Chương 678: Chiến Thắng Bản Thân

Chiến Thắng Bản Thân

– Chào hai vị bằng hữu, các ngươi từ nơi nào tới thế? – Một lão già tóc hoa râm, lưng hơi còng mỉm cười bước tới tiếp đón hai người Hàn Thạc. Phía sau lão có rất nhiều thôn dân đều có vẻ thân thiện nhìn hai người, nụ cười luôn đọng trên môi.

Nghi thức cúng bái tam đại Chủ Thần Thiên Tai giáo hội vẫn còn tiếp tục cách đó không xa. Loại nghi thức này thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt trang nghiêm, đám thôn dân đều không quá nghiêm túc, có vẻ rất tùy ý.

– Từ bên kia sơn cốc nơi có vị diện truyền tống trận, chúng ta đến từ đại lục khác, hiện không biết vị trí của mình mà lại muốn tới một chỗ, hy vọng các vị có thể giúp chúng ta. – Hàn Thạc mỉm cười như nói chuyện với một lão bằng hữu, có vẻ rất nhẹ nhàng.

– À, hóa ra là như vậy, không thành vấn đề, thường thường những vị khách đến từ vị diện khác đều đi ngang qua đây. Ha hà, nhìn các ngươi là biết đều là người thờ phụng tam đại Chủ Thần thiên tai rồi, chúng ta sẽ giúp các ngươi. – Hắn tựa hồ gặp những việc thế này rất nhiều nên không hề bỡ ngỡ, luôn vui vẻ cười nói.

– A Khắc Lợi, ngươi tới đó nói đi. – Hàn Thạc quay đầu, khẽ gật đầu với A Khắc Lợi.

A Khắc Lợi đi theo phía sau Hàn Thạc lập tức bước lên, miêu tả với lão giả về nơi mình muốn đi. Tất cả những gì hắn biết đều từ quyển trục cổ xưa. Những gì ghi trên quyển trục cổ đó đã rất xưa rồi, một vài địa điểm trên đó có thể xảy ra biến hóa nào đó, lão đầu có vẻ có chút nghi hoặc, không ngừng hỏi lại A Khắc Lợi để rõ chi tiết hơn.

Sau khi giao thiệp một phen, lão đầu trầm mặc hồi lâu, rồi giật mình hiểu ra nói:

– Từ đây xuống phía nam, đại khái nửa tháng là có một quả núi bị phong bế, bên trong quả núi đó nghe nói có một quả núi nhỏ tên là Ác Ma Phong, không biết có phải là chỗ ngươi muốn tìm không. Dựa theo miêu tả của ngươi thì hình như đúng là nó, ngươi có thể đến đó thử xem.

– Cám ơn!

A Khắc Lợi trả lời nhát gừng một câu, quay đầu lại nói với Hàn Thạc:

– Đi thôi, hẳn là ở chỗ đó!

– Từ từ!

Lão đầu đột nhiên hô lên một tiếng. Khi Hàn Thạc quay đầu lại nhìn lão vẻ nghi hoặc, lão mới giải thích:

– Các ngươi mới đến Chúng Thần đại lục nên có lẽ không hiểu tình huống chỗ này. Ở Chúng Thần đại lục, ngoại trừ nhân loại còn có các loại sinh mạng khác, ta vừa mới nói là quả núi đó thuộc loại bị phong bế. Nghĩa là ở đó có một vài dị tộc ở. Quả núi đó được chia cho họ, không có sự cho phép của họ thì khi các ngươi đi vào tự nhiên sẽ gặp rất nhiều phiền toái đó.

– Ta hiểu rồi, chúng ta sẽ cẩn thận, cám ơn ngươi! – Hàn Thạc khẽ gật đầu cười, ra hiệu cảm ơn.

– Đừng khách khí, chú ý một chút là được rồi, họ cũng thuần phục tam đại chủ thần nên cũng chịu một vài ước thúc. Chỉ cần các ngươi không chủ động sinh sự, hẳn là không có vấn đề gì đâu. – Lão đầu nhắc nhở.

Hàn Thạc tỏ vẻ đã hiểu, một lần nữa ra hiệu cảm ơn rồi kéo A Khắc Lợi đi.

– Ở Chúng Thần đại lục nhân loại tự nhiên chiếm vị trí chủ đạo. Nhưng những chủng tộc khác cũng rất nhiều. Vài người trong số họ tu luyện mười hai đại hệ sức mạnh. Có vài người bản thân có thần lực thiên phú. Dị tộc này bình thường đều thần phục dưới mười hai đại chủ thần, làm việc cho Chủ Thần, do đó họ cũng được Chủ Thần che chở. Nhưng vì họ khác với nhân loại, có những người không thích sinh sống ở thành thị của nhân loại sẽ kéo nhau vào một vài vùng đồi núi hoặc hồ đầm sinh sống. Chỉ có khi chiến đấu mới được lệnh triệu tập để tham chiến. Bên trong dãy núi đó hẳn là có vài dị tộc sinh sống. – Sau khi rời thôn nhỏ, A Khắc Lợi giải thích cho Hàn Thạc.

