Đại chiến sắp tới, Chiến Ma cốc bao phủ dưới áp lực không thở nổi, cơ hồ tất cả thành dân đều bị điều động, tất cả chiến đấu vì an nguy của Chiến Ma cốc.
Thâm Uyên giới là một địa phương toàn dân giai binh chính thức. Dưới sự cạnh tranh tàn khốc, mỗi sinh vật Thâm Uyên cao cấp tất sẽ là một đấu sĩ trải qua tranh đấu. Cụôc tiến công của Độc Nha bảo lần này mặc dù khác với trước kia, mọi người ở Chiến Ma cốc ai cũng sợ hãi, nhưng việc đã tới trước mắt, lại không có lấy một người nào lùi bước.
Không ngoài Hàn Thạc dự liệu, nửa ngày sau, bên ngoài Chiến Ma cốc nơi hắn bố trí thạch lâm, lục tục xuất hiện những sinh vật Thâm Uyên hình thù kỳ lạ. Địch nhân Độc Nha bảo có mấy vạn tên, đa số đều là những sinh vật Thâm Uyên thể tích khổng lồ nhưng không có trí tuệ cao.
Những sinh vật Thâm Uyên thực lực cường đại có ngoại hình nhân loại chỉ chiếm một phần mười, cầm đầu là tên tộc nhân Tam Nhãn mà Hàn Thạc lần trước đã gặp. Dưới sự chỉ huy của chúng, càng ngày càng nhiều sinh vật Thâm Uyên tụ tập với nhau, đứng dày đặc trước tường thành cao ngất của Chiến Ma cốc.
Chiến Ma cốc bên này cũng bày ra một vài phòng ngự, chủ yếu dừng lại ở mức độ rất nguyên thủy, vài cái hàng rào phủ đầy gai nhọn sắc bén, trên tường thành cũng có vài cung tiễn khổng lồ, còn có mấy tảng đá rất lớn phổ biến khắp nơi ở Thâm Uyên giới.
Một tộc nhân Tam Nhãn hình thể thật lớn, người mặc một bộ thiết giáp đen như mực, cầm trong tay một thanh vũ khí lớn như cái kích dài phải tới hai thước, cưỡi một con trông như chiến ưng có năm cái đuôi, uy phong ngạo nghễ lẫm liệt trên bầu trời Chiến Ma cốc, hai mắt hắn lạnh lẽo vô tình, trên người có một khí thế xem thường thiên hạ.
Phía sau hắn, là một đám tộc nhân Tam Nhãn cũng mặt thiết giáp đen, cưỡi chiến ưng. Tộc nhân Tam Nhãn này mới là chủ bài chính thức của Độc Nha bảo, mỗi một tên chí ít cũng phải là Hủy Diệt giả cấp ba.
Dưới đất, cường giả Thâm Uyên giới hình thù kỳ lạ dày đặc. Sáu bảy tên có khí tức La Sát mũi nhọn, Hàn Thạc rất dễ dàng cảm nhận được vị trí của chúng.
– Xích Lão đại nhân, phía trước Chiến Ma cốc sao đột nhiên bao trùm một thạch lâm như thế nhỉ? Trước kia chúng ta đã từng tiến công vào đây, nhưng chưa bao giờ có thạch lâm này. Có vấn đề gì không? – Một tên mặt vừa gãy, vừa dài giống như là một loại sinh vật Thâm Uyên hình chó, nhìn lên Xích Lão trên đầu, dò hỏi.
Hắn vừa nói như vậy, sự chú ý của đám xâm lược đều nhìn vào miếng đất trống giữa hai phương. Ở đó có hàng trăm ngàn cột đá rải rác, phân bố một cách không có quy tắc giữa hai phương trận, trong đó có vài cái cờ rất to đủ mọi màu sắc, vẽ đủ thứ hình thù ma quái chẳng ai biết là con gì đang giương nanh múa vuốt, chướng khí màu xanh lãng đãng đùng đục phủ kín cả thạch lâm, làm cho miếng đất này như được phủ một tầng khí tức thần bí……
– Cái gì thế? Nơi đó có rất nhiều nguyên tố Tử Vong. Dường như trong đó còn ẩn chứa khí tức hủy diệt. Chiến Ma cốc bày trò gì thế nhỉ? – Một tộc nhân Tam Nhãn, con mắt giữa lóng lánh dị quang, bắn vào thạch lâm phía trước, nói vẻ cổ quái.
– Nhị đệ, có tướng tinh Trảo Cức Nha ở đây, Chiến Ma cốc vô luận có thủ đoạn gì, cũng không thay đổi được vận mệnh cuối cùng. Chúng ta bất tất lo lắng gì, chỉ để ý phối hợp với Trảo Cức Nha đại nhân, giết toàn bộ người của Chiến Ma cốc. – Bên cạnh Xích Lão có một tộc nhân Tam Nhãn nhìn hơi giống hắn, mặt cười tươi hơn hớn, nói.
– Ờ cũng đúng……
Khẽ gật đầu, tên tộc nhân Tam Nhãn này cũng lộ ra một nụ cười tự tin, thuận thế nhìn vào Tướng Tinh U Ảnh tướng trong truyền thuyết – – Ác Ma cấp ba Trảo Cức Nha.
