Tôi không biết mẩu giấy này do ai nhét vào. Tôi thận trọng nhìn sang mấy người xung quanh thì không thấy ai đặc biệt chú ý gì đến mình.
Tôi lại đưa mắt nhìn sang Bùi Thanh, cậu ta đang lau súng, sau khi cậu lính kia hi sinh, thì khẩu súng ấy đều do một mình Bùi Thanh đeo, ban đầu tôi không để ý lắm, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy có chút gờn gợn.
Chuyện này phút chốc đã biến thành việc bắt “đặc vụ Mỹ – Tưởng” nhàm chán. Những năm tháng đất nước cực kì gian khổ, ba năm liên tục, năm nào cũng bị thiên tai, bọn Quốc dân đảng thì luôn miệng tuyên truyền là sẽ tấn công vào lục địa, nên tôi đoán lần hành động này người ta sẽ sử dụng các biện pháp bảo mật vô cùng nghiêm ngặt và quy mô.
Và việc tuyên truyền mạnh mẽ của chúng cũng có tính hai mặt. Những năm đó cụm từ “đặc vụ Quốc dân đảng” ở đại lục xem ra khá nhạy cảm, giờ thì chúng chỉ là những chuyện gián điệp trên phim, nhưng hồi đó, việc bắt giữ những người được coi là gián điệp đặc vụ Mỹ – Tưởng không phải là chuyện hiếm, bắt cảnh sát, bắt công nhân, bắt nông dân, ai cũng có thể bị bắt, động một tí là có người đến bắt “đặc vụ Mỹ – Tưởng”.
Vương Tứ Xuyên sau đó tổng kết một câu rất hay rằng: “Nói theo cách dễ nghe thì khái niệm an toàn quốc gia đã đi sâu vào lòng nhân dân, còn nói theo cách khó nghe thì năm 1962 đó, các giai cấp trong nước đấu đá lẫn nhau, văn hóa văn nghệ thì nghèo nàn, chỉ nhăm nhăm ai hở ra là bắt và gán cho cái tội gián điệp đặc vụ Mỹ – Tưởng.”
Tất cả chúng tôi hồi đó đều rất nhạy cảm với tin tức, sự nhảy cảm này có hai tác dụng, một mặt rõ ràng là hoạt động gián điệp của bọn Quốc dân đảng tại Trung Quốc vô cùng hỗn loạn, mặt khác lại có nhiều xì căng đan “nghe hơi nồi chõ”, có những chuyện khiến người ta khiếp sợ chỉ vì một lý do nhỏ nhặt nhưng cũng bị thổi phồng, hoặc những lý do rất hoang đường, vớ vẩn.
Xem xong mảnh giấy, cảm giác đầu tiên của tôi là nơi này có kẻ đã mẫn cảm quá rồi. Loại người này trong thời điểm đó khá nhiều, toàn là bọn âm mưu luận giả, có khi lại suy luận vống lên, rằng do nhiệm vụ đặc biệt của mình mà cậu lính kia không phải tự rơi xuống mà là do Bùi Thanh đẩy cậu ta xuống
“Kẻ chết tiệt nào đã nhét mảnh giấy này vào túi mình nhỉ?”, tôi đăm chiêu suy nghĩ.
Xem ra Vương Tứ Xuyên không phải là loại người này, mấy cậu lính kia cũng không phải, tóm lại chỉ có một kẻ mệt mỏi lờ đờ ở đằng kia – Trần Lạc Hộ, thằng cha này đáng nghi lắm. Từ lúc xảy ra chuyện cậu ta không nói gì nữa, dường như bởi lúc trước cậu ta đã bảo cứ tiếp tục tiến về phía trước, khiến Bùi Thanh nghĩ muốn đi thám hiểm thử xung quanh.
Sự việc thế này, sợ chúng tôi sẽ đổ mọi liên lụy lên đầu mình nên cậu ta mới rút lại đằng sau và không nói gì nữa.
