Chương 13: Bóng “ma”

Bóng “ma”

Vương Tứ Xuyên thấy cảnh tượng ấy, cậu ta lập tức tụng mấy câu kinh của dân tộc Mông Cổ, rồi siết chặt cây gậy sắt trong tay.

Tôi liếc nhìn mặt đất, thấy nghi ngờ ban nãy không đúng vì tôi vẫn nhìn thấy chiếc bóng mờ nhạt của mình in trên mặt đất dưới ánh đèn. Điều đó chứng tỏ bóng của chúng tôi không hề bò từ trên tường xuống.

Thứ đang đứng nơi lối ra thông đạo kia chắc chắn không phải bóng của tôi, nhưng dù nhìn thế nào thì dáng dấp khòng khòng kia cực kì giống với những chiếc bóng in trên tường khi trước.

Chỉ cần không phải ma thì những thứ khác đều không thể làm tôi sợ hãi. Trong cuộc đời, tôi đã nhìn thấy vô số dã thú, chuyện lạ và cả người đi ra từ lòng đất, chỉ cần là vật thể tồn tại thực thì với tôi chỉ là chuyện vặt.

Mấy người chúng tôi âm thầm ra hiệu bằng mắt cho nhau, rồi cùng tiến lại gần bốn bóng đen kia bởi chúng đang chìm lấp trong bóng tối nơi lối ra. Vương Tứ Xuyên bật đèn pin soi về phía chúng.

Lúc ánh đèn chiếu tới đó, thì mọi người đều dừng bước.

Chúng tôi thấy phía đó chẳng có thứ gì cả, mấy bóng đen kia đột nhiên biến mất không tăm tích.

Vương Tứ Xuyên dịch chuyển đèn pin sang chỗ khác, thì bốn bóng đen lập tức lại xuất hiện và đứng sừng sững ở đó, chiếu đèn vào chúng, thì bóng đen lại mất, chỉ còn lại cửa thông đạo tối om.

Chúng tôi nhìn nhau, Mã Tại Hải vừa run vừa nói: “Đúng là ma thật!”

Tôi liếc sang Viên Hỷ Lạc, thì phát hiện cô ấy không hề nhìn vào mấy bóng đen, mà ánh mắt hướng về phía ánh đèn chói mắt ở trên đầu, cô ấy đang run rẩy. Trong thoáng chốc, mồ hôi lạnh trên người tôi lại vã ra như tắm, nếu không phải ở đây đang sáng trưng, thì e rằng tôi đã co cẳng bỏ chạy từ lâu rồi.

“Cậu có đấng trường sinh phù hộ, hay cậu vào kia xem thử thế nào!” – Tôi dụ Vương Tứ Xuyên.

“Cậu lúc nào cũng được Karl Marx phù hộ, chứ tớ lâu lắm chưa liên lạc lại với đấng trường sinh.” – Vương Tứ Xuyên chối ngay.

Tôi lườm cậu ta một cái, lẩm bẩm chửi cậu ta là đồ vô dụng, nghĩ đến tư tưởng chủ nghĩa duy vật, tôi liền nhẩm lại mấy câu khẩu hiệu để mình thấy vững dạ hơn, rồi quay sang Vương Tứ Xuyên bảo: “Tôi đi xem thử, cậu ở đây soi đèn cho tôi!”, vừa cầm lấy cây gậy sắt cậu ta đưa, tôi vừa đi thẳng đến lối ra của thông đạo, bởi tôi tin chắc, vật thể đó không phải bóng ma, ở đây chắc chắn phải ẩn chứa uẩn khúc gì.

Đèn pin của Vương Tứ Xuyên chiếu vào thông đạo, ở đó chẳng có thứ gì, tôi liền đi thẳng đến phía ngoài của lối ra, rồi ra hiệu bằng tay cho Vương Tứ Xuyên, đồng thời chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chiến đấu.

Vương Tứ Xuyên dịch đèn pin ra chỗ khác, tôi liền nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thay đổi chỉ trong nháy mắt.

Mấy “bóng ma” kia quả nhiên lại xuất hiện, khi ở khoảng cách gần như vậy, tôi phát hiện thực ra đó không phải những chiếc bóng, mà là một hiện tượng vô cùng kì quái.

Tồi thấy hai loại bóng tối với mức độ khác nhau, tia sáng phía ngoài soi vào đây dường như đã bị uốn cong, khiến mấy bóng đen lập tức xuất hiện trong bóng tối.

