Khiến hòa thượng buồn bực hơn nữa chính là, tiếng nghị luận của những người vây xem ở rất xa không ngừng truyền đến.
Nói cái gì mà hòa thượng này không được, Kim Cương Tự cũng chả ra làm sao, vân vân…
Nhất là một ít người tâm lý có khuynh hướng hướng về Âm Sát Tông, càng không chút khách khí mà bắt đầu trêu chọc.
– Rống!
Rốt cục hòa thượng cũng bị chọc giận triệt để, bạo rống một tiếng, khiến trong lòng những người chung quanh đều rung lên.
Chỉ cảm thấy trên người hắn hiện ra một kiện áo cà sa màu đỏ thẫm. Lúc choàng lên người thì như một đoàn hỏa vân hừng hực thiêu đốt, màu đỏ hồng ánh lên trong kim quang.
Cùng lúc đó, khí thế hòa thượng đột nhiên bạo tăng, lông mày dựng đứng, hai mắt trợn lên, hiển nhiên là một sát trá kim cương.
Một con lệ quỷ liền kêu thảm lên một tiếng, sau đó liền hóa thành tro tàn trong ngọn lửa kim hồng sắc.
Sắc mặt Lôi Động có chút khó coi, hòa thượng này là ai?
Vậy mà trên người lại nhiều bảo vật như vậy, chuỗi phật châu lúc trước hiển nhiên là không phải là vật bình thường rồi, mà áo cà sa màu đỏ thẫm này lại càng không phải là thứ tùy tiện nhặt lên.
Sắc mặt biến đổi, tay vừa có chút nhấc lên, chuẩn bị thi triển ra Tịch diệt pháp luân.
Mà hòa thượng, ngoài mặt thì lộ vẻ hung tướng, nhưng trong lòng cũng âm thầm hối hận vì đã tùy tiện trêu chọc tiểu tử Âm Sát Tông này.
Trong những người đồng lứa trong chùa thì mình cũng coi như là đỉnh tiêm nổi bật rồi.
Tin tưởng muốn đối phó với một thằng nhãi con Âm Sát Tông tu vi còn kém mình một đoạn thì có thể dễ dàng đánh bại hắn.
Nhưng không ngờ tiểu tử này lại khó chơi đến tình trạng này, hơn nữa bộ dạng như còn có hậu chiêu.
Tuy nói nếu hòa thượng xuất ra toàn lực thì tất nhiên sẽ không bại dưới tay tiểu tử này.
– Dừng tay. Tất cả đều dừng tay.
Một thanh âm uy nghiêm từ xa truyền đến, sinh sinh tạc lên bên trong tai mọi người.
Không nói tới hòa thượng kia cảm giác như thế nào, Lôi Động chỉ cảm thấy một hồi hít thở không thôi, khí huyết khó tụ.
Ngoài hoảng sợ trong nội tâm ra thì hắn không dám tiếp nhận công kích Tịch Diệt pháp luân.
Dù sao thì người chỉ dựa vào một tiếng rống mà có thể khiến mình thất thần như vậy, kiên quyết không phải là người đơn giản gì.
Mà hòa thượng kia tựa hồ cũng rất thức thời, dừng công kích lại.
Quả nhiên, chỉ trong chớp mắt, một đạo kinh hồng bạch quang từ trong thành bắn thẳng ra, vẽ nên một đường vòng cung, trực tiếp dừng lại trước mặt hai người.
Tập trung nhìn lại, chỉ thấy một nam tử trung niên râu đen mặt trắng, lưng mang một thanh trường kiếm, khuôn mặt ngay ngắn, khí thế bất phàm.
Hai chắp hai tay ra sau lưng, thần sắc lạnh lùng nhìn lướt qua Lôi Động và hòa thượng kia.
– Âm Sát Tông? Kim Cương Tự?
– Vãn bối Lôi Động đệ tử của Vạn Quỷ Quật – Âm Sát Tông, bái kiến tiền bối. Không biết tiền bối xưng hô như thế nào?
Lôi Động biết rõ trận này đã không phân thắng bại được nữa rồi. Hắn liền thu hồi quỷ bộc, vạn quỷ phiên, sau đó đứng nghiêm, cung kính hành lễ.
Đối với lễ tiết của Lôi Động, hiển nhiên nam tử trung niên cũng có chút thỏa mãn. Hắn liền gật đầu nói:
– Nguyên lai là đồ đệ Vạn Quỷ lão huynh, quả nhiên là danh sư xuất cao đồ a. Bổn tọa chính là Thiên Liệt Tông Trưởng lão Lý Nhất Kiếm, có duyên gặp mặt mấy lần với tôn sư, không biết thân thể tôn sư có mạnh khỏe không?
Thiên Kiếm Tông chính là một tông phái, thực lực phi phàm, vừa chính vừa tà.
Nhưng so với Âm Sát Tông và Kim Cương Tự thì lại kém hơn rất nhiều.
Bởi vậy, dù Lý Nhất Kiếm này là cao thủ Kim Đan Kỳ nhưng cũng có chút khách khí với Lôi Động.
