Quân Thần đã đưa mẫu thân hắn tới một vùng đất có phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Đây cũng là vùng đất mà ông ta đặc biệt chiếm lấy vì bà. Ông ta tin tưởng rằng mẫu thân Hách Liên Ngự Thuấn vốn sinh ra đã yêu thích sự giản dị, an tĩnh nhất định sẽ thích nơi này.

Quả thực mẫu thân hắn rất thích nơi này, chỉ tiếc là không thể trồng được hoa phù dung ở đó. Cả đời mẫu thân hắn thích nhất chính là hoa phù dung.

Thiền Vu Quân Thần gần như phát điên lên, sai người trồng hoa phù dung hết lần này tới lần khác, chỉ tiếc khí hậu Bắc quốc không thích hợp để trồng loài hoa này cho nên cuối cùng Thiền Vu Quân Thần chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân mà mình yêu thương từ từ thiếp đi mãi mãi trong ngực mình.

Sau khi Hách Liên Ngự Thuấn biết được chuyện này, hắn liền âm thầm ôm hận trong lòng. Hắn hận phụ thân mình, nếu như không phải phụ thân hắn vì muốn thỏa mãn dục vọng bản thân đưa mẫu thân hắn về Hung Nô thì mẫu thân hắn sẽ không chết. Nếu như phụ thân hắn không tham luyến quyền lực thì mẫu thân hắn sẽ không trúng phải độc thủ.

Nữ nhân quan trọng nhất trong cuộc đời hắn rốt cuộc lại bị nam nhân cũng quan trọng nhất đời hắn gián tiếp hại chết.

Yên thị sau khi biết tin tình địch của mình qua đời, liền bày ra một màn kịch để che dấu, ban chết cho nha hoàn vẫn hầu hạ tại tòa điện ở vương phủ khi đó. Chính vì vậy, nỗi oán hận của Hách Liên Ngự Thuấn với bà ta càng thêm chồng chất.

Trong lòng Thiền Vu Quân Thần luôn mang theo cảm giác áy náy đối với Hách Liên Ngự Thuấn, nên không chỉ phong hắn làm Tả hiền vương mà còn bởi chiến tích hiển hách của hắn mà đặc ban binh quyền. Chỉ tiếc, hắn không chịu ở lại trong cung, mà chọn ở lại nơi vương phủ mẫu thân hắn từng ở.

Nhưng cho tới giờ, hắn cũng không đi tới tòa điện nằm ở sâu nơi vương phủ kia bởi vì mỗi lần dù chỉ nhìn thấy nó từ phía xa, hắn sẽ lại thấy đau lòng như cắt. Toà điện mà mẫu thân từng ở vốn được đặt tên là Cẩm các, sau đó Hách Liên Ngự Thuấn tự mình đổi thành Cấm lâu, coi đó trở thành nơi cấm địa, bất luận kẻ nào nếu không có sự cho phép của hắn cũng không được tự tiện tiến vào.

Để tưởng nhớ mẫu thân, cũng là để thoả mãn nguyện vọng của bà khi còn sống, Hách Liên Ngự Thuấn đã tự tay vẽ lên vách tường trong thư phòng cùng mật thất của Cấm lâu bức hoạ hoa phù dung cực kỳ sống động kia. Cách vẽ công hoạ này của hắn là do mẫu thân truyền thụ lại, cho nên sau khi vẽ xong bức hoạ phù dung, hắn đã thề với lòng mình không động đến bút vẽ nữa.

Thời gian thấm thoắt trôi đi, cuộc sống mỗi ngày cũng lặng lẽ trôi qua. Sau khi hắn nghe nói Thiền Vu Quân Thần vì mẫu thân hắn đã xây nên ở vùng đất kia một nơi gọi là hồ tình nhân, còn trồng quanh đó cả vạn cây hoa trắng tinh khôi nhưng hắn cũng không hề qua nơi đó ngó lấy một lần.

Hơn nữa, hắn còn một mực theo họ của mẫu thân mình – Hách Liên. Mẫu thân hắn sinh thời tên là Hách Liên Dung, những người thân thiết vẫn thường gọi bà là Dung nương.

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Status: Completed Author:

Thể loại: Đấu tranh cung đình (không phải xuyên không nhé)

Một cỗ quan tài lạnh lẽo được chôn vùi cả ngàn năm vừa được khai quật…

Một người đàn ông và một cô gái bất ngờ bỏ mạng cùng lúc…

Những sự kiện bí ẩn chưa từng được ghi lại trong chính sử…

Tây Hán, 7 nước chiến loạn, nàng phụng chỉ nhập cung thi triển sở học phục vụ giang san. Dung mạo khuynh quốc khuynh thành khiến ánh mắt của vương gia địch quốc cũng phải đắm chìm…

Vì hắn đi về phương Bắc xa xôi, vì hắn tiết lộ thiên cơ, vì hắn họa định cả nửa giang san, đến lúc quyến luyến thâm tình mới phát hiện, hắn muốn nàng chỉ là vì “Có Hoàn dư có cả thiên hạ.”

Kết tội nàng sử dụng vu thuật, nam nhân cao cao tại thượng với khuôn mặt băng lãnh tựa diêm vương đưa tay giữ lấy cằm nàng

“Bản vương hỏi lại lần nữa, đứa bé đâu?”

Nàng cất tiếng cười thê lương, “Người, vĩnh viễn sẽ không biết được!”

Bàn tay cứng rắn của hắn rời khỏi gương mặt nàng.

“Hành hình!”

***

Hắn cả đời tung hoành ngang dọc, cả đời chỉ động lòng vì một mình nàng, cả đời vì nàng mà công chiếm giang san, yêu thương nàng tới tận xương tủy nhưng cũng lại đích thân hạ lệnh giết nàng…

Nàng tinh thông kỳ môn độn giáp, am tường y thuật, hiểu rõ thiên mệnh nhưng lại không cách nào đoán định được vận mệnh của mình…

Mối tình của vị vương gia cuồng ngạo phương Bắc và nữ tử khuynh quốc đã trở thành truyền thuyết. Rõ ràng là yêu sâu đậm, rõ ràng là đau đến tê tâm liệt phế…trải qua ngàn năm sương gió, tình yêu, liệu còn có thể tiếp tục?

Mối tình tương truyền cả ngàn năm, một đoạn tình cảm phong hoa tuyết nguyệt. Giang sơn - Hồng nhan, bên nào nặng hơn?

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset