Lúc này, dù Lôi Động dùng mông để suy nghĩ thì cũng đoán được linh trà này tuyệt đối không giống bình thường, cũng có thể căn bản không gọi là tĩnh tâm trà. Nhưng có thể khẳng định một điểm, trà này là loại cực phẩm rất trân quý. Trầm ngưng trong chốc lát, Lôi Động lại nói:
– Dung Nhi, cô nương nói với ta về đặc tính của trà này một chút, ví dụ như là bao lâu uống một lần thì có hiệu quả tốt nhất?
– Kỳ thật, nếu uống mỗi ngày, tuy rằng hiệu quả sẽ dần dần yếu đi nhưng nhất định là tốt nhất. Nhưng tiếc là sản lượng linh trà quá ít. Nhất là cây trà hoang dã sớm nhất kia, hàng năm chỉ cho ra sản lượng rất ít. Bởi vậy, cách mười ngày nửa tháng uống một hũ thì trước mắt hẳn là tốt nhất.
Tâm tư Lôi Động không khỏi bắt đầu chuyển động, tuy rằng các loại tu vi, cực phẩm linh khí trọng yếu với thực lực tăng lên của mình. Nhưng thần hồn lớn mạnh thì mình cũng không thể xem nhẹ được. Đối với người khác mà nói thì thần hồn lớn mạnh, thần niệm cường đại, đương nhiên là chuyện tốt nhất. Nhưng đối với Lôi Động mà nói thì ý nghĩa càng thêm bất đồng. Thứ nhất là công pháp chủ tu của hắn đều có quan hệ đến cường độ thần niệm, nhất là Ngự quỷ bí quyết và Vạn quỷ phiên. Cường độ thần niệm càng lớn thì thần niệm sẽ lợi hại, cường đại như thế nào? Cái kia tự nhiên là vì thần hồn càng thêm lớn mạnh mới được. Thứ hai là hắn có ma chủng tại thân, có thể có công hiệu phóng đại thần niệm, tự nhiên khiến hắn đặc biệt coi trọng thần hồn cường tráng, cường độ thần niệm. Trước kia sở dĩ Lôi Động có thể cùng Thích Phỉ Phỉ tiêu diệt Vương Huy, không thể bỏ qua công lao của thần hồn cường đại.
Bởi vậy, có linh trà có lợi bực này với thần hồn thì Lôi Động tự nhiên không muốn buông tha. Nhưng khẳng định không thể cướp đoạt được. Chẳng lẽ mình lại đi cướp đoạt cây trà mà người ta đã tốn hao rất nhiều tâm tư để chăm sóc sao? Cái này hiển nhiên là chuyện không thực tế. Mà nữ hài tử gọi là Dung Nhi này, tựa hồ rất tâm đắc về chủng trà này, công tác chăm sóc cây trà nhất định là của nàng.
Như vậy, cũng chỉ có dùng chính đồ đến lấy được. Hắn liền nói bóng gió:
– Dung Nhi, nếu ta nói muốn mua một ít linh trà thì cô nương có nguyện ý không?
Dung Nhi lộ ra thần sắc có chút khó xử, bất quá, nàng cũng trả lời rất nhanh:
– Nếu công tử ưa thích trà này thì Dung Nhi có thể cho công tử một ít. Về phần nói linh thạch để đổi thì quá thô tục rồi.
Nói xong, nàng lấy một cái bình ngọc ra, cẩn thận từng li từng tí, cho chút ít trà khoảng hai lượng vào, đưa cho Lôi Động, nói:
– Công tử, nếu ngươi uống tiết kiệm một chút thì cũng đủ cho ngài uống nhiều lần. Chỉ là vì sản lượng linh trà này quá thấp, thật sự không có nhiều.
Nữ hài nhi này còn quá đơn thuần, không coi trọng linh thạch. Bất quá, cái này lại khiến Lôi Động có chút khó xử. Không thể không thừa nhận, nữ hài nhi này là một người rất hào phóng. Chính vì như thế nên Lôi Động khó có thể dùng linh thạch để nói chuyện. Hắn liền tiếp nhận bình ngọc, tạm thời để trên mặt bàn, cũng không hề hỏi nhiều, im im lặng lặng uống hết hơn phân nửa ấm trà còn lại.
Vì tránh lãng phí linh tính lá trà, Dung Nhi lại giúp hắn đun thoáng một chút, đương nhiên, hiệu quả sẽ kém hơn rất nhiều. Chỉ cần ngâm liên tiếp ba bốn lần thì trà đã vô vị rồi, có uống cũng không có tác dụng gì nữa. Nhưng lúc này Lôi Động lại cảm thấy tinh thần thập phần phấn chấn. Lần uống trà này lại khiến thần hồn của hắn mạnh lên một chút, nhưng chớ xem thường một chút ày, lực lượng hắn sinh ra thần niệm, hơn nữa hiệu quả phóng đại Đế ma chủng đủ để Lôi Động chỉ huy nhiều hơn một Lệ Quỷ đồng cấp rồi. Nếu năm này tháng nọ uống hết cái này thì cũng được sao?
