Trong ánh mắt mọi người thì có thể đối kháng với đội Hai chỉ có đội Năm. Điểm này thì không thể phủ nhận được.
Các Thần vệ trưởng ở Ám Ảnh thành đều hiểu rất rõ ràng về thực lực. Bọn họ đều hiểu rõ sự đáng sợ của đám đội Hai do Lạp Nhĩ Phu huấn luyện ra. Mặc dù nói thần vệ đội Một của Thanh Lâm vẫn còn chưa giao chiến với đội Hai, nhưng theo kỷ lục giao chiến hàng năm thì chiếu theo biểu hiện hôm nay của đội Hai, mọi người đều không cho rằng đội Một có thể thắng được đội Hai.
Chỉ có biểu hiện năm nay của đội Năm là khiến mọi người mở bừng mắt. Thực lực của bọn họ thật là không tầm thường khi họ tiến, lùi đoạt lấy Thần tinh của đội Bảy một cách gọn gàng, sạch sẽ. Xem như vậy thì tựa hồ cũng chỉ có đội Năm mới thật sự có thể áp chế được đội Hai của Lạp Nhĩ Phu.
Mọi người nghĩ trong lòng như vậy, ánh mắt đều tập trung tại sa bàn, toàn bộ chăm chú nhìn tới cuộc gặp gỡ giữa hai bên.
Hàn Thạc vẫn giữ vẻ mặt ung dung mỉm cười thản nhiên. Sau khi trải qua trau dồi tại Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận cộng thêm bồi dưỡng của Đỉnh Linh, đám thủ hạ thần vệ ai nấy đều nắm được sự phối hợp đặc biệt của ma trận đơn giản. Đám thần vệ tụm năm tụm ba tại một chỗ là có thể phát huy ra được tiềm lực ở mức độ mạnh nhất.
Mặc dù lực chiến đâu của thần vệ do đội Hai huấn luyện ra rất kinh người, nhưng một khi thật sự bắt đầu tác chiến thì còn phải xem sự phối hợp tổng thể của cả đội ngũ. Về phương diện này thì Hàn Thạc tin tưởng rằng đội Năm nhất định có khả năng thắng được đội Hai! Ngoài ra, thực lực của ba người Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc trong đội phi phàm. Đặc biệt là hai người Huyết Linh cùng Bác Lan Tư đều nắm được thủ đoạn công kích độc đáo. Hàn Thạc có thể khẳng định là đến lúc quan trọng, thì ba người Huyết Linh có thể tạo ra tác dụng bất ngờ.
Mục tiêu của đội Năm là đội Hai. Cũng hệt như vậy, sau khi đoạt được Thần tinh của đội Bốn vào tay, Cơ Phạm cũng chiếu theo lời phân phó của Lạp Nhĩ Phu mà tìm tới đội Năm. Khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần, trận chiến này đã không thể nào tránh khỏi rồi.
Đến khi thật sự đụng nhau thì Hàn Thạc mới có chút bất an, bởi vì thông qua sa bàn, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng hơn một chút biến hóa bên trong khu thi đấu. Hàn Thạc sợ rằng đám người Bác Lan Tư làm ra chuyện gì không lý trí khiến đám người Hoa Lai Sĩ phát hiện ra. Lạp Nhĩ Phu lại còn khẩn trương hơn cả Hàn Thạc bởi vì hắn đã ra lệnh cho Cơ Phạm giết chết thần vệ đội Năm. Dưới cái nhìn lom lom chăm chú của mọi người thế này, một khi Cơ Phạm rắp tâm giết người, căn bản không thể nào né tránh được việc bị phát hiện.
Chỉ là mấy chuyện này đều đã muộn màng. Hai người Hàn Thạc cùng Lạp Nhĩ Phu đều không cách nào thay đổi được.
Trận chiến không thể nào tránh được nữa. Sau khi Cơ Phạm dẫn theo đội Hai thắng liên tiếp mấy trận liền theo khí thế không ai bì nổi áp tới, chưa thật sự sáp lại gần thì Cơ Phạm đã lạnh lùng quát lớn:
– Xông lên, không cần quá khách sáo!