Đến cả Kỳ Áo đại lục cũng có người Hồn tộc, vậy thì Chúng Thần đại lục này chắc chắn càng thêm phức tạp. Năm đó Ma đạo sư Khắc Lao Đức của Thiên Tai giáo hội từng triệu hoán cả Tam Nhãn Tà Thần An Tư Đạt Tư. Căn cứ vào hiểu biết của Hàn Thạc, Tam Nhãn Tà Thần An Tư Đạt Tư rõ ràng là thủ lĩnh của những dị tộc này.

Đã có kinh nghiệm, không cần A Khắc Lợi nói thêm gì nữa, Hàn Thạc cũng hiểu được tình huống.

– Ngươi làm sao khẳng định được Ác Ma Phong chính là nơi chúng ta cần tới? – Suy nghĩ một chút, Hàn Thạc bắt đầu hỏi vào trọng điểm.

– Ta không dám khẳng định. Nhưng Ác Ma Phong có hiềm nghi rất lớn. Vì dựa theo những miêu tả trên quyển trục, chúng ta phải tìm một ngọn núi nhìn xa tựa như một ác ma đang giương nanh múa vuốt, thoạt nhìn rất dữ tợn. Lão đầu nghe ta miêu tả một lần, hắn lập tức chỉ ra Ác Ma Phong. Ta thử tính toán, phương vị đó chắc là chính xác. Ta nghĩ Ác Ma Phong hẳn là mục tiêu mà chúng ta phải tìm. – A Khắc Lợi giải thích cho Hàn Thạc.

Nghe hắn nói thế, Hàn Thạc cũng đồng ý với phán đoán của hắn. Nếu phương hướng chính xác, mà cũng có ngọn núi tên là Ác Ma, vậy quá nửa là mục tiêu bọn họ phải tìm.

Từ đây tới dãy núi đó thôn dân nói phải mất hơn mười ngày, hẳn dựa theo tiêu chuẩn của họ. Hàn Thạc mang theo A Khắc Lợi, không phung phí một giây nào, chỉ ba ngày đã đi tới dãy núi kia.

Trên đường đi, Hàn Thạc và A Khắc Lợi lại thấy rất nhiều xóm thôn, ra khỏi vùng hoang vu, số lượng nhân loại đột nhiên tăng lên. Trên đường Hàn Thạc lại phát hiện ra hai Liệp Thần giả. Họ ẩn giấu rất tốt, đều là Thần tu luyện lực lượng nguyên tố Hắc Ám hệ. Hai Liệp Thần giả đó chỉ vừa tiến vào Trung vị thần, Hàn Thạc không tìm được cái gì hay ho trên người họ cả, do đó chỉ cố tình tránh xa một bước.

Không biết tại sao sau khi Hàn Thạc thử thôn phệ thần lực của lão bà Liệp Thần giả Tử Vong hệ, hắn lại luôn luôn cảm thấy rất hưởng thụ quá trình đó. Loại hấp dẫn muốn thực lực đột nhiên tăng mạnh như là một cơn nghiện ăn mòn ý chí Hàn Thạc, làm hắn không thể tự kềm chế, chỉ muốn tìm kiếm người tu luyện cùng hệ để hấp luyện thần lực!

Mong muốn mãnh liệt này như thời thời khắc khắc không ngừng thúc giục Hàn Thạc, nói cho hắn biết loại phương pháp này nhanh chóng biết bao nhiêu, hữu dụng biết bao nhiêu, làm cho hắn không tự chủ được muốn vứt bỏ mọi thứ để chạy theo nó.

– Chủ nhân, ngài không thể cứ tiếp tục như vậy được. Thời gian gần đây, tâm cảnh ngài càng ngày càng rối loạn! – Sau khi đi tới sơn cốc, Đỉnh Linh đột nhiên truyền tấn.

– Ta hiểu, ta biết vấn đề nằm ở đâu, nhưng… Nhưng tạm thời ta không thể tìm được biện pháp giải quyết! – Hàn Thạc hít sâu một hơi, truyền tấn cho Đỉnh Linh.

