Dạng nữ nhân nào mà Hàn Thạc chưa thấy qua chứ?
Bắt gặp ánh mắt long lanh của La Xuyến nhìn mình mấy cái là Hàn Thạc biết ngay cô nàng đang nghĩ gì. Hắn từng trải bao nhiêu nữ nhân như vậy, sau khi đột phá cảnh giới Túng Dục, đã không còn cần dùng nữ nhân để tô điểm, điều hòa sinh hoạt nữa. Đặc biệt La Xuyến lại là thuộc hạ của hắn. Hắn thân là Thần vệ trưởng còn có trách nhiệm phải gương mẫu trang nghiêm, đương nhiên không thể làm loạn như vậy.
Hàn Thạc thản nhiên gật đầu không hề để ý tới ánh mắt quyến rũ của La Xuyến mà chỉ tiếp tục đi khỏi nàng ta về phía ôn tuyền.
La Xuyến nhìn thấy Hàn Thạc chẳng hề bị rung động bỏ đi thì sắc mặt có chút buồn bã, cúi đầu tự nhìn lấy bộ ngực vươn to kiêu ngạo của mình. Trong lòng La Xuyến thầm than thở, chẳng lẽ mình còn chưa đủ sức hấp dẫn người? Vì sao Thần vệ trưởng đại nhân lại không ra ám thị gì cả?
Mấy nữ thần vệ khác thấy Hàn Thạc thản nhiên bỏ đi, trong lòng vừa ủ rũ lúc lại trở nên cao hứng. Cao hứng là vì Hàn Thạc không bên trọng bên khinh mà biểu hiện ra ý đồ đặc biệt gì với La Xuyến. Ủ rũ là vì Thần vệ trưởng đại nhân ngay cả tư thái hấp dẫn như La Xuyến mà còn không để mắt thì chẳng phải là mình cũng chẳng có chút cơ hội sao?
– Chúng ta dù sao cũng không phải là La Ti đại nhân, cũng chỉ có tướng mạo xinh đẹp cùng thực lực của La Ti đại nhân mới kết đôi được với Thần vệ trưởng đại nhân! – Một nữ thần vệ có cặp chân thon dài chua chát lên tiếng.
Trong lòng bọn họ, thì La Ti lúc nào cũng răm rắp nghe lời Hàn Thạc như vậy rõ ràng đã sớm là nữ nhân của hắn rồi.
Nghĩ tới nét đẹp siêu phàm cùng với thực lực có thể xưng là khủng bố của La Ti, mấy nữ thần vệ đột nhiên mới thấy thoải mái được một chút rồi ai nấy đều thở dài than vắn tại sao mình lại không có đủ điều kiện tiên thiên.
– Nếu có thể cùng nam nhân như Thần vệ trưởng giao hoan một đêm, cho dù chết cũng không hối hận! – Một nữ thần vệ trông khá quyến rũ liếm liếm khoé môi, nét mặt đầy vẻ hâm mộ.
– Cơ Ba không phải là đang khổ tâm theo đuổi nhà ngươi sao? Ngươi đối với người ta lại một mực ngoảnh đầu, sao cứ khăng khăng chà đạp mình thế chứ. Không biết trong đầu nghĩ gì nữa? Chỉ cần ngươi ngoắc ngón tay, Cơ Ba sẽ như con chó nằm liếm ngón chân nhà ngươi. Ngươi cũng chẳng cần phải thiếu nam nhân làm chi! – Một nữ thần vệ thiếu nhan sắc nhất nổi nóng. Ả ta thích Cơ Ba, tiếc thay người ta lại chẳng lý gì tới ả.
– Cái thứ người như Cơ Ba làm sao mà so được với Thần vệ trưởng đại nhân chứ!
Nữ thần vệ khá quyến rũ kia nhếch miệng cười rồi nói:
– Ta cam chịu nằm rạp trước mặt Thần vệ trưởng đại nhân để liếm ngón chân của ngài, cũng không nguyện ý cần đám nam nhân vô dụng nịnh hót, lấy lòng!
Lời này vừa nói ra, mấy nữ thần vệ khác đều thấu hiểu, ai nấy đều tỏ vẻ tán đồng.