Tuy nhiên, không vì chuyện này mà tôi lại phải vướng bận hoài nghi, tôi rất rõ hoàn cảnh của Bùi Thanh, có thể xem như chúng tôi từng là bạn bè, tôi học cùng một khoa và trước cậu ấy một khóa tại trường Đại học Địa chất, mọi chuyện của cậu ấy trong trường tôi đều biết hết, làm sao có thể là gián điệp được.
Tôi cảm thấy Trần Lạc Hộ đúng là người không tử tế, tôi bắt đầu thấy khinh hắn ta, thế nên tôi vứt luôn mẩu giấy vào đống lửa, rồi thản nhiên rút thuốc ra hút.
Sự việc này chỉ như một cái bớt nhỏ, chẳng bao lâu sau tôi đã quên ngay, chúng tôi lại tiếp tục đi, đến đêm thì chúng tôi đi thêm được khoảng gần một cây số nữa.
Chỗ này không còn bao tải đựng xương người. Bởi vì đầu hôm ngủ không đủ giấc, nên chưa kịp ăn tối, chúng tôi đã lăn ra ngủ hết, lúc đó chắc vẫn còn chưa tới năm giờ chiều.
Kết quả là lúc tỉnh dậy mới khoảng mười một giờ đêm, lúc nãy ngủ say như chết, bây giờ lại không thể ngủ lại được nữa, nhìn sang bên cạnh thấy một cậu lính đang đứng canh cho chúng tôi ngủ, tôi thấy xấu hổ quá, tôi bảo cậu ấy đi ngủ, nhưng cậu ta nhất định không chịu.
Tôi cũng không ép nữa, tôi cũng đã từng gặp những chiến sĩ bộ đội chính quy làm nhiệm vụ kiểu như thế, nên tôi hiểu tâm lý của họ.
Tỉnh dậy, tôi cảm thấy bụng dạ gào réo, liền lật đật đi nấu đồ ăn. Mùi thơm của thức ăn tỏa ra, khiến Vương Tứ Xuyên và đám người khác cũng lục tục dậy.
Mấy người ngồi dậy, túm tụm lại ăn cơm, chúng tôi hành quân cả ngày, lại ngủ với cái bụng rỗng không, nên lúc này vô cùng đói, tôi thấy nấu một nồi không đủ, lại nấu thêm nửa nồi nữa.
Cũng may mà lúc trước những gì chúng tôi dự đoán về thời gian cho cuộc thăm dò này khá chuẩn nên số lương thực thực phẩm và thiết bị cần dùng dự trữ cũng duy trì được khoảng một tuần, tuy vậy chẳng ai biết chắc mình sẽ ở dưới này bao lâu nữa.
Lương khô dành cho bộ đội tuy rằng trong thành phần cũng có cả rau xanh nghiền nhỏ, nhưng chắc chắn nếu ăn thứ này lâu ngày sẽ không tốt cho sức khỏe, cũng do lượng bột rau xanh trong lương khô quá ít, nên mùi vị vô cùng khó ăn.
Dẫu vậy, ăn uống xong, tinh thần ai nấy đều phấn chấn hẳn lên, tôi lại phì phèo một điếu thuốc, bộ dạng thảnh thơi của tôi lúc này chả khác gì các bậc thần tiên.
Chúng tôi giục cậu lính kia đi ngủ, nhưng cậu ấy vẫn không chịu ngủ, Vương Tứ Xuyên đành mời cậu ta một điếu thuốc gọi là cảm ơn, lần này thì cậu ta mới không từ chối.
Toàn thân chúng tôi mỏi nhừ, lưng vai đau buốt, chúng tôi vừa thò tay đấm lưng thùm thụp, vừa đoán xem ngày mai sẽ gặp những chuyện gì.
Không biết là đường đi ngày mai sẽ thế nào, nếu cứ giống như vừa qua, chi bằng cứ bỏ quách mấy cái xuồng cao su lại đây. Nếu theo tốc độ đi của ngày hôm nay thì có lẽ nên quay lại, nếu không mấy hôm nữa chúng tôi sẽ cạn sạch lương thực.