– Điều này có lực hấp dẫn không nhỏ, nhưng ngài nên thuận theo tự nhiên. Người tu ma cũng có làm việc này, nhưng nếu bất chấp tất cả dùng việc săn bắt giết chóc người khác để đề cao thực lực cho mình thì sẽ rơi vào vết xe đổ. Thường thường loại người thuần túy lợi dụng giết người để tu luyện ma công sẽ càng ngày càng khó có thể tự kiềm chế, cuối cùng sẽ chìm vào điên cuồng, càng lúc càng xa bản ý của người tu ma, vĩnh viễn khó có thể đạt tới cảnh giới chí cao! – Đỉnh Linh giải thích cho Hàn Thạc.

– Ta phải làm sao? – Hàn Thạc rất tin Đỉnh Linh, lập tức hỏi.

– Loại này như nghiện thuốc phiện, rất lệch lạc, không phải là bản chất của ngài. Nó khác hẳn với thứ mà ngài vẫn nghĩ tận đáy lòng! Cái ngài cần làm là khống chế loại cảm giác này, hiểu được mình thật sự đang làm gì, chứ không phải chỉ cố nghĩ làm sao thông qua việc săn giết hại người khác để đề cao thực lực tự thân! – Đỉnh Linh trịnh trọng nhắc nhở Hàn Thạc.

– Ta biết phải làm như thế nào rồi!

Hàn Thạc không ngu, suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ngay vấn đề. Hắn quay sang nói với A Khắc Lợi:

– Trước đừng tiến vào dãy núi đó vội. Ngươi cần một thời gian khôi phục thương thế cho tốt cái đã, như vậy ngươi sẽ không trở thành gánh nặng cho ta!

– Tình hình của ta lúc này không phải dễ cho ngươi hoàn toàn khống chế hay sao? – A Khắc Lợi ngạc nhiên.

– Chúng ta có quan hệ hợp tác, ta không muốn hoàn toàn khống chế ngươi, cũng không lo ngươi trong lúc mấu chốt sẽ phản bội ta. Do đó, ngươi cần một thời gian để khôi phục, ít nhất ngươi có thể bay được!

Hàn Thạc thầm nghĩ:

“Với sự giúp đỡ của bản thể ta, ngươi chỉ là một tên Hạ vị thần tu luyện sức mạnh Hủy Diệt thì chỉ có đường chết, ta lo quái gì chứ?”

– Tốt lắm, chúng ta tìm một chỗ trước, để ta có thêm một chút thời gian tranh thủ khôi phục thử xem. – Đến lúc này ánh mắt A Khắc Lợi nhìn Hàn Thạc mới thực sự có vài phần tín nhiệm. Trước nay hắn đều tỏ thái độ rất thận trọng với Hàn Thạc, cảm thấy hai người chỉ hoàn toàn là quan hệ lợi dụng lẫn nhau.

Hàn Thạc cho A Khắc Lợi một thời gian không phải có thiện ý gì với hắn. Chính hắn cũng cần thời gian này để vượt qua sự tham lam trong lòng, ổn định tâm cảnh của mình.

Tìm một sơn động an tĩnh, Hàn Thạc nhét A Khắc Lợi vào trong. Còn mình mở một huyệt động, rồi chui vào trong đó.

Hàn Thạc tĩnh tâm, dựa theo thuyết pháp của Đỉnh Linh, thử cố vượt qua lòng tham đang hành hạ nội tâm mình.

Từ cách nói của Đường Na, Hàn Thạc biết Liệp Thần giả là một đám bệnh hoạn điên cuồng, một khi chúng từng một lần hấp thu thần lực người khác sẽ thấy rất khó khống chế mình, mà theo lời Đỉnh Linh, đó chính là một loại nghiện ngập, không ngừng săn bắt giết chóc mục tiêu để thỏa mãn lòng tham, rất ít người có thể vượt qua loại cảm giác này.

Thần Vực của các chủ thần sở dĩ giết chóc đám Liệp Thần giả này cũng vì hiểu chúng không có khả năng vượt qua loại nghiện ngập này, sẽ tiếp tục giết chóc đồng loại, nên mới ra lệnh giết không tha đám nghiện không cứu được này.

Trải qua việc hấp luyện thần lực lão bà kia, Hàn Thạc cũng trải qua cảm giác tuyệt vời này, tưởng tượng cảm thấy thu lấy tất cả thần lực người khác khổ cực tu luyện, trong thời gian ngắn toàn bộ trút cả vào thân thể ngươi, trở thành động lực làm ngươi tiến bộ rất nhanh. Việc này đối với những người tín phụng Thiên Tai giáo hội bản thân mình cũng vô cùng tà ác, đích xác là một việc quá gần gũi.

Trong sơn động, Hàn Thạc buông lỏng nội tâm mình, dùng ý chí ương ngạnh chống lại nó để cho tâm linh trống rỗng, không ngăn cản ý niệm không lúc nào không ám ảnh hắn.

