Âm thanh lắng xuống, cuồng phong vơi đi. Thiên địa dần yên tỉnh trở lại. Ánh dương soi rọi khắp Di vong chi địa. Tại trung tâm của vùng đất này, đã không còn cái quang cảnh vĩ đại trước đây. Phía đó là một đống hoang tàn đổ nát, mộttòa tháp khổng lồ sừng sững vạn năm qua giờ đây chỉ còn là một khu phế tích.
Mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi, trừ một thứ duy nhất. Đó chính là thượng cổ thần khí Phượng Hoàng cầm đang lơ lửng trên không trung. Uy lực của cấm khí cực mạnh, có thể làm rung chuyển một đại địa, thế nhưng Phượng Hoàng cầm lại không mảy may bị tổn hại, đến cả một vết xướt cũng không có. Quang mang sáng lấp lánh, tựa như một viễn cổ thần linh nhìn những con người nhỏ bé.
Dưới đống đổ nát, đột nhiên có tiếng động. “Ầm” một tiếng, một bóng người vươn người đứng dậy. Trên thân thể hắn đầy những vết thương, y phục rách nát, hẳn là bị thương không nhẹ. Thế nhưng vẫn không làm nhòa đi khí thế vương giả. Thiếu niên anh tuấn này chính là Xích Hóa Thành.
Hắn là người tung ra cấm khí, nên cũng là người phòng bị kỹ càng nhất. Có điều, uy lực của cấm khí vẫn là quá mức nghịch thiên, dù đã tế ra pháp bảo hộ thân những vẫn không tránh khỏi bị nội thương. Xích Hóa Thành lập tức lấy ra Phục thần đan, điều tức lại nguyên khí trong cơ thể.
Đột nhiên lại có một tiếng đá đổ khác, kèm theo đó là một nhân ảnh gắng gượng ngồi dậy từ đống đổ nát. Chính là Kim Dư Chân. Ngay sau đó là mấy tên Sở Hóa Long, Lý Tinh Vân, Già Diệp, Bạch, Hồng Vu Đan…
Xích Hóa Thành trong lòng không khỏi kinh ngạc. Dù trước trước khi cấm khí nổ tung, hắn đã cảnh báo với bọn chúng, nhưng vẫn nghĩ rằng phen này họ khó mà sống sót. Xích Hóa Thành thầm đánh giá lại những tên này.
Đám người kia ngay sau khi thoát khỏi cửa tử, cũng lập tức lấy ra bình đan dược trị thương phục dụng. Một khắc yên tĩnh trôi qua, thương thế của mỗi người phần nào bình ổn trở lại. Bọn họ đứng thẳng người dậy, mỗi người một góc, tinh thần cảnh giác tăng lên.
Kẻ địch Hỏa nhân cường đại đã biến mất, giờ chính là lúc những thiếu niên thiên tài này loạn đấu với nhau. Kẻ nào thắng, thần khí sẽ thuộc về người đó. Phượng Hoàng cầm uy nghiêm tại thiên, nhưng không một ai dám ra tay trước. Nói không chừng sẽ bị mấy tên khác hợp lực lại đánh thành đầu heo cũng không chừng.
Không khí trở nên căng thẳng. Rốt cuộc cũng có kẻ không nhịn được, liền xuất thủ. Đó chính là những kẻ đến từ Mang hoang. Bọn chúng có năm người, bao gồm cả Đường Ngọc, thế lực bây giờ là đông nhất. Đối tượng mà chúng nhắm đến, chính là Già Diệp.
Trong tất cả những người có mặt tại đây, chỉ có Bạch và Già Diệp là đơn độc. Vô tình đã trở thành mục tiêu đầu tiên cần giải quyết. Thiên Long thần điện thì có ba người, đối địch với bọn họ chính là Kim Dư Chân đồng dạng cũng có ba người. Tàn Thiên thần điện, Lưu Sa thần điện và Thiên Lam thần điện đối chiến với nhau. Và Sở Hóa Long, Sở Dự Hồng và Lý Tinh Vân, đối tượng công kích cũng chúng, không ai khác ngoài Bạch.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Cách đó không xa, có bóng dáng của hai thiếu nữ đang phi hành theo hướng diễn ra màn hỗn chiến kia. Hai thiếu nữ diễm lệ vô song này đích thị là Nhậm Phi Yến và Mộc Lâm Nhi. Khi cấm chế nổ tung, tiểu trận do Phạm Tiêu bày ra vô tình bảo vệ cho hai người. Tuy rằng cũng bị trọng thương, nhưng xem ra không có bị nặng.