– Dung nhi, gia gia của cô nương đâu? Khi nào mới trở về?
Lôi Động quyết định chuyển mục tiêu đàm phán sang người gia gia của nàng. Dùng tuổi của hắn, so với Dung Nhi thì khẳng định nhiều hơn. Lôi Động lại cảm thấy càng như thế càng tốt, chuyện mà có thể dùng linh thạch để giải quyết thì cũng không phải là chuyện ra hồn nữa rồi.
– Gia gia mang theo một chút linh trà đến phường thị thử xem có đổi được đan dược tốt về hay không.
Dung Nhi suy nghĩ một chút, liền nói ra:
– Gia gia nói loại linh trà này có thể bán được ít tiền, nhưng không được bán quá nhiều. Bởi vì hắn nghe nói người trong những đại gia tộc, đại tông phái đều uống linh trà mỗi ngày.
Lôi Động máy động trong nội tâm, ẩn ẩn có chút cảm giác không ổn. Linh trà như thế, ngay cả lúc ở trong Âm Sát Tông Lôi Động cũng chưa từng nhìn thấy qua. Tuy hắn không biết đến tột cùng giá trị của linh trà này là bao nhiêu, nhưng bất luận là đồ vật nào có công hiệu giúp thần hồn lớn mạnh thì giá trị tuyệt không thấp. Ít nhất, Lôi Động cũng nguyện ý xuất ra mười vạn linh thạch để mua một lượng linh trà của nàng, dù cao hơn một chút cũng được. Làm gì có chuyện người trong các Đại tông phái đều uống mỗi ngày. Âm Sát Tông cũng là đỉnh cấp tông phái đấy, nhưng sao Lôi Động chưa từng thấy người nào uống cái này mỗi ngày? Loại tin tức vỉa hè này quả thật hại chết người a.
Mười vạn đối với bực tiểu phú hào như Lôi Động mà nói thì cũng không phải là một con số nhỏ. Đối với tuyệt đại đa số tán tu nghèo khó, tu sĩ tiểu gia tộc hoặc là thế lực gia tộc nào đó mà nói thì lượng tài phú này đủ để giết người đạt bảo rồi. Hơn nửa, lá trà này cũng không phải là sử dụng một hai lần, một ít người có chút đầu óc sẽ nghĩ tới chuyện sản xuất ra lá trà này.
Tựa như Lôi Động, hắn một mực không dám mang thượng phẩm linh quỷ đi bán tại những nơi phụ cận Âm Sát Tông. Bởi vì sư tôn hắn biết rõ hắn có một thượng phẩm linh quỷ, lại hiếu kính hắn một thượng phẩm linh quỷ. Nếu bán đi một con thì ai cũng không dám cam đoan sau đó sẽ phát sinh chuyện gì. Lôi Động thừa nhận sư tôn đối xử với mình rất tốt, nhưng trước mặt một ít lợi ích tuyệt đối thì dù là tình thân cũng đều không đáng tin cậy, huống chi là sư đồ. Huống hồ, quan hệ giữa thầy trò tốt như vậy là thành lập dựa trên tiềm lực phi thường của mình. Có năng lực tương lai sẽ có thể trợ giúp cho sư tôn rất lớn, mới có thể tạo thành thế cục như vậy.
Gia gia Dung Nhi lại lèm nhèm mang những linh trà này đi bán, đây tuyệt đối không phải là chuyện lý trí. Không nói tới những người không biết, nhưng nếu gặp phải người biết phân biệt tốt xấu thì lại càng dễ dàng gặp phải chuyện không may.
– Dung nhi, tu vi gia gia cô nương rất cao hay sao?
Lôi Động cau mày, hỏi một câu.
– Vâng, gia gia Dung Nhi rất lợi hại, ông ấy đã là cao thủ Luyện khí tầng thứ mười hai rồi.
Thần sắc Dung Nhi lộ ra có chút sùng bái, phảng phất như gia gia của nàng là cao thủ lợi hại nhất thiên hạ. Nàng lại nhìn về phía Lôi Động, nói:
– Đinh công tử, Dung Nhi nhìn không thấu tu vi của ngươi, có lẽ ít nhất ngươi cũng là Luyện khí tầng sáu a? Nói không chừng có thể đạt đến tầng bảy tầng tám rồi. Thật lợi hại.