Đây là một cảnh tượng rất khó hình dung, nhưng dường như chúng không hề nguy hiểm, tôi lấy tay ra hiệu cho mọi người tiến lại gần và tiếp tục soi đèn pin, thì phát hiện hiện tượng bẻ cong đường sáng xảy ra trong cả thông đạo.

“Trong không khí có thứ gì đó!”, tôi nhanh chóng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra ở đây, liền quay đầu lại bảo: “Cậu còn nhớ những kiến thức được học trong chương trình vật lý ở trường không?”

“Phần nào?”

“Khúc xạ ánh sáng.”

“Khúc xạ ánh sáng là hiện tượng ánh sáng đổi hướng khi đi qua mặt phân cách giữa hai môi trường trong suốt có chiết suất khác nhau. Mở rộng ra, đây là hiện tượng đổi hướng đường đi của bức xạ điện từ, hay các sóng nói chung, khi lan truyền trong môi trường không đồng nhất. Đặc tính và mật độ của thể khí hoặc vật chất lơ lửng khác nhau thì sự khúc xạ của ánh sáng sẽ khác nhau, nếu trong không khí xuất hiện một vật chất có mật độ rất cao thì hiện tượng này sẽ xảy ra, hiện tượng cầu vồng là một ví dụ, cầu vồng được tạo ra do ánh sáng chiếu vào những hạt nước lơ lửng giữa không trung.” – Vương Tứ Xuyên đọc vanh vách rồi thắc mắc – “Nhưng cậu hỏi chuyện này để làm gì?”

Tôi hồi tưởng lại, thầm nghĩ: “Cái nhà cậu Vương Tứ Xuyên này thành tích còn kém hơn cả mình, chẳng biết những gì cậu nói đúng hay sai nữa.”

Nghĩ một hồi, tôi liền phát hiện ra vấn đề, tôi soi đèn pin lên trên, quả nhiên sự chuyển động của ánh sáng đèn pin ở phía trên thông đạo xuất hiện nhiều hơn hẳn ở phía dưới.

Điều này có thể giải thích vì sao bóng của chúng tôi lại bị còng lưng, bởi càng ở phía trên thì mật độ của thể khí càng lớn, từ đó dẫn đến hiện tượng khúc xạ, có điều, tôi vẫn không hiểu rốt cuộc thứ gì đã gây ra chuyện này?

Tôi không hề cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, mà cảm thấy sự việc diễn tiến ngày càng phức tạp, bởi Viên Hỷ Lạc là sinh viên xuất sắc, cô ấy không thể không nghĩ ra những điều chúng tôi vừa nghĩ, chính vì vậy cô ấy sẽ không sợ hãi những chiếc bóng đến độ phát điên.

Không những vậy, khi nãy cô ấy còn nói rất rõ ràng, rằng: “Tắt đèn”, suốt chặng đường Viên Hỷ Lạc cũng không hề để ý đến những chiếc bóng, mà chỉ chăm chăm nhìn vào mấy bóng đèn này.

Ngọn đèn cách tôi gần nhất là ngọn đèn ở ngay trước mặt, tôi nhanh chân bước lại gần, cái bóng lưng còng lập tức bị kéo dài ra. Khi tôi đứng dưới đèn, thì ánh sáng của khu vực xung quanh đèn không bị bẻ cong một cách rõ ràng, nhưng khi tôi đưa tay ra tóm lấy không khí, thì lập tức thấy xuất hiện một hiện tượng tương tự như hiện tượng bốc hơi nóng trong sa mạc.

Càng tiến sát lại gần bốn phía xung quanh đèn thì hiện tượng này càng nghiêm trọng, tôi thò tay ra sờ thử, thì phát hiện bức tường bị ánh đèn chiếu đến phát nóng.

Xem ra sau khi bức tường nóng lên bởi ánh đèn chiếu vào, thì trong xi măng sẽ lan tỏa một vật chất thể khí nào đó gây ra hiện tượng này.

Tôi nghĩ đến những vết loang lổ mục nát có màu đen trên tường, rồi lại nghĩ đến bộ dạng của Viên Hỷ Lạc và Trần Lạc Hộ, thì đột nhiên tôi ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, tôi lập tức che miệng lại, đầu bỗng thấy quay cuồng.

Tôi cứ ngỡ là do tác động của tâm lý nên hít sâu mấy hơi, nhưng càng hít lại càng cảm thấy khó chịