Đến thời điểm này, tất cả mọi người cũng chỉ có thể cảm khái cái gọi là Cực phẩm linh quỷ Tiểu U kia, vận khí đúng là quá tốt. Vậy mà có thể dẫm nhằm cứt chó, sớm lĩnh ngộ được không gian thuật. Loại chuyện này, trong lịch sử không phải không có, chỉ là rất ít mà thôi. Nhưng đồng dạng, càng thêm bị ghen ghét, hoặc là kính sợ Lôi Động. Mặc kệ Tiểu U lợi hại nghịch thiên thế nào, cuối cùng vẫn là quỷ bộc của người này. Nàng càng lợi hại, cũng đại biểu thực lực Lôi Động càng mạnh.
Mà Bối Diệp Na, cũng vốn cho rằng Đông Phương Phức cùng Đinh Uyển Ngôn là tồn tại trâu bò nhất trong tu sĩ cùng giai. Nhưng tuyệt đối không ngờ, Lôi Động chỉ vẻn vẹn là Kim Đan sơ giai, càng khoa trương không ngờ tới. Trong đôi mắt dễ thương, nhìn chằm chằm vào Lôi Động, dị sắc liên tục, liên tiếp lóng lánh, không biết đang cân nhắc cái gì.
Còn Hô Diên lão ma, từ lâu đã có được tên tuổi to lớn, cho nên tuyệt đối không phải hạng người tầm thường. Thần sắc lúc này rùng mình, hóa thành một đám khói xanh mông lung, khó khăn lắm né tránh được một kích đánh lén trí mạng của Tiểu U. Nhưng hắn vẫn quên Cực phẩm Quỷ Tướng a Sửu, tuy hắn trầm mặc ít nói, không giống Tiểu U.
Nhưng Cực phẩm Quỷ Tướng, vẫn không thể khinh thường, Thị Huyết Thuật gia trì, toàn thân đỏ bừng. Đột nhiên chặn đầu Hô Diên lão ma đánh một kích.
Hô Diên lão ma đáng thương, chỉ kịp gọi cốt thuẫn lành lạnh ra, dưới một đao của a Sửu, trực tiếp sụp đổ rạn nứt, làm động tới thần hồn của Hô Diên lão ma. Hắn nhổ ra một ngụm máu tươi, không nói hai lời, sử dụng độn quang màu xanh chạy trốn, đồng thời ném ra hai quả Âm Sát Thiên Lôi trân tàng đã lâu. Hô Diên lão ma lăn lộn tại Minh vực nhiều nằm như thế, trước mạng già và mặt mũi, làm gì còn bận tâm tới mặt mũi.
Rầm rầm…
Âm Sát Thiên Lôi này có uy lực không tầm thường, làm cho Tiểu U cùng a Sửu phải toàn lực phòng ngự, cho nên hắn nhân cơ hội này bỏ chạy cực nhanh, bỏ chạy vào đám mây màu hồng u má trên bầu trời.
– Muốn đi?
Lôi Động cười lạnh hai tiếng, Hô Diên lão ma này thực lực coi như không tệ, lại tham luyến sinh tử, là chọn lựa dùng quỷ cổ khống chế không tồi. Lôi Động làm gì dễ dàng thả hắn rời đi? Tu La chi dực phía sau run lên, liền thuấn di đuổi theo, sớm ngăn cản đường đi của lão ma.
– Ngao!
Lúc này đã có một đầu mãnh hổ cao năm sáu trượng, uy phong lẫm lẫm hiển hiện ra, gào thét một tiếng, sau đó phun ra một cái quang cầu bay tới.
– Bà mẹ nó.
Hô Diên lão ma mặt biến xanh, dưới tình huống tránh né không kịp, thổ huyết khởi động quang thuẫn màu xanh. Đang muốn cứng chọi cứng với quang cầu, chịu đựng không được lực trùng kích, trực tiếp lăn lộn bay ngược ra phía sau.
Sau khi Âm Sát Thiên Lôi nổ tung, mặc dù Tiểu U không có bị thương, nhưng toàn thân chật vật, quần áo màu xanh mà nàng yêu thích rách tung tóe. Làm cho Tiểu U vô cùng tức giận, đuổi sát theo sau, học theo Lôi Động, khoa chân múa tay đánh chó rơi xuống nước. Vừa đánh vừa mắng:
– Xú lão đầu ngươi, dùng dùng Âm Sát Thiên Lôi ném vào bổn tiểu thư, ngươi không biết bộ quần áo này là công tử tỉ mỉ lựa chọn cho ta không?
Đừng nhìn Tiểu U dáng người xinh xắn lanh lợi, nhưng nàng xuất thân Thiên linh quỷ, thực lực há có thể xem thường? Cho dù dùng lực lượng thuần túy đọ sức, a Sửu ưa thích cận chiến cũng thua nàng vài phần. Nhất dưới công phu quyền cước, đánh cho Hô Diên lão ma cốt cách đứt gãy, liên tục phun máu tươi ra ngoài, cũng bởi vì sợ đối phương đánh tới chết, cho nên không dám hoàn thủ, cho nên bỏ qua cái mặt mo của mình, đau khổ cầu khẩn nói:
– Bà cô nhỏ, ta sai, ta không nên dùng thiên lôi ném ngươi. Ngài đại nhân có đại lượng, tạm tha cho ta lần này.