Đội Hai liên tục đoạt được Thần tinh trong tay của đội Bốn, đội Sáu, đội Ba, đến lúc này thì khí thế dâng cao, ai nấy đều sát khí đằng đằng. Mỗi người bọn họ đều đã từng trải qua khảo nghiệm tàn khốc nhất mà vẫn còn sống, thực lực của mỗi người đều thật sự mạnh hơn bất kỳ thần vệ nào. Vẻ mặt bọn họ lạnh lùng ngoan độc xông tới như vậy thì thật sự vô cùng có khí thế.
Bác Lan Tư vẫy tay bình tĩnh nói:
– Đội Hai không thể coi như đội Bảy được, phải dùng phương pháp phòng ngự!
Thần vệ đội Năm sau khi trải qua Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận, ở trong tình cảnh sinh tử lâu như vậy, tâm chí ai nấy đều được mài giũa vô cùng kiên định, không hề chịu ảnh hưởng chút nào của khí thế đằng đằng sát khí từ đội Hai. Theo lời phân phó của Bác Lan Tư, các thần vệ lập tức phân tán ra tạo thành một đội ngũ hình tròn. Sau khi để lộ ra một thông đạo, bọn họ bình tĩnh đợi chờ đám đội Hai kia tấn công.
– Trước tiên cứ để bọn chúng tiến tới! – Tới lúc quan trọng, Bác Lan Tư không ngừng hạ mệnh lệnh chính xác, không còn vẻ điên cuồng xông pha như khi đối phó với đội Bảy.
Tất cả thần vệ đội Năm đều lạnh lùng nhìn đám người đội Hai đang xông tới tấn công rồi theo lời phân phó của Bác Lan Tư mà gọn gàng biến hóa đội hình thêm một lần, để lộ ra một cửa vào hình tròn vừa đủ cho năm sáu người tiến vào. Khoảng cách giữa mỗi thần vệ đều chỉ hai ba thước, đến lúc thì chi viện cũng tốt mà lại vẫn có đủ khoảng cách để thuận tiện ra tay.
Từ trên sa bàn mà nhìn thì đội hình của đội Năm biến đổi nhanh chóng như một đồ án quái dị. Chỉ trong nháy mắt là đã có thể xếp hàng chỉnh tể. Cúi đầu nhìn kỹ thì khoảng cách giữa mỗi thần vệ đều như nhau, còn hình tròn khi phân tán ra thì cứ như là lợi dụng một khí cụ nào đó để vạch ra, vô cùng chính xác.
Trong mắt mọi người đều loé lên vẻ kinh dị. Trước tiên không những thực lực chiến đấu thật sự của đội Năm cỡ đó mà chỉ vẻn vẹn nhìn theo đội hình ăn ý chỉnh tề ngay ngắn như vậy đã khiến mọi người biết ngay mỗi thần vệ đều luyện tập gian khổ cỡ nào. Chỉ nhìn theo đội hình kiểu này thì mỗi một thần vệ đều dường như tự biết phải ở vào vị trí nào, phải như thế nào để có thể phát huy được thực lực của mình tới mức tối đa.
“Thật không đơn giản!” Đây cơ hồ chính là lời tự trong đáy lòng mọi người!
Lạp Nhĩ Phu cũng là kẻ biết nhìn, chỉ cúi đầu thấy sự phối hợp vô cùng ăn ý kia của đội Năm là biết ngay đội ngũ này đã phí bao thời gian để được nhịp nhàng vậy. Thường thường thì đội ngũ có thể mang thực lực tổng thể phát ra được thì mới là đáng sợ nhất. Nhìn thấy thủ hạ của mình tự tin xông vào trong, không biết vì sao Lạp Nhĩ Phu đột nhiên cảm thấy có chút bất an.
Trận chiến trong nháy mắt xảy ra!
Kẻ ra tay trước tiên không phải là đội Hai mà lại là đội Năm đang thi triển phương pháp phòng ngự.
Khi Cơ Phạm dẫn theo thần vệ đội Hai sát khí đằng đằng tiến vào trung ương hình tròn, Bác Lan Tư lập tức lạnh lùng vẫy tay. Đám thần vệ đội Năm chung quanh không đợi cho người của Cơ Phạm chuẩn bị xong, đã đột phiên phóng tới đủ loại công kích.