Bùi Thanh cho rằng nên phái người đi thám hiểm trước, những người còn lại ở đây nghỉ ngơi một ngày, nhóm thám hiểm sẽ đi chừng sáu bảy tiếng cũng có thể đi được một đoạn khá xa, sau đó một người quay trở lại báo cáo thì sẽ biết được tình hình thế nào.
Tôi thì cảm thấy cách này không ổn lắm, sau khi xảy ra sự việc ngày hôm nay, tôi cho rằng bất cứ ai rời khỏi đội cũng đều không an toàn. Nhưng Vương Tứ Xuyên lại đồng quan điểm với Bùi Thanh. Lý do chủ yếu là vì nếu chúng tôi cứ di chuyển chậm chạp thế này thì chẳng mấy chốc nhiên liệu và năng lượng nạp đèn pin sẽ hết sạch, nơi này lại tối tăm, không có thứ anh sáng này coi như chết chắc; nếu có người đi thám hiểm trước, biết được đường đi lối lại, lúc đó cả đội sẽ giảm bớt tần suất dùng đèn, như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều nhiên liệu và năng lượng.
Vương Tứ Xuyên bảo nếu sợ nguy hiểm thì chúng tôi có thể chia một nửa đi trước thám hiểm và phải chuẩn bị mọi công tác ứng cứu trước, sự việc ngoài ý muốn hôm qua chỉ là do quá liều lĩnh, có cậu ta đi cùng thì cậu ta đã sớm nhắc nhở rồi.
Bùi Thanh nghe thế thì nhìn trừng trừng vào Vương Tứ Xuyên, vì Vương Tứ Xuyên có ý đá xéo Bùi Thanh, không những vậy Vương Tứ Xuyên lại còn thẳng thừng đụng chạm đến cậu ta, tôi vội vàng chặn họ lại, để bớt lời qua tiếng lại.
Con người Vương Tứ Xuyên mặt nào cũng tốt, chỉ có điều sự chính trực là được thể hiện hơi quá đà. Tôi thì cho rằng những việc gì đã xảy ra rồi thì hãy biết chấp nhận nó, đổ mọi trách nhiệm lên đầu một người thì có vẻ không công bằng cho lắm. Tôi nghĩ bản thân Bùi Thanh cũng rất buồn, hơn nữa, lúc đó, Bùi Thanh cũng đã hết sức khuyên can cậu lính kia, định tự mình xuống đó, cậu ta cũng đâu thể biết trước sẽ xảy ra sự thể đó, không thể nói Bùi Thanh có kinh nghiệm leo núi thì sẽ phát hiện ra được chỗ lưới sắt kia, biết đâu kết cục cuối cùng cũng giống như cậu lính kia.
Thế nhưng, những lời của tôi chẳng hề làm Vương Tứ Xuyên lay động.
Trong lúc bầu không khí đang căng thẳng thì một tiếng va chạm “loảng xoảng” từ đâu vang lên kiến chúng tôi giật nảy mình. Thứ âm thanh chói tai của tiếng va đập kim loại ở tần số cao thật kinh khủng, khiến chúng tôi không khỏi giật mình thót tim.
Chúng tôi lập tức quay ngoắt đầu lại nhìn thì thấy chiếc bát tô đựng cơm của Trần Lạc Hộ đang lăn lông lóc trên mặt đá, hạt cơm rơi vãi khắp nơi, đồng thời, hai mắt của cậu ta nhìn chằm chằm về phía sau lưng chúng tôi, toàn thân run rẩy.
Vương Tứ Xuyên nhìn cậu ta chăm chú, hỏi có làm sao không? Lúc đó, cậu lính canh gác sau lưng Trần Lạc Hộ quay lại, tức thì mặt cậu ta biến sắc, miệng ú ớ mấy tiếng rồi ngay lập tức giương khẩu súng lên, hai môi lắp bắp: “Đội phó… đội phó!”
Ngay lập tức chúng tôi hiểu là tình hình có vấn đề, toàn bộ đều quay lại, nhìn về hướng cái nhìn của Trần Lạc Hộ, ngay lập tức, cả bọn đều toát mồ hôi hột.