Tiểu U cùng Lôi Động tâm ý tương thông, đương nhiên biết rõ nhu cầu của công tử nhà mình. Đành phải đánh phục hắn, đánh hắn sợ, nhưng không lấy mạng của hắn.
Nàng còn biết, đừng nhìn bộ dáng của Hô Diên lão ma lớn lên khó coi, nhưng hắn dù gì cũng là nhân vật Kim Đan cao cấp, sinh mệnh lực vô cùng cường hãn. Nhất quyền nhất cước đánh xuống, đánh ra thần sắc vô cùng hưng phấn:
– Công tử nói rất đúng, dùng nắm đấm đánh người đúng là rất thoải mái.
Lôi Động ở đằng sau, gương mặt đầy hắc tuyến, hít một hơi lãnh khí. Xem ra quỷ bộc Tiểu U nhà mình, bình thường nhìn thì ôn nhu yếu ớt, ngoan ngoãn dịu dàng. Nhưng không nghĩ rằng, trong nội tâm còn cất giấu một mặt bạo lực như thế. Lôi Động bắt đầu có chút đồng tình khó hiểu đối với Hô Diên lão ma bị đánh không còn hình người rồi.
– Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta rút lui thôi.
Lôi Động truyền tin cho người của mình, thu hồi Vạn Quỷ Phiên cùng Ảnh Hổ. Mang theo Đinh Uyển Ngôn, Tiểu U các nàng bắt đầu tránh ra ngoài. Giống như đã sớm thương lượng thỏa đáng. Không qua bao lâu, mọi người bên phía Hô Diên lão ma trợn mắt há hốc mồm, nhưng thần sắc kinh ngạc đã biến mất vô ảnh vô tung.
– Đều nhìn cái gì vậy? Còn không mau giúp ta chữa thương?
Hô Diên lão ma thấy sát tinh Tiểu U kia cuối cùng ngừng tay lại, là sinh long hoạt hổ, bay về phía đồng bạn mắng. Tuy hắn bị mất mặt không nhỏ, nhưng cũng may mắn uy nghiêm ngày thường vẫn còn, mấy gia hỏa chỉ dám cười trộm, nhưng cũng nâng hắn dậy, hỗ trợ chữa thương.
Thấy bộ dáng của lão quái thê thảm tới cực điểm, những người kia cũng nhao nhao hít một hơi lạnh. Lạnh lẽo tràn ngập toàn thân. Vừa rồi nhìn thì giống như nữ tử nhu thuận, nhưng sau đó lại quá bạo lực.
Hô Diên lão ma cũng hối hận đến cực điểm, sớm biết như thế, quần ẩu là được. Lo trước lo sau, sợ đắc tội cái này cái kia, đánh tới cuối cùng. Không ngờ chỉ có một mình lão ma ta gặp chuyện không may, thời điểm hắn đang định nói vài câu. Một tiếng chói tai tức giận vang lên, trong bầu trời xa xa. Một con Huyền Minh Băng Tằm hơn mười trượng, trắng trắng mập mập, mang theo hàn vụ và khí tức bá đạo xông tới.
Vứt bỏ Huyền Minh Băng Tằm?
Hô Diên lão ma cũng không biết nên cao hứng, hay là thống khổ. Theo lý thuyết thì mình vẫn còn chiến lực. Miễn cưỡng đối phó được một con Huyền Minh Băng Tằm cấp Nguyên Anh. Vấn đề không phải rất lớn. Nhiều lắm chỉ hi sinh một đám tu sĩ pháo hôi cấp thấp mà thôi. Nhưng hắn lại không dám. Bởi vì một đoàn người Lôi Động không biết chạy đi đâu. Nhưng có một chuyện có thể xác định. Bọn họ nhất định không bao giờ buông tha băng tằm.
Hô Diên lão ma do dự. Nhưng băng tằm lại không có do dự, Vốn cảm nhận được tử vong đã tới, trong lòng của nó tức giận, mắt thấy một đám người đang ở gần mình, lại ngăn cản đường đi của nó. Phát ra tiếng thét, liền giết đến, sương mù hàn băng, giống như không cần tiền, điên cuồng phun ra ngoài.
Mà những tên tu sĩ Trúc Cơ các tộc tránh né không kịp, mặc dù toàn bộ đã triển khai phòng ngự, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản được hơn mười hô hấp. Linh khí nhanh chóng bị nghiền nát, toàn thân biến thành băng điêu. Hàn khí khủng bố như vậy, cho dù là tu sĩ Kim Đan cũng không dám ở lâu. Biết rõ chuyện ngày hôm nay, xem như xong, chỉ có thể trốn chạy để khỏi chết mới là vương đạo.