Hàn Thạc không hề lãng phí ma đầu để theo dõi ảo tưởng của đám nữ thần vệ này với hắn, mà chỉ ung dung đi về hướng ôn tuyền hơi nước dật dờ. Diện tích của khu vựa ôn tuyền thiên nhiên này chiếm cả ngàn thước, hơn nữa lại còn chia thành từng ô nhỏ, có thể tạo thành một khu vực nhỏ để ngâm mình riêng từng người. La Ti có thực lực ở nơi này, tự nhiên sẽ có một khu vực đặc biệt riêng rẽ, cho nên hắn đi thẳng về chỗ của nàng.
Khi đi xuyên qua mấy khu ôn tuyền thì mấy nữ thần vệ đang ngâm mình thoải mái khi thấy nam nhân đi tới, ai nấy đều kinh hoàng thét lên. Nhưng khi bọn họ thấy người đi đến là Hàn Thạc thì tiếng la thét của mấy nữ thần vệ này càng lớn hơn.
Nhưng Hàn Thạc thế nào cũng không nghe ra trong tiếng kêu la của bọn họ có chút điểm sợ hãi nào mà toàn là nét hưng phấn cả.
Phàm những nơi nào Hàn Thạc đi qua thì nữ thần vệ đang tắm ở đó đều toàn bộ giả vờ che lấy những nơi trọng yếu trên người. Chỉ là không biết các chỗ trọng yếu của bọn họ diện tích quá lớn hay không hay là các ngón tay bọn họ không thể khép chặt lại, khiến cho khi bàn tay bọn họ che lại chỗ trọng yếu trên ngực, thế nào mà lại cứ để lộ ra một khe hở thật rộng trưng ra đồ vật tuyệt vời trong đó.
Nào là các chỗ đỏ hồng trên ngực, nào là các gò cỏ non thẹn thùng…
Hàn Thạc đột nhiên cảm thấy đám nữ thần vệ thủ hạ này ai nấy cũng đều như hổ sói, ánh mắt nhìn về phía hắn như sói mẹ đang chờ đợi con mồi đã lâu, cũng không biết các ả ta có phóng về phía mình hay là chủ động cắn xé gì không khiến cho hắn cả kinh trong lòng.
Hàn Thạc khổ tâm xoa xoa huyệt Thái dương rồi mắt không nhìn nghiêng ngửa mà chỉ nghiêm mặt chính phái đi về phía La Ti. Còn một con ma đầu thì được hắn thả ra không nghe tiếng động, thu hết vẻ xuân sắc trong các hồ nước vào trong mắt…
“Mẹ nó, đám nữ thần vệ này thật là loạn! Chắc có nhìn cũng không sao, huống chi không ai có thể phát hiện”, cho nên hắn cũng không khách sáo, lợi dụng một con ma đầu mang hết tất cả vẻ mỹ miều của đám nữ thần vệ tận lực khắc sâu vào trong tâm khảm.
– Giả dối! – Cuối cùng rồi cũng tới hồ ôn tuyền của La Ti. Nàng ta thư thái mặc một tấm trường bào bằng tơ, đang vắt mái tóc ướt đầm còn miệng thì không vui quát nhỏ.
Đám nữ thần vệ không cảm ứng được ma đầu do Hàn Thạc thả ra nhưng La Ti đã biết rõ thủ đoạn trên người Hàn Thạc nên lại phát giác ra được. Không biết vì sao La Ti lại phát hiện ra được con ma đầu ẩn mình bên cạnh đám nữ thần vệ đang phô bày nét quyến rũ kia. Nàng hận muốn chết không bắt được được con ma đầu kia, nên cứ muốn trực tiếp đi thẳng tới bên kia giáo huấn cho mấy nữ thần vệ không biết xấu hổ kia một trận.
Nàng biết con ma đầu kia đã truyền hết không sót một điểm cảnh xuân sắc trong các hồ nước cho Hàn Thạc. Nhìn thấy hắn một mặt mắt không ngó nghiêng đi tới, một mặt lại lợi dụng ma đầu chiếm tiện nghi, La Ti giận thiếu điều muốn đánh cho một trận.
– Ặc…
Hàn Thạc lập tức biết La Ti đã phát hiện được hành vi xấu xa của hắn, vẻ mặt hơi có chút xấu hổ. Nhưng Hàn Thạc cũng không thu hồi lại con ma đầu mà chỉ giả đò không biết, ra vẻ cả kinh nói với La Ti:
– Ta tìm nàng là muốn nói chuyện về Hỗn Loạn chi địa đây. Có thời gian không? Chúng ta bàn luận cho kỹ.