Quá trình tu luyện ma công là một quá trình chiến đấu với cả bản thân mình. Từ khi Hàn Thạc bắt đầu tu luyện ma công, hắn đã không ngừng khiêu chiến cực hạn của mình, cố chịu đựng các loại đau đớn rất vô nhân tính, tâm chí kiên định hơn người bình thường rất nhiều. Người tu ma mỗi một lần thoát thai hoán cốt đều trải qua một lần đau đớn chết đi sống lại. Quá trình đó thường thường đều dựa theo những sự đau đớn thảm khốc, thế mà Hàn Thạc vẫn có thể lần lượt vượt lên, đủ chứng minh sự ương ngạnh của hắn.

Trong sơn động, hắn dùng ý chí siêu phàm của mình lần lượt ngăn cản những ý nghĩ lệch lạc phát tác, có đôi khi cả người run lên, có đôi khi đấm ngực bóp đầu, mãi cho tới khi ý chí dần dần bình tĩnh lại.

Năm ngày sau, Hàn Thạc hoàn toàn tỉnh táo lại, tâm cảnh như được nâng lên, thành công vượt qua ý nghĩ bất chính này.

– Chúc mừng chủ nhân, ta cảm giác được ngài có vài đột phá ở cảnh giới Thiên Ma rồi! Mặt khác, ta muốn cho ngài biết, sau này ngài có thể lợi dụng ma công thôn phệ sức mạnh người khác, bởi vì ngài đã hoàn toàn có thể khống chế ý nghĩ bất chính rồi, nó sẽ không hấp dẫn ngài bất kỳ thời khắc nào như vừa rồi nữa, ngài lại một lần nữa chiến thắng chính mình!

– Ta hiểu rồi! – Hàn Thạc vui vẻ đứng lên, cả người thoải mái.

Đại Ma Vương

Đại Ma Vương

Score 7
Status: Completed Author:

"Tánh mạng vô thường, tràn ngập hỗn loạn, dơ bẩn cùng thống khổ. Ý nghĩa của tử vong là sự yên lặng, trật tự và vẻ đẹp vĩnh hằng ..."

Đó là triết lý của những Necromancer (Kẻ gọi hồn) về cái chết được nêu ra trong cuộc chiến "Quyền trượng vỡ", mà bất kỳ ai từng chơi Diablo II đều biết. Sự tử vong là một bức màn bí ẩn với con người, bức màn mà ai cũng phải một lần bước qua, ai cũng muốn khám phá... Nó là nguồn gốc của tôn giáo và là nguồn cảm hứng bất tận cho của những sự tích huyền bí. Dù ở Đông hay Tây, ta luôn bắt gặp truyền thuyết về những con người khống chế "cái chết" họ là: đạo sĩ, khôi lỗi sư, vu sư hay vong linh, tử linh pháp sư.

Đại Ma Vương là câu truyện kể về Hàn Thạc - một người như thế. Một kẻ trong đầu óc tràn ngập những ý nghĩ tà ác, nhưng không dám áp dụng bởi nhát gan vô dụng. Mang theo trí nhớ truyền thừa của một người tu ma tên Sở Thương Minh, phụ thể (nhập hồn) trọng sinh vào Bố Lai Ân - một thiếu niên làm tạp dịch cho vong linh hệ tại Ba Bỉ Luân hoàng gia ma võ học viện ở dị giới. Một kẻ không chỉ xuất thân thấp hèn, mà so với hắn lại càng thêm nhát gan, nọa nhược. Ý thức được mình đang sống trong một xã hội dựa trên nền tảng chính trị xã hội tương đương với thời trung cổ. Hoạt động của con người nơi đây lấy nền tảng ma pháp và cường giả vi tôn luôn là chân lý được mọi người công nhận. Tên tiểu tạp dịch nhỏ yếu, để tăng lên thực lực của bản thân đã âm thầm tu luyện theo ma công, kiêm tu Vong Linh hệ - thuộc Hắc Ám ma pháp…… Sở hữu công pháp tu luyện ma công thâm ảo, phương pháp luyện chế pháp bảo, 'sinh vật bất tử'... của người tu ma. Cùng siêu cấp bí kíp Hắc Ám Vong Linh ma pháp đã thất lạc hơn 300 năm của dị giới. Hai thứ công pháp tuy đến từ hai thế giới khác biệt, nhưng lại giống nhau ở điểm tà ác, âm độc. Được Hàn Thạc dung hợp, bổ khuyết cho nhau. Khiến hắn từ một thanh niên nhát gan, từng bước đăng thiên... trở thành Đại ma vương trong truyền thuyết.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset