Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Tinh Hồn dần hồi tỉnh. Hắn cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi, liền khu động thần thức nội thị kiểm tra thì mới chắc chắn thân thể không có bị thương. Lại đưa mắt nhìn tình hình thì ngạc nhiên. Chín bức tượngCửu U hung thú đã bị vỡ nát, kết giới cũng vì thế mà vỡ nát. Huyết hồn luyện ngục trận đã bị hóa giải từ lúc nào, Tinh Hồn hoàn toàn không biết.
Hắn chỉ nhớ mình bị hai đầu hung thú Thượng Hưởng và Nhật Khuyển liên thủ tấn công, lập tức bị phản phệ nghiêm trọng, lăn ra bất tỉnh nhân sự. Còn sự việc về sau như thế nào, hắn hoàn toàn không nhớ được. Nội tâm thầm nghĩ, không lẽ có cao nhân giúp đỡ? Điều này không thể xảy ra, bởi Tinh Hồn là người duy nhất có thể tiến vào dị giới tồn tại song song với Di vong chi địa. Hắn tự suy diễn ra những tình huống khác, nhưng vừa nghĩ lại tự động bác bỏ ngay. Những giả thiết đó hoàn toàn là hư vô cả.
Trầm ngâm suy tư thì một giọng nói lanh lảnh mị hoặc vang lên trong đầu óc hắn:
– Ngươi đã tỉnh. Cảm thấy trong người có gì bất ổn không?
Tinh Hồn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, liền nhận ra giọng nói đó chính là của Phượng Cửu. Tinh Hồn lập tức đáp:
– Huyết hồn luyện ngục trận đệ tam tầng là ngươi tự hóa giải sao?
– Không, ta làm sao có được năng lực đó.
Phượng Cửu ý tứ hơi ngạc nhiên. Tinh Hồn khuôn mặt trầm xuống, lại nói:
– Vậy rốt cuộc là như thế nào?
– Lúc ngươi sắp bị Thượng Hưởng và Nhật Khuyển thì ta cảm nhận được có một cái cổ đỉnh xuất hiện bảo vệ ngươi. Đồng thời Cửu U hung thú bị Hồng mông tử hỏa thiêu chết, nhờ vậy mà Huyết hồn luyện ngục trận bị phá giải.
– Ngươi nói sao? Cổ đỉnh? Hồng mông tử hỏa?
Tinh Hồn giọng nói tràn ngập kinh ngạc.
– Cái cổ đỉnh ấy ta không biết lai lịch như thế nào. Thế nhưng ta cảm thấy, khí tức của cái cổ đỉnh này giống như Phượng hoàng cổ cầm ngươi đang giữ. Có lẽ cũng là một phương thần khí. Còn Hồng mông tử hỏa là thiên địa chi hỏa mạnh nhất trong cõi Hồng hoang này.
– Không lẽ ý ngươi là, Hồng mông tử hỏa này sức sát thương còn cuồng bạo hơn cả Thuần dương chi hỏa sao?
– Đúng vậy. Thuần dương chi hỏa là thiên địa chi hỏa mạnh nhất trong ngũ hành thôi, trên nó còn có ba loại hỏa diễm còn cuồng bạo hơn: Hồng mông tử hỏa, Hỗn độn chi hỏa và Bạch hỏa. Hồng mông tử hỏa đứng đầu trong tam đại hỏa diễm kia, một điểm nhỏ cũng đủ để thiêu đốt cả một cái tinh cầu.
Tinh Hồn hít vào một hơi lạnh. Hắn cứ tưởng bản thân có Hỏa chi bổn nguyên, nắm được Thuần dương chi hỏa, ngày sau tu vi càng cao thì Thuần dương chi hỏa càng mạnh, cơ hồ là tồn tại vô địch. Nhưng không ngờ, trên nó còn có tam đại hỏa diễm còn mạnh mẽ hơn, đặc biệt là Hồng mông tử hỏa theo lời của Phượng Cửu. Bỗng Tinh Hồn ngước đầu lên trên, đương nhiên chỉ có một màu đỏ rực thôi, thực chất chính là hướng về thiên ngoại hư không. Có lẽ chỉ có nơi đó, hắn mới có thể chiêm ngưỡng cái sức mạnh của Hồng mông tử hỏa vô địch.
