Vì phòng ngừa bị Âm Sát Tông ở Tây Bắc bên cạnh, hoặc là Thiên Âm Cung ở phía Đông xơi tái, nên tông phái trong khu vực rộng lớn không thua gì phạm vi thế lực của Âm Sát Tông này đã tự giác tạo thành một liên minh, tên là Thiên Đạo Minh. Dù vậy, Thiên Đạo Minh tuy rằng người đông thế mạnh, nhưng thực lực tổng thể, nếu so với các quái vật lớn, tồn tại lâu đời như Âm Sát Tông, Thiên Âm Cung thì vẫn kém hơn một chút.
Bởi vậy, tôn chỉ của Thiên Đạo Minh chính là đoàn kết nhất trí, kiên quyết chống lại xâm lược từ bên ngoài, đồng thời bảo trì trung lập tuyệt đối. Lại tìm mọi cách nịnh nọt hai hàng xóm gian ác ở bên cạnh, gian nan dựa vào cân đối, sinh tồn một cách im lặng.
Kỳ thật, tuy rằng Thiên Đạo Minh thực lực hơi kém hai hàng xóm lớn, nhưng bất luận là Thiên Âm cung hay là Âm Sát Tông. Muốn chiếm đoạt Thiên Đạo Minh thì không thể không trả một cái giá lớn được. Mặt khác đối phương còn lại cũng không có khả năng trơ mắt ếch ra nhìn đối phương mở rộng thế lực, chiếm đoạt khu vực trung lập ngay trước mắt mình được. Trong lịch sử sau nhiều lần giao phong thăm dò, dần dần đã ăn ý với nhau, đều chính thức xem nơi này là khu vực trung lập giảm xóc của song phương.
Thổ địa tài nguyên, đối với một tông phái mà nói, nhìn như không có bất kỳ tác dụng gì, nhưng trên thực tế, tầm quan trọng lại rất lớn. Có nhiều thổ địa hơn, liền có thể dưỡng dục càng nhiều nhân khẩu hơn, có nhiều nhân khẩu rồi, sẽ có càng nhiều đệ tử có tư chất ưu tú. Huống chi, địa bàn càng lớn, các thứ như linh mạch, khoáng sản, linh thực vật v… v… cũng càng nhiều. Thanh thế tự nhiên càng mạnh, càng to lớn hơn nữa. Cũng bởi vậy, bất kỳ một tông phái nào, cho dù là tông phái nhỏ nhất, đối với tại địa bàn của mình đều thấy rất gắn bó. Nhưng nếu muốn sống sót, nhất là sống sót lâu dài, phải biết đạo sinh tồn. Hoặc kết minh, hoặc phụ thuộc, hoặc tìm chỗ dựa, hoặc quan hệ thông gia v… v…. Tóm lại, trên thế giới này, một tiểu thế lực không có bất kỳ chỗ dựa, hậu trường nào cả thì tuyệt đối không khả năng duy trì được địa bàn, tài nguyên của mình được.
Giống như một mỹ nữ đã lột sạch quần áo, lại không có chút đề phòng nào, không gặp chuyện mới buồn cười đấy.
Lôi Động đã tích lũy được một khoản tài nguyên lớn, sốt ruột muốn tu luyện tấn cấp, cũng không muốn đi lang thang khắp nơi, chỉ cần trốn xa ra khỏi phạm vi thế lực của Ngô gia Hà Đông là được rồi. Coi như Kim Đan lão tổ của Ngô gia trở về, chẳng lẽ hắn có thể tính ra là mình giết tôn nhi hắn, sau đó truy tung mình sao. Huống chi, trong hiện trường tôn nhi hắn chết, có quần áo của một đôi gian phu dâm phụ ở đó, suy đoán thế nào là tùy hắn.
Tìm một hoang sơn dã lĩnh ít ai lui tới, sơn động khuất bóng, sau khi hơi bố trí một chút, thả ra quỷ vệ canh giữ thì Lôi Động bắt đầu không thể chờ được nữa mà bế quan tu luyện.
Cầm một viên Tiểu Ngũ Hành đan ném vào trong miệng, trong tay nắm một viên thượng phẩm linh thạch, linh quang chớp động, như một bảo thạch hoàn mỹ nhất dưới đời này vậy. Hắn bắt đầu tĩnh khí ngưng thần, chậm rãi thổ nạp. Theo dược tính tản phát ra, trong miếng thượng phẩm linh thạch kia, linh khí phảng phất tinh thuần đến mức tận cùng kia cũng bị Lôi Động thu nạp. Cảm giác man mát có chút nhẹ nhàng khoan khoái khiến Lôi Động thoải mái dễ chịu rùng mình một cái, dung nhập vào trong kinh mạch, căn bản không cần rèn luyện đã không trụ được mà lưu chuyển trong kinh mạch rồi.
Một ngày qua đi, Lôi Động kiểm tra tiến độ tu luyện một chút, con mắt không khỏi sáng rỡ.