– Không biết bọn hắn có ổn không?
Một giọng nói thánh thót mang theo ý tứ lo lắng. Đó chính là Mộc Lâm Nhi.
Tiếng động kinh thiên khi nãy, nàng nghe rất rõ. Đồng thời tòa tháp đá cũng bị sụp đổ, hẳn là do âm thanh đó gây ra. Mà đám Hồng Vu Đan, Liễu Bách Sinh, Phạm Tiêu và Long Vũ đang ở bên trong. Tình huống cửu tử nhất sinh, tầm thần vô cùng lo lắng.
– Hy vọng họ không sao. Lâm Nhi tỷ, phải tăng tốc độ phi hành lên.
Nhậm Phi Yến tâm trạng cũng giống với Mộc Lâm Nhi. Mỗi một giây trôi qua là một lần lo lắng. Nàng liền tăng nhanh tốc độ phi hành của mình, thầm mong có thể cứu vãn được tình hình.
Vừa đến nơi, Nhậm Phi Yến và Mộc Lâm Nhi tròn mắt kinh ngạc. Trước mắt hai nàng là một màn hỗn chiến. Tên nào khuôn mặt cũng đằng đằng sát khí, mỗi lần ra đòn là như muốn đoạt mạng đối phương. Nhậm Phi Yến không cầm được thốt lên:
– Đám nam nhân đó điên rồi sao? Bị thương nặng như vậy mà vẫn hung hăng như thú dữ vậy.
Đúng như nàng nói, hiện trạng bây giờ của mỗi người đều rất thê thảm. Cứ chốc chốc lại đổ máu, trong màn hỗn chiến đã có vài tên ngã xuống, thi thể bị đánh tan nát. Mộc Lâm Nhi vô tình nhìn lên bầu trời, liền hiểu ra mấu chốt của sự việc:
– Bọn chúng, hẳn là vì vật ở trên kia mà sống chết đánh với nhau.
Nhậm Phi Yến nhìn theo hướng Mộc Lâm Nhi chỉ, thì thấy một vật có hình dạng giống với phượng hoàng đang lơ lửng trên thiên không.
– Vật đó, không lẽ chính là thần khí mà điện chủ nói?
– Tỷ cũng đoán là vậy. – Mộc Lâm Nhi đáp.
Đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu Nhậm Phi Yến, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc nói:
– Lâm Nhi tỷ, hay là chúng ta lấy đi thần khí kia, khiến cho đám nam nhân đó dừng cuộc chiến vô nghĩa.
– Phi Yến, muội đang nghĩ gì vậy. Nếu như thần khí dễ dàng bị lấy như vậy, thì bây giờ đâu có một màn hỗn loạn kia. Chỉ cần muội xuất hiện ở đó, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu chém giết của chúng.
Mộc Lâm Nhi chấn kinh, vội ngăn cản ý tưởng điên khùng của Nhậm Phi Yến.
– Nhưng mà…
– Mộc Lâm Nhi, Nhậm Phi Yến, cẩn thận.
Tiếng la thất từ trong màn hỗn chiến vang lên. Người vừa hét đó chính là Hồng Vu Đan. Bởi vì, một cái cự chưởng vô tinh bay về phía họ. Thế nhưng đã muộn. Mộc Lâm Nhi và Nhậm Phi Yến bây giờ mới nhận ra, hoàn toàn không kịp phản kháng. Đột nhiên một chữ vạn xuất hiện trước mặt họ, kim quang đại thịnh, ngăn cản một chưởng kia.
– Kim phật đại thủ ấn.
Tuy rằng đã được cứu, nhưng dư âm kình lực vẫn bức hai nàng lùi về phía sau vài chục thước. Đến khi ổn định lại, thì mới nhận ra, người vừa xuất thủ cứu hai nàng một mạng chính là Già Diệp. Chỉ là, trông thần sắc Già Diệp tái nhợn, phun ra một ngụm tinh huyết. Xem ra đã bị nội thương rồi.