Rồi lại nhớ đến cái cổ đỉnh đã bảo vệ mình. Qua lời Phượng Cửu miêu tả, cái cổ đỉnh ấy chắc chắn là Phục long cổ đỉnh mà Tinh Hồn đặt trong Huyền tiên các. Đúng như trước đây Tinh Hồn suy đoán, lai lịch của Phục long cổ đỉnh rất bất phàm. Nếu như có thể điều khiển được thì sau này hắn sẽ không sợ bất kỳ một kẻ thù nào. Có điều, ở thời điểm hiện tại, tin tức hắn đang giữ Phượng hoàng cổ cầm đã bị Thiên Phong đế quốc biết được đã là rất nguy hiểm rồi. Nếu còn bạo lộ thêm hắn giữ một cái đỉnh phòng ngự vô địch thì càng nguy hiểm hơn nữa. Phải đến khi hắn có thực lực mạnh mẽ, dù địch nhân là ai cũng có thể giết chết thì lúc đó mới bảo vệ được thần khí.
Thực lực chân chính Tinh Hồn có thể phân cao thấp với đại cường giả Thần đế cảnh sơ kỳ, có thể nói là một phương bá chủ rồi. Nhưng Tinh Hồn vẫn cảm giác mình còn rất yếu ớt. Hắn biết, trong cấp bậc Nguyên thần thì Thần hoàng cảnh chính là cao cấp nhất, bên trên còn có cấp bậc Đấu thần cảnh lần lượt là: Chủ thần cảnh, Thượng thần cảnh và Chí tôn thần cảnh. Chỉ cần Tinh Hồn đột phá đến Đại thừa kỳ thì mới chân chính trở thành đệ nhất nhân Huyền Thiên giới.
Khoảng cách Độ kiếp kỳ đệ cửu trọng đến Đại thừa kỳ còn quá xa, nhưng Tinh Hồn tự tin vào một ngày không xa, hắn sẽ bước chân đến Đại thừa kỳ, phi thăng tiên đạo trở thành tiên nhân. Kẻ thù của hắn, bất luận là kẻ nào cũng sẽ bị trừng phạt thích đáng.
Bỗng Phượng Cửu lên tiếng, làm cho hắn bừng tỉnh trở lại:
– Huyết hồn luyện ngục trận đã hóa giải, chỉ cần một bước cuối cùng nữa là thành công. Phía trước là chính là nơi đang phong ấn chân thân của ta. Đây cũng là thứ để xác nhận, ngươi có phải là người mà bọn ta sẽ đi theo hay không.
– Được.
Tinh Hồn gật đầu. Rồi bắt đầu bay về phía trước. Huyết hồn luyện ngục trận đã được hóa giải, nhưng Tinh Hồn vẫn không quên cảnh giác, Tuyệt kết giới được thi triển bảo vệ. Một lúc sau, Tinh Hồn đến được trung tâm núi lửa, cũng chính là nơi Tinh Hồn sẽ gặp mục diện Cửu vĩ hỏa phượng hoàng trong truyền thuyết.
Trung tâm nơi phong ấn Cửu vĩ hỏa phượng hoàng rất khác biệt với bên ngoài. Kim quang rực rỡ, giống như chốn tiên cảnh. Tuy rằng hỏa diễm bao vây xung quanh, nhưng lại không hề làm tổn thương đến Tinh Hồn. Ngược lại làm cho tinh thần rất minh mẫn, đầu óc thông thoáng, thân thể thoải mái cực kỳ, nếu mà dùng để tu luyện thì đúng là tuyệt vời.
Thế nhưng đây không phải là lúc để cảm nhận, Tinh Hồn mở ra Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn quan sát, trong đôi mắt không giấu được vẻ kinh ngạc. Phía trước mặt hắn là một sinh vật khổng lồ tuyệt đẹp, lông vũ rực rỡ như ánh tà dương, mượt mà và bóng bẩy. Đôi mắt khép hờ, mỏ cong vút, tuy đang chiềm trong giấc ngủ nhưng uy nghiêm vẫn tồn tại đó, bất cứ một ai đứng trước đầu muốn quỳ bái, không phải là cưỡng ép, mà chính là tự muốn như vậy. Phía sau có chín cái đuôi dài, nơi cuối cùng có chín cái minh châu rực rỡ. Nhìn sơ qua có vài phần giống với Phượng hoàng cổ cầm, thế nhưng chung quy, Phượng hoàng cổ cầm vẫn là đồ vật, còn sinh vật trước mặt là sinh vật sống. Đây chính là một trong tứ linh Cửu vĩ hỏa phượng hoàng sao?