Thượng phẩm linh thạch, quả nhiên không bình thường. Hiệu quả tu luyện, so với trung phẩm linh thạch còn tốt hơn rất nhiều.
Phương thức tu luyện cực độ xa xỉ như thế, chỉ sợ nếu Vạn Quỷ Lão Tổ biết được rồi, cũng sẽ lung lay sắp đổ, mắng to xa xỉ. Phải biết rằng, mặc dù là Kim Đan lão tổ, lúc tu luyện cũng không dám liên tục dùng thượng phẩm linh thạch. Đa số thời điểm tu luyện đều dùng trung phẩm linh thạch cả, thời khắc mấu chốt, mới có thể dùng thượng phẩm linh thạch chạy nước rút một chút. Đương nhiên, việc này cũng liên quan đến lượng nhu cầu của song phương không giống nhau. Lôi Động hiện giờ là Trúc Cơ kỳ tầng một, dùng thượng phẩm linh thạch để tu luyện, ước chừng trăm ngày mới có thể hao hết một viên. Nhưng Kim Đan lão tổ, một viên thượng phẩm linh thạch, chỉ sợ không dùng được mấy ngày. Coi như là Vạn Quỷ Lão Tổ, lấy phần tài lực kia, nếu mỗi ngày đều dùng thượng phẩm linh thạch tu luyện, cộng thêm dùng đan dược cực kỳ xa xỉ nữa thì không cần mười năm tám năm sẽ triệt để phá sản mất.
Tu tiên không tuế nguyệt, thời gian vội vàng, nhoáng một cái lại hơn hai năm qua đi.
Trong hai tròng mắt Lôi Động lại là nhiều thêm một tia thâm thúy. Trong hơn hai năm qua, Lôi Động coi như vừa buồn vừa vui. Vui chính là vào hơn một năm rưỡi trước, Lôi Động đã đạt đến tầng một đỉnh phong, sau khi phục dụng viên Thiên Linh đan thứ hai, Lôi Động thuận lợi tấn cấp đến Trúc Cơ kỳ tầng hai. Tu luyện lúc sau, ngoại trừ tiêu hao càng nhiều hơn so với trước kia ra, vẫn rất thuận lợi, nhưng ác mộng phía đến sau Trúc Cơ kỳ tầng hai đỉnh phong mới bắt đầu.
Hắn tràn đầy tự tin, lúc chuẩn bị dùng mấy viên Thiên Linh đan còn lại trùng kích bình cảnh thì lại không thể nào đột phá được, vẫn dừng lại ở trạng thái Trúc Cơ kỳ tầng hai đỉnh phong, tiểu Thiên Linh đan hoàn toàn hao hết. Bất quá, Tiểu Ngũ Hành đan còn thừa lại hơn bảy trăm hạt, thượng phẩm linh thạch còn thừa bảy miếng. Mặc cho Lôi Động giày vò thế nào, tu vi cũng không hề tiến thêm.
Lôi Động có chút khóc không ra nước mắt, tổng cộng dùng ba năm, mình từ Trúc Cơ kỳ tầng một, tấn thăng đến Trúc Cơ kỳ tầng hai đỉnh phong. Đời này, lần đầu tiên vượt qua sư tỷ về mặt tốc độ tu luyện. Nhưng không ngờ tới, tu vi lại bị dừng lại ở tầng hai đỉnh phong.
Tư chất chết tiệt a, Lôi Động nhẹ thở dài. Bình cảnh tầng một đỉnh phong ngược lại còn dễ nói, hai hạt tiểu Thiên Linh đan là ổn rồi. Bình cảnh tầng hai đỉnh phong lại không thể vượt qua nổi. Mà thứ như bình cảnh, cũng không phải dựa vào dốc sức liều mạng tu luyện là có thể vượt qua được. Có đôi khi, sau một cuộc chiến đấu, đốn ngộ liền có thể qua, có đôi khi trông thấy hoa hoa thảo thảo, không hiểu cảm ngộ ra gì đó, liền có thể qua. Lại có đôi khi, trải qua kiếp nạn sinh tử, không hiểu đột phá. Nhưng có nhiều khi cả đời đều bị mắc lại ở đó, tu vi không cách nào tiến thêm.
Lôi Động đã dốc sức liều mạng, nếm thử đủ loại kinh nghiệm của tiền nhân. Nhưng hắn lại không thể hoàn toàn dựa vào những thứ hư vô mờ mịt mà chỉ vận khí mới có như vậy được, thế nên liền tạm thời buông tha cho ý định tiếp tục ngốc ở đây. Thần niệm dò xét vào ngọc giản địa đồ, sau khi xem xét một phen, liền cưỡi Ác Quỷ Chướng rời khỏi nơi đã ở hơn hai năm này.
Mục tiêu chính là đệ nhất đại thành của Thiên Đạo Minh, Thiên Đạo thành cách đây hơn bốn vạn dặm, cũng tổng bộ của Thiên Đạo Minh bọn hắn.
Mấy ngày sau, Lôi Động liền xuất hiện ở trên không trung phụ cận Thiên Đạo thành.