Đó là một nam nhân thân cao bốn thước, có làn da màu tím rất ma quái, cả người che kín đầy sẹo. Một đôi mắt cũng màu tím, mang theo ánh mắt cố chấp điên cuồng. Một loại khí tức hủy diệt dày đặc, phảng phất phát ra từ trên người hắn.
Bên cạnh hắn, một vài sinh vật Thâm Uyên đều cố ý đứng xa hắn một chút. Cho dù là người mình, hình như cũng rất không muốn đến gần hắn, như có sự sợ hãi bản năng khi gặp hắn.
– Cũng chỉ có bắt hết Chiến Ma cốc, đánh cho tên Khắc La Tu Tư tan thành tro bụi, chúng ta mới có thể về nói chuyện được với Qua Lan Đức Nhĩ đại nhân!
Nhìn về phía tường thành cao vút của Chiến Ma cốc phía trước, Trảo Cức Nha dùng một thanh âm chói tai chầm chậm nói:
– Xích Lão, hôm nay ngươi nhân cơ hội kết thúc ân oán với Khắc La Tu Tư đi, chiếm được Chiến Ma cốc, Độc Nha bảo của ngươi mới có thể đổi tên ra Độc Nha thành, cũng chỉ như vậy, đại nhân mới trọng dụng ngươi được.
– Tướng tinh đại nhân, yên tâm đi, qua ngày hôm nay, Độc Nha bảo sẽ được gọi là Độc Nha thành. Ta sử dụng độc nhiều năm, cũng nên gia nhập vào đội ngũ thành trì chứ. – Xích Lão liếm liếm môi, nói vẻ hưng phấn.
– Hừ! Ngươi đừng cao hứng quá sớm, việc xảy ra ở thông đạo vị diện xuất hiện ở cương vực Độc Nha bảo của ngươi không được giải quyết thỏa đáng, đại nhân sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi đâu. Chiếm Chiến Ma cốc chỉ có thể xem như đền bù cho sự lầm lẫn, ngàn vạn lần không được nghĩ rằng có thể thoát khỏi sự trừng phạt của đại nhân. – Liếc mắt nhìn Xích Lão, Trảo Cức Nha nói đều đều.
Xích Lão thần sắc cứng đờ, lộ ra chút sợ hãi, có vẻ cúm rúm nói:
– Còn phải nhờ Tướng Tinh đại nhân, có thể nói tốt vài câu với Ma Vương đại nhân.
– Ta sẽ nói.
Trảo Cức Nha lạnh lùng đáp lại một câu, bổ sung:
– Phải xem mĩ vị của những thiếu nữ ngươi chuẩn bị cho ta! Thân thể trắng mềm ăn mới ngon, ngươi nhớ chuẩn bị cho ta ba mươi đứa.
Ánh mắt Xích Lão có vẻ khổ sở, nhưng vẫn gật đầu lia lịa, cam đoan:
– Tướng tinh đại nhân yên tâm, không thiếu cô nào cả.
Khẽ gật đầu hài lòng, Trảo Cức Nha không nói thêm gì nữa, cũng không biết lấy đâu ra một cái cánh tay trắng nõn nà, chẳng thèm nhìn ai cạp ăn sột sột.
– Ngoại trừ những cao thủ có sẵn ở Độc Nha bảo, còn có ba gã Ác Ma hẳn là U Ảnh tướng như lời của các ngươi. Cầm đầu là một người tên là Trảo Cức Nha. Người này dường như thích ăn nữ nhân, thật là làm người ta ghê tởm! – Đứng trên tường thành, còn cách một cái thạch lâm rộng lớn, xuyên qua đám sinh vật Thâm Uyên dày đặc, trên mặt Hàn Thạc bỗng tràn đầy vẻ ghê tởm, chầm chậm giải thích.
– Cái gì? Trảo Cức Nha? Sao lại là tên gia hỏa kinh khủng này chứ! – Bát Lỗ Nha nhịn không được bật thốt lên, không che dấu được sự sợ hãi.
Chẳng những Bát Lỗ Nha, mà khi Hàn Thạc vừa nói xong, sáu đại La Sát Chiến Ma cốc, còn có năm đại khách khanh bên cạnh hắn ai nấy lộ thần sắc hoảng sợ, vài người là phụ nữ, mặt mũi càng tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt ai nấy đều tỏ ra tuyệt vọng.
Đến cả chủ nhân Chiến Ma cốc Khắc La Tu Tư, hai mắt thâm thúy cũng không che dấu được sự kinh hãi, than dài một tiếng, lắc lắc đầu bất lực, nói:
– Trảo Cức Nha, đứng đầu U Ảnh tướng, Tướng Tinh Trảo Cức Nha! Không ngờ lại còn có tên thích ăn nữ nhân điên cuồng này nữa. Lần này, cũng không biết chúng ta có thể chống cự tới khi viện thủ tới hay không, chà……
Dường như nhớ tới cái gì, Khắc La Tu Tư nhìn về phía Khiết Bích Nhi cũng đang sắc mặt tái nhợt, căn dặn vẻ thống khổ:
– Nếu Chiến Ma cốc thất thủ, con lập tức tự sát trước. Tên điên Trảo Cức Nha này thích ăn tươi những mỹ nữ còn sống, quá trình bị hắn ăn sống còn thống khổ hơn cả chết, đối với nữ nhân thì đó là một tao ngộ tàn nhẫn không thể chịu được.