Hai người Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc xung phong dẫn đầu, trợn mắt nhìn Cơ Phạm đang phóng tới.
Bác Lan Tư không hề gia nhập vòng chiến mà lại không ngừng lạnh lùng hô lớn, chỉ huy từng nhóm thần vệ tụm năm tụm ba vây công từng tên thần vệ đối phương. Thân là người chỉ huy trận chiến này, hắn không hề có chút kích động nào, điều động tỉ mỉ rõ ràng lực lượng đội ngũ, trong nháy mắt đã vây lấy những tên đội Hai đang tiến tới.
Lực chiến đấu cá nhân của đội Hai cao hơn đội Năm một chút, nhưng sự phối hợp đội ngũ của bọn họ không qua được đội Năm. Dưới tình cảnh phối hợp ăn ý như vậy lại thêm từng đạo công kích phóng xuống, khiến tất cả đám người của đội Hai trong nhất thời không tìm được cơ hội để hoàn thủ.
Mệnh lệnh của Hàn Thạc với Bác Lan Tư vô cùng đơn giản. Đối với đội Hai thì cứ việc ra tay hung ác! Bác Lan Tư triệt để tuân theo mệnh lệnh của hắn, nên đã cho thủ hạ toàn lực đối phó trong cuộc đối đầu này. Đòn công kích vừa phát ra, những tên thần vệ của đội Hai né tránh không kịp lập tức bị thương hết mấy tên.
– Đẹp mắt quá! Đây mới là phối hợp đội ngũ thật sự!
Tạp Mễ Lạp mở miệng hoan hô, vẻ mặt tươi rói, hoan hỉ nhìn Hàn Thạc rồi nói:
– Hôm nay thật sự được mở mang kiến thức. Đội Năm của các ngươi ai nấy đều coi mình là một thành viên của đội ngũ, không có ai liều lĩnh thoát ly đội ngũ một bước, hơn nữa lại vô cùng chính xác chặn lại các khe hở thích hợp để bị tập kích. Quả nhiên là bất phàm!
Ngừng một chút rồi Tạp Mễ Lạp khinh thường liếc mắt nhìn vẻ mặt khó coi của Lạp Nhĩ Phu nói:
– So ra mà nói, lực chiến đấu đơn lẻ của phe bên kia chỉ lợi hại hơn một chút, còn phương diện phối hợp thì rõ ràng còn lâu mới theo kịp đội Năm!
Đội Bốn của Tạp Mễ Lạp bị tổn thương nghiêm trọng trong tay đám người Cơ Phạm, nhìn thấy kẻ địch chịu đả kích tương tự như vậy, rõ ràng nàng vô cùng cao hứng, rồi không ngừng mở lời công kích Lạp Nhĩ Phu.
Hai người Cách Lỗ Tây cùng Hắc Thiên đều bị thua thiệt nặng trong tay Lạp Nhĩ Phu, đương nhiên cũng sẽ không hề khách khí. Hắc Thiên lập tức phụ họa:
– Không sai, xem ra thì người giỏi còn có người giỏi hơn. Xem ra danh vọng lực chiến đấu đệ nhất của đội Hai cũng phải dâng ra rồi.
– Ta thấy cái gọi là lực chiến đấu đệ nhất hẳn chỉ là cho thực lực đơn lẻ của thần vệ thôi. Chiếu theo tình hình hiện giờ thì bọn họ cũng không hiểu làm sao để phát huy mạnh nhất lực lượng của cả đội ngũ! – Cách Lỗ Tây cũng thừa cơ hội châm chọc đôi câu.
Trong phút chốc ba người chợt cao hứng hẳn lên, cảm thấy vì Hàn Thạc mà bọn xả ra được buồn bực trong lòng, còn mắt thì không ngừng ngó chằm chằm Lạp Nhĩ Phu, mở lời lạnh lùng quái gở nói không ngừng, khiến cho sắc mặt gã kia càng lúc càng khó coi.