Nhất là Lý Nhất Kiếm biết được Vạn Quỷ lão tổ, biết rõ không thể gây chuyện với người này.
– Đa tạ Lý sư thúc quan tâm, gia sư vẫn khỏe mạnh. Vài ngày trước đã đột phá Kim Đan Kỳ trung kỳ.
Vẻ mặt Lôi Động khiêm tốn, cố ý nói ra chuyện sư tôn đột phá.
Bất quá, nghe được hắn có biết sư tôn, trong ngôn từ liền lộ ý tứ chèo kéo quan hệ.
Quả nhiên, sắc mặt Lý Nhất Kiềm liền trở nên nghiêm túc:
– Vạn Quỷ lão huynh không hổ là kỳ tài ngút trời, tuổi còn trẻ mà đã đột phá đến trung kỳ. Xem ra kiếp này có hi vọng tiến nhập Nguyên Anh kỳ a.
Lời này của Lý Nhất Kiếm cũng không phải là vỗ mông ngựa, dùng tuổi thọ Vạn Quỷ lão tổ, tuyệt đối có hi vọng tấn thăng Nguyên Anh.
Nhưng có hi vọng, cũng chỉ là hi vọng mà thôi.
Không biết có bao nhiêu người, sau khi bước lên Kim Đan đại đạo, cả đời liền dừng bước tại sơ kỳ.
– Vãn bối đã từng nghe gia sư đề cập qua Lý thúc thúc, cho rằng Lý thúc thúc chính là kỳ tài hiếm thấy của Thiên Kiếm Tông, là long phượng trong loài người.
Lôi Động quan sát nét mặt, liền lập tức biến Lý sư thúc thành Lý thúc thúc.
Lý Nhất Kiếm cũng không phản đối, ngược lại nói tào lao vài câu với Lôi Động.
Nghe Lôi Động và cường giả Kim Đan Kỳ kia chèo kéo làm quen, hòa thượng hiển nhiên không tiện xen vào, sắc mặt có chút không tốt, căm giận đứng ở một bên.
Nghe hai người này kẻ tung người hứng như vậy, chút kính sợ với cao thủ Kim Đan liền tan biến thành mây khói, âm thanh lạnh lùng nói:
– Lý tiền bối, vãn bối cáo từ trước.
Nói xong, trực tiếp đi về hướng cửa thành.
Lý Nhất Kiếm cũng không ngăn cản hắn, ngược lại đợi hắn đi rồi, liền truyền âm cho Lôi Động, nói:
– Lôi thế chất, tiểu hòa thượng kia cổ đeo Xá lợi phật châu, người mặc áo cà sa Di Đà, lại còn có vòng kim cương trong tay, tánh khí táo bạo. Hiển nhiên là chiến tăng chiến đường Kim cương tự, ngươi như thế nào lại động thủ với hắn?
– Một lời không hợp liền động thủ rồi, đoán chừng là muốn nhìn thử thân thủ đối phương.
Lôi Động khẽ cười:
– Nguyên lai hắn là chiến tăng chiến đường Kim cương tự, khó trách tính khí táo bạo, hiếu chiến như thế. Bất quá người này tuổi còn trẻ mà đã là Trúc Cơ Kỳ tầng ba đỉnh phong, hiển nhiên không phải tầm thường.
Lôi Động cũng đã nghe nói qua Kim Cương tự chia làm Thiền tăng và chiến tăng, thiền tăng tu dưỡng tính tình vô cùng tốt, thuộc dạng người hiền lành, dù ngươi có đánh mấy quyền thì hắn cũng không hoàn thủ. Nhưng chiến tăng lại chuyên trách chiến đấu, thường thường đều là người có linh căn tu vi cực kỳ xuất chúng mới có thể đảm nhiệm, có lẽ là tu tập Công pháp chi cố hoặc là truyền thống chi cố nào đó, tóm lại, mỗi một chiến tăng đều cực kỳ hiếu chiến.
– Đúng vậy, hắn hẳn là đại biểu của Tâm Ma điện Kim Cương tự, đồng dạng với Lôi hiền chất, có lẽ không quá ba mươi tuổi.
Lý Nhất Kiếm nói lời này, ngược lại có chút cảm khái. Hắn cũng là thiếu niên tuấn kiệt của Thiên Kiếm Tông, thiên phú, tài tình, không có gì không phải là tốt nhất. Nhưng dù vậy, lúc hắn đến ba mươi tuổi cũng chỉ vừa vặn đột phá đến Trúc Cơ Kỳ. Trái lại hòa thượng kia và Lôi Động của Âm Sát Tông này, một người là Trúc Cơ kỳ tầng ba đỉnh phong, một người là tầng hai đỉnh phong, quả thật khiến hắn có chút thổn thức không thôi.
Lôi Động có chút kinh ngạc, Tâm ma điện là cái thứ gì? Hơn nữa, Lý Nhất Kiếm vậy mà có thể liếc nhìn ra bản thân mình không quá ba mươi tuổi, thật là có chút quỷ dị.