– Khà khà, tên hòa thượng ngu ngốc. Để lão tử tiễn ngươi một đoạn.
Một tên dị tộc cười gian ác, tay cầm đại đao chém tới, khí thế như trảm sơn. Già Diệp thân thể trọng thương, sắc mặt tái nhợt, muốn lách người né đi. Nhưng thân thể lại không nghe theo điều khiển, vừa định đứng lên thì lại khụy xuống. Đao khí kề cổ, tưởng như cái chết đã gần kề.
– Yêu nghiệt đừng hòng làm loạn. Lạc diệp phiêu tuyết thủ.
– Hỏa vũ toàn phong.
Mộc Lâm Nhi và Nhậm Phi Yến hét lên một tiếng, thân thủ nhanh nhẹ trong chớp mắt tiến đến gần tên dị tộc làm hắn bất ngờ. Trảo thủ và hỏa vũ đập vào ngực hắn, khiến hắn bắn người về phía sau. Máu màu xanh tràn ra, hai mắt trợn ngược, xem ra đã chết rồi.
– Đa tạ.
Già Diệp khó khăn đứng dậy, giọng điệu khàn khàn nói.
– Vừa nãy Đại sư cũng cứu hai người bọn ta, coi như huề.
Mộc Lâm Nhi nhẹ nhàng đáp.
Bốn tên Hồng Vu Đan, Liễu Bách Sinh, Phạm Tiêu và Long Vũ tách khỏi cuộc hỗn chiến, lùi trở về đứng cạnh hai nữ nhân. Hồng Vu Đan biểu tình lo lắng hỏi:
– Hai muội không sao chứ?
– Vẫn tốt. – Mộc Lâm Nhi đáp.
Hồng Vu Đan thầm nhẹ nhõm, nhưng trên gương mặt anh tuấn không chút biểu lộ. Nâng cao tinh thần cảnh giác, tùy thời ứng phó với địch nhân. Tình huống long xà hỗn độn, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Sự xuất hiện của Nhậm Phi Yến và Mộc Lâm Nhi vô tình làm cho cuộc chiến trì trệ. Chỉ có duy nhất một nơi là vô cùng khốc liệt.
– Lôi lạc đại địa.
– Băng phong kiếm quyển.
– Đại minh quyền.
Sở Hóa Long, Sở Dự Hồng và Lý Tinh Vân liên tục tung ra sát chiêu, khí thế như vũ bão dồn ép Bạch. Lúc trước hắn có thể một đánh hai mà không rơi vào thế hạ phong, nhưng lần này lại có thêm sự xuất hiện của Sở Dự Hồng, thực lực không hề kém cạnh so với Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân. Thậm chí còn nhỉnh hơn một chút.
– Mộc chi lực – Vạn diệp phi hoa lưu.
Hàng vạn chiếc lá cứng như huyền thiết xé gió, va chạm với cự chưởng của Sở Hóa Long, Sở Dự Hồng và Lý Tinh Vân. Mặt đất như vỡ nát, phong vân biến sắc, dư âm kình lực lan đến tận chỗ đám Hồng Vu Đan, Già Diệp đang đứng.
Lý Tinh Vân sắc mặt âm lệ, ánh mắt lóe hàn quang, ý tứ khó chịu nói:
– Chết tiệt, sao hắn vẫn còn mạnh đến vậy? Đánh với ba người chúng ta mà vẫn có sức phản kháng.
– Hừ, để ta xem hắn còn vùng vẫy đến mức nào. Tinh Vân, dùng chiêu đó.
– Được!
Chỉ thấy khí tức Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân lại đẩy cao lên một tầng nữa, làm cho nguyên khí thiên địa dao động. Lôi chi lực và Băng chi lực hợp sức lại, tạo nên một lực lượng hủy diệt mạnh mẽ. Nhậm Phi Yến đứng đằng xa biến sắc, thân thể mảnh mai định tiến lên giúp Bạch thì bị Mộc Lâm Nhi chặn lại:
– Lâm Nhi tỷ, bỏ tar a.