Song quyền khó đọ bốn tay. Lạp Nhĩ Phu đương nhiên hiểu rõ đạo lý này. Mặc dù trong lòng hắn phẫn nộ nhưng cũng không phản bác, bằng không có khả năng hắn không phải chỉ bị ba người Hắc Thiên châm chọc, nói không chừng tộc trưởng của ba đại gia tộc cũng sẽ cùng tham dự vào. Người hắn đắc tội thật sự là quá nhiều!
– Được rồi, các ngươi mệt chưa? – Hoa Lai Sĩ cảm thấy ngứa mắt trước tiên, liền nhíu mày quát.
Hoa Lai Sĩ vừa mở lời thì đám người Hắc Thiên liền thức thời ngậm miệng. Ai nấy đều gượng cười ha hả rồi tiếp tục chú tâm giả vờ quan sát tình cảnh biến hóa bên trong sa bàn, vẻ mặt đầy nét đắc ý đại thù được báo.
“Đám gia hỏa các ngươi chờ đó cho ta!” Lạp Nhĩ Phu nghiến răng nghiến lợi trong lòng, vẻ mặt lạnh như tiền, ngấm ngầm suy nghĩ đợi sau khi tỷ đấu hôm nay kết thúc thì phải dùng biện pháp nào để giáo huấn đám người này.
– Chết người rồi! – Đột nhiên An Đức Liệt quát lên.
Mọi người cảm thấy ngạc nhiên rồi lập tức ngừng việc châm chọc, vẻ mặt nghiêm túc chú ý tới trận giao chiến trong sa bàn.
Một tên thần vệ đội Hai dưới đòn công kích đầy trời đã ngã gục. Mặc dù từ sa bàn nhìn thì chỉ thấy ra một điểm đen, nhưng bộ dạng không động đậy đó rõ ràng chứng minh là hắn không còn sinh cơ. Bằng không thì dưới đòn công kích đầy trời như vậy hắn phải trốn chui trốn nhủi mới phải!
Sắc mặt Hoa Lai Sĩ chợt biến đổi rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hàn Thạc, trong ánh mắt có ý muốn chất vấn hắn. Hàn Thạc chỉ cười gượng nhún vai với Hoa Lai Sĩ, ý bảo chính hắn cũng không biết sao lại phát sinh tình huống thế này, nhưng trong lòng Hàn Thạc lại thấy có chút bất an.
– Hắn vốn không đáng chết!
An Đức Liệt lại mở lời, ngừng một chút rồi giải thích:
– Nếu như đám đồng ngũ bên cạnh kịp thời ra tay tương trợ thì hắn chỉ bị thương nhẹ thôi. Nhưng đến lúc quan trọng thì đám đồng ngũ lại lạnh lùng thối lui. Là người của bọn hắn hại chết hắn thôi!
Lời này vừa nói ra, Hoa Lai Sĩ liền hơi có chút sửng sốt. Mỗi lần thi đấu đoàn đội là đội Hai đều có tiếng là tấn công điên cuồng. Dưới năng lực cá nhân khủng bố như vậy thì rất nhiều thói xấu đều đã bị che giấu chính là vì lực chiến đấu của đội Hai thật kinh người. Một khi chiến trận thật sự bắt đầu thì bọn họ thường hay chiếm được thượng phong tuyệt đối, chưa bao giờ ở vào thế bị động như bây giờ, cho nên nét lạnh lùng giữa các đồng đội không bao giờ để bị bộc lộ!
An Đức Liệt nói như vậy rõ ràng là đem tránh nhiệm thoái thác đặt lên người của đám đội Hai.
Trong lòng Hàn Thạc đã ổn định lại được một chút, rồi chỉ mỉm cười nhìn An Đức Liệt. Hắn biết vì lời giải thích này của An Đức Liệt mà Hoa Lai Sĩ tuyệt sẽ không đổ trách nhiệm nào lên người của hắn.
– Lại chết thêm một tên!
Ba Đằng kinh ngạc hô lên một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn Lạp Nhĩ Phu nói:
– Tình huống cũng hệt như vừa rồi. Người của ngươi dường như chưa hề lâm cảnh phải ra tay cứu trợ bạn đồng đội trong giây phút nguy cơ sinh tử! Đây là cái ngươi gọi là lực lượng đoàn đội hả?