Tinh Hồn bị mê hoặc bởi cái vẻ đẹp mị hoặc của nó. Đây là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy một sinh vật đẹp đến như vậy. Phải mất một lúc, hắn mới định thần lại, trực tiếp đối diện Cửu vĩ hỏa phượng hoàng. Hắn hai tay đặt sau lưng, khuôn mặt trở lại với sự bình lặng, y phục và mái tóc không gió mà bay, tỏa ra khí chất bất phàm. Giọng nói lãnh đạm lên tiếng:
– Hiện tại phải làm như thế nào mới khiến cho ngươi chân chính thức tỉnh?
Phượng Cửu đáp:
– Ngươi có nhìn thấy những sợi xích pháp tắc đang giam cầm ta không?
Tinh Hồn mở ra Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn, đương nhiên là nhìn thấy được những sợi xích này rồi. Nhưng lại không biết nó bắt đầu từ đâu và trói buộc thứ gì. Tinh Hồn gật đầu, Phượng Cửu lại nói tiếp:
– Sợi xích pháp tắc này chính là thiên địa pháp tắc, thứ nó trói buộc chính là linh hồn hải của ta. Muốn hóa giải nó thì ngươi phải tiến vào linh hồn hải, lúc đó ngươi sẽ thấy có một cái trấn hồn bi, những sợi xích pháp tắc chính là giữu trấn hồn bi. Ngươi phải lấy ra một giọt tinh huyết bắn vào đó. Có hóa giải được hay không, chính là phụ thuộc vào máu của ngươi.
– Chỉ vậy thôi sao?
– Phải. Nhưng còn phải xem, ngươi có phải là người mà thiên đạo chọn không đã.
Tinh Hồn gật đầu, lòng tự nói cái bước cuối cùng này, nói là dễ nhưng lại không dễ. Hóa giải Huyết hồn luyện ngục trận thì có thể dựa vào thực lực và may mắn, còn cái cửa ải này thì… hắn chỉ biết cười khổ.
– Được rồi. Ngươi mở linh hồn hải đi, bổn quân sẽ tiến vào xem thử.
Phượng Cửu đồng ý. Liền mở ra linh hồn hải, còn Tinh Hồn thì ngồi bệch xuống, xuất ra nguyên thần tiến nhập linh hồn hải của Phượng Cửu.
Linh hồn hải của Phượng Cửu rất khác biệt với phàm nhân, chung quanh là một màu như ánh tà dương. Tinh Hồn nhìn thấy sợi xích pháp tắc nối dài đến nơi xa, liền theo đó mà đi. Linh hồn hải Phượng Cửu quả thật rộng lớn, đi mãi nhưng vẫn không thấy cái Trấn hồn bi đặt ở trung tâm linh hồn hải đâu.
Tinh Hồn phi hành dọc theo dây xích pháp tắc, không biết mình đã phải bay bao lâu rồi. Thời gian cứ trôi qua lặng lẽ, đến cuối cùng hắn cũng thấy trước mắt mình là một điểm nhỏ màu đen thì lập tức vui mừng. Cái điểm nhỏ màu đen kia, có lẽ chính là Trấn hồn bi, bởi cái sợi xích pháp tắc mà Tinh Hồn dựa vào nó mà đi theo hướng vào cái điểm nhỏ đó. Tinh Hồn lập tức cấp tốc bay đến điểm nhỏ đó.
Đến gần mới nhìn thấy, cái Trấn hồn bi này thật là khổng lồ à. Nó cao cũng tầm năm trăm thước, độ dày tầm ba trăm thước, trên bền mặt khắc những ký tự Tiên thiên cổ ngữ. Những sợi xích pháp tắc chính là quấn quanh cái Trấn hồn bi này.
Tinh Hồn đang mãi quan sát, thì bông trong đầu vang lên giọng nói của Phượng Cửu:
– Đừng mãi đứng đó nữa. Ngươi hãy chú ý những gì ta sắp nói đây. Trên đỉnh Trấn hồn bi có một điểm nhỏ, ngươi tiến lên đó, rồi nhỏ vào cái điểm nhỏ đó.
– Được. Ta bắt đầu đây.