– Con… con biết rồi… – Khắc La Tu Tư vừa nói như vậy, Khiết Bích Nhi đã nhịn không được phải rùng mình, không dám nghĩ đến cảnh tượng ghê rợn làm người ta nổi da gà này.
– Này, cầm lấy, nếu hắn dám đến gần cô, dùng cái này ném vào hắn. Nhưng cô phải chú ý tới phạm vi bao trùm của món đồ này. Cô phải ném thứ này cách xa ít nhất năm mươi thước, bằng không đến cả bản thân mình cũng không thoát đâu.
Thấy Khiết Bích Nhi sợ tới mức cả người run rẩy, Hàn Thạc lấy ra một viên Bạo diệt châu đưa cho Khiết Bích Nhi, chỉ phương pháp sử dụng cho nàng.
Nắm Bạo diệt châu Hàn Thạc vừa cho, Khiết Bích Nhi như bắt được cái cọc bảo vệ tính mạng, kiên định nói:
– Ta biết phải làm như thế nào.
– Nhưng, cô cũng bất tất phải lo lắng. Có ta ở đây, ta nghĩ hắn cũng chẳng có cơ hội đến gần cô đâu. – Hàn Thạc mỉm cười, trấn an Khiết Bích Nhi.
Sau khi Hàn Thạc nói ra tên Trảo Cức Nha, tất cả cường giả ở Chiến Ma cốc chung quanh toàn bộ đều biến sắc. Như có một quả núi khổng lồ vô hình đặt vào lòng mọi người, không khí trong lúc nhất thời áp lực đến tột cùng, chỉ còn lại những tiếng thở nặng nề.
Khí độ thong thả của Hàn Thạc cũng không làm cho mọi người an tâm được. Họ cho rằng Hàn Thạc là người ngoại lai, căn bản không rõ sự đáng sợ của Tướng Tinh Trảo Cức Nha, nên mới tự tại như vậy.
Nhìn những người này, ánh mắt Hàn Thạc có vẻ hơi khinh thường. Trảo Cức Nha có thực lực Ác Ma cấp ba, tối đa là Cơ Thần Hủy Diệt hệ đỉnh cấp mà thôi, bằng vào hóa thân ngoại thân có thực lực Hạ vị thần Hủy Diệt hệ, Hàn Thạc có thể dễ dàng khống chế được hắn, Trảo Cức Nha phải là người sợ hắn mới đúng.
Chỉ có điều, tên Trảo Cức Nha lại không cảm giác được khí tức cường đại của Hàn Thạc, cũng chỉ khi chính thức giao chiến, hắn mới có thể hiểu được lần này hắn đối mặt với một địch nhân đáng sợ như thế nào.
– Xung phong, chiếm Chiến Ma cốc! – Dưới không khí đầy áp lực, chủ nhân Độc Nha bảo Xích Lão ngửa đầu rống to, thanh âm bén nhọn như ma khóc đêm đông.
Sinh vật Thâm Uyên khắp nơi dưới sự điều khiển của các cường giả cao cấp, lao về phía trước với khí thế mãnh liệt, hướng thẳng về phía Chiến Ma cốc.
Thạch lâm dày đặc cơ hồ trong nháy mắt đã tràn ngập những sinh vật Thâm Uyên này. Nhưng cái thứ ‘trận pháp’ mà Hàn Thạc quảng cáo là có uy lực không nhỏ, căn bản chẳng hề bộc phát ra lực sát thương đáng kinh ngạc như dự tính, chỉ gây ra chút trở ngại tốc độ tiến công của đám sinh vật này.
– Hàn Thạc tiên sinh, đây là uy lực của trận pháp mà ngươi hao phí vật tư khổng lồ, mất thời gian vài ngày mới làm được đó sao? – Bát Lỗ Nha hắng giọng, cũng không biết vì sợ Trảo Cức Nha hay là lý do gì đó, xem ra có chút không e dè nữa.
Sắc mặt Khắc La Tu Tư cũng hơi khó coi, nhìn Hàn Thạc mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt cũng cho thấy vẻ bất mãn của hắn. Không hề có động tĩnh gì, hắn là chủ nhân đã tốn biết bao nhiêu vật tư, không lập tức trở mặt ngay cũng cho thấy hắn tu dưỡng đến nơi đến chốn rồi.
– Ta thấy chưa đến lúc phải phát động, gấp cái gì, đợi lát nữa đi, chờ bọn chúng vào đó nhiều hơn, ta sẽ động thủ.
Hàn Thạc thật ra vẫn tưng tửng, không đếm xỉa gì đến ánh mắt muốn giết người của mọi người, thản nhiên tự tại trấn an mọi người.