– Ngươi không thu cái con sinh mệnh kỳ dị kia về người đi thì ta chết cũng không nói! – La Ti chẳng thèm nhìn Hàn Thạc, chỉ ra sức vắt tóc. Nhìn thấy nàng ta nghiến răng nghiến lợi như thế, tựa hồ không phải là vắt tóc mà đang vặn đầu cái tên nhìn trộm tâm tư bất lương nào đó!
Hàn Thạc bật cười, chỉ đành thu hồi con ma đầu trở lại rồi mới mở bàn tay tỏ ý trong sạch sau đó mới hỏi lại:
– Hiện giờ đã được chưa?
– Lần trước ngươi không phải đã hỏi rồi à, sao lại hỏi thêm về tình huống của Hỗn Loạn chi địa làm gì? – Lực vắt tóc của La Ti lập tức nhẹ hơn một chút rồi đột nhiên mới nghĩ ra dùng sức vắt tóc để đả kích như vậy thật là không khá lắm, liền vội vàng chỉ vẫy nhẹ mái tóc buộc dài kia còn đầu thì đau gần chết.
– Không có gì, chỉ là hiếu kỳ về Hỗn Loạn chi địa mà thôi, muốn được rõ ràng một chút!
Hắn không biết An Đức Liệt có ý mang Tạp Mai Lệ Tháp kết thông gia với Hàn gia, lại nghe được cuộc nói chuyện giữa Lạp Nhĩ Phu và Hoa Lai Sĩ. Vì một mực lưu ý tới Lạp Nhĩ Phu, sợ rằng hắn sẽ ngấm ngầm làm chuyện quỷ quái gì nên Hàn Thạc thả một con ma đầu lợi hại nhất tiềm ẩn bên cạnh Lạp Nhĩ Phu. Khi rời khỏi trung ương của Phi Vân sơn mạch thì con ma đầu này vẫn không rời theo.
Lời nói của Hoa Lai Sĩ từng chữ cũng không lọt khỏi tâm khảm Hàn Thạc. Cũng tại lúc đó, Hàn Thạc đột nhiên cảm thấy nguy cơ trở nên cao hẳn lên một cách mãnh liệt. Đúng như Hoa Lai Sĩ nói, mặc kệ thế nào thì Lạp Nhĩ Phu cũng là người của gia tộc Tái Nhân Đặc, quả thật là người của Hoa Lai Sĩ hắn.
Còn như Hàn Thạc, vô luận thực lực có cường đại thế nào đi nữa thì cũng là gia chủ của Hàn gia!
Trước mắt thì Hàn gia vẫn chưa có xung đột gì với gia tộc Tái Nhân Đặc, bởi vì sự tồn tại của Hàn gia cũng còn lâu lắm mới uy hiếp được địa vị của gia tộc Tái Nhân Đặc tại Ám Ảnh thành.
Nhưng sau này thì sao?
Tiềm lực kinh người của Hàn gia ai nấy đều thấy được. Biểu hiện trong cuộc chiến lần này của đội Năm lại càng khiến người khác chú ý. Đặc biệt là ba người Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Ba Đặc này, rõ ràng là nhân tài trong thời gian ngắn sẽ trở thành Thượng vị thần. Cộng thêm sức ảnh hưởng của Thiên Cơ dược tề tại Ám Ảnh thành và thậm chí cả khu Hắc Ám thần vực càng ngày càng mạnh, sớm muộn sẽ có một ngày Hàn gia sẽ phát triển tới mức khiến gia tộc Tái Nhân Đặc nhức đầu.
Đến khi đó thì quan hệ giữa hắn cùng Hoa Lai Sĩ, An Đức Liệt nhất định sẽ không còn hòa hợp như hiện giờ! Thậm chí có thể nảy sinh tranh đấu.
Gia tộc Lai Phất Tư là vết xe đổ trước đó. Thân là gia chủ Hàn gia, Hàn Thạc cần phải lo lắng tới an nguy tương lai trong lúc yên ổn hiện giờ. Ngày nay hắn đã không còn là kẻ cô độc một mình, không thể cứ gặp nguy cơ là lập tức xoay mình bỏ đi. Hắn không khỏi vì Hàn gia mà phải tính toán sớm, khỏi phải cảnh một ngày nào đó Hàn gia lâm vào tình cảnh bất lợi.