– Không được, chỗ đó rất nguy hiểm. Dù muội có lên cũng chẳng giúp ích gì được, chỉ càng làm cho sự việc thêm rắc rối.
Mộc Lâm Nhi lớn tiếng nói. Giữa ba người đó, Bạch, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân chắc chắn có một mối thù bất đái động thiên nào đó, người ngoài không thể can thiệp được. Ngay cả Sở Dự Hồng cũng đã lùi về, chứng kiến màn đối chiến giữa ba gã nam tử.
Khí tức hủy diệt mạnh mẽ lan rộng ra, đám người kia đứng đằng xa quan sát mà vẫn cảm thấy có một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng. Chiêu thức kết hợp của Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân, tất cả mọi người có mặt tại đây không có tự tin sẽ đỡ được.
– Hàn băng bạo lôi long.
Một hình ảnh băng lôi long hiện diện, long uy cuồn cuộn khiến cho người ta khiếp sợ. Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân hét lớn một tiếng, băng lôi long dũng mãnh gầm một tiếng, hung hăng tấn công Bạch.
Một chiêu này đủ để phá một ngọn núi nhỏ. Bạch biến sắc, nhưng tâm thần không hoảng loạng. Hắn vận chuyển nguyên lực, không khí quanh hắn đột ngột tăng nhiệt độ, đâu đó còn nghe có tiếng gầm rú.
– Bát hoang công. Lục long thôn thiên.
Sáu con hỏa long khí thế không kém gì băng lôi long kia. Ngâm lên một tiếng vang đến tận cửu thiên, giơ long trảo như muốn xé tan băng lôi long kia. Chỉ đáng tiếc, Bạch vẫn không thể nào đối chọi lại Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân kết hợp. Băng lôi long dễ dàng hủy diệt sáu con hỏa long, khí thế vẫn không hề thuyên giảm tiến thẳng để trước mặt hắn.
Một âm thanh cuồng bạo vang lên trong thiên địa, khói bụi mờ mịt, gió thổi cuồng loạn. Chỉ thấy sắc mặt Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân nhợt nhạt, trên khóe miệng có một tia máu. Đòn vừa rồi, đích thực đã là cực hạn của hai bọn họ. Nếu như thế vẫn không hạ gục được Bạch, thì chỉ còn dùng dung hắn bằng hai từ yêu nghiệt.
Đối diện hai người hắn, cách đó trăm thước là một mớ hỗn độn. Hàn khí lạnh lẽo, tiếng lôi điện lách tách vẫn chưa tan đi. Một cái hố đen rộng chừng mười thước nằm ở đó, chính là do hàn băng long kia tạo nên. Phía dưới khẽ phát ra tiếng rên rỉ của con người.
Bạch nằm dưới đó, lớp đá đè lên thân thể hắn, mơ hồ nhớ về những hình ảnh của quá khứ. Tuy không đồng nhất, mạch lạc nhưng đúng là hắn đã một phần phục hồi ký ức. Không phải lúc gặp lại mấy tên Hồng Vu Đan, mà là từ khi thấy mặt Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân. Tận sâu trong thâm tâm hận không thể một kích giết chết hai tên đó.
– Khốn kiếp. Ta không thể gục gã được.
Tuy nghĩ vậy, nhưng thân thể bây giờ hắn không thể làm chủ được. Toàn thân đau nhức, tinh huyết không ngừng chảy. Đến cử động một ngón tay cũng không nổi. Chỉ còn lại cảm giác ấm áp từ ngực áo lan tỏa khắp thân thể, khiến hắn thanh tỉnh được phần nào.
Cách đó ngàn trượng, thiếu nữ vận hồng y sắc mặt không giấu nổi sự lo lắng. Thân thể mảnh mai rung động, bàn tay nắm chặt lại, móng tay báu vào da thịt. Không kiềm được, nàng định tiến lên thì đột ngột một lực lượng cường đại nào đó xuất hiện, thân thủ nàng dừng lại, không dám bước lên một bước nào nữa. Nàng ngửa đầu lên nhìn bầu trời, sắc mặt vừa kinh vừa giận, cắn răng oán giận quát:
– Thiên đạo, rốt cuộc ngươi còn định ngăn cản chúng ta đến khi nào nữa?