Còn Hỗn Loạn chi địa chính là nơi khiến Hàn Thạc thấy rất có hy vọng!
– Cao thủ của Hỗn Loạn chi địa như mây, không hề thuộc phe nào của mười hai đại thần vực của Chúng Thần đại lục. Nơi đó không có một chút ước thúc của Chủ thần. Chỉ cần ngươi có đủ thực lực, hoàn toàn có thể muốn làm gì thì làm, không ai có thể ước thúc được ngươi! Nơi đó là thiên đường của đám trọng phạm. Chỗ mà đám côn đồ cùng hung cực ác của mười hai đại thần vực thích nhất chính là Hỗn Loạn chi địa, bởi vì không có ai có năng lực có thể quản tới bọn chúng… – La Ti không biết vì sao Hàn Thạc lại chú ý tới Hỗn Loạn chi địa, nhưng vẫn nghĩ kỹ lại tình huống nơi đó để miêu tả lại cho hắn một lượt.
– Không thuộc về thần vực nào của mười hai đại chủ thần, không thuộc về thần vực của mười hai đại chủ thần à…
Hàn Thạc lẩm bẩm rồi đột nhiên ngẩng đầu nhíu mày nói:
– Nơi này thật không có sự quản lý của Chủ thần sao?
– Hỗn Loạn chi địa là nơi giao giới giữa Thời Không thần vực và Vận Mệnh thần vực. Mà bất kể là Thời Không chủ thần hay Vận Mệnh chủ thần đều không có phản ứng gì tới phân tranh của Chúng Thần đại lục. Trong lãnh địa của bọn họ không cấm bất cứ thần của hệ phái nào tiến vào. Còn về khu trung tâm chỗ giao giới thì lại càng sẽ không quản tới!
La Ti ngưng một chút rồi tiếp tục giải thích:
– Hỗn Loạn chi địa thuộc về nơi giao giới giữa Thời Không thần vực và Vận Mệnh thần vực, mười đại chủ thần khác tự nhiên sẽ không dám đắc tội mạo hiểm nhúng tay vào Hỗn Loạn chi địa của hai vị Chủ thần trung lập này. Đặc biệt là Vận Mệnh nữ thần lại còn được coi là người phát ngôn của Sáng thế thần nữa! Mỗi một Chủ thần đều thuộc tầng lớp khôn ngoan thâm trầm, hai vị Chủ thần kia một mực đứng trung lập, ai dám mạo muội đắc tội chứ?
Nghe La Ti phân tích như vậy, Hàn Thạc âm thầm gật đầu rồi mỉm cười nói:
– Nơi tốt đây, thật là một nơi tốt!
– Tốt cái gì chứ?
La Ti trợn mắt:
– Đó là nơi hỗn loạn nhất của Chúng thần đại lục. Liệp thần giả không công khai xuất hiện tại Chúng thần đại lục, thần có thực lực yếu một chút là có thể còn chưa tiến vào đã bị Liệp thần giả bên ngoài giải quyết rồi!”
La Ti từng chịu thiệt thòi lớn tại Hỗn Loạn chi địa nên đối với nơi này chẳng có chút thiện cảm nào. Nếu như không phải Hàn Thạc cứ rêu rao muốn đi, thì nàng sợ rằng ngàn vạn năm đều sẽ không đạp chân một bước lại Hỗn Loạn chi địa. Nàng ta thật sự vô cùng kiêng kỵ nơi đó.
La Ti càng kiêng kỵ thì Hàn Thạc lại càng hứng thú dồn dập. Hắn trước giờ không hề uý kỵ khiêu chiến. Đặc biệt là sau khi nghe La Ti cứ luôn cường điệu hóa nét đặc thù của Hỗn Loạn chi địa, hắn lại càng nảy sinh hứng thú cực lớn. Trời sinh Hàn Thạc có tính thích chinh phục, liền xem Hỗn Loạn chi địa thành mục tiêu không đi không được. Không những phải đi mà Hàn Thạc còn muốn chinh phục cả nơi đó, trở thành bá chủ của Hỗn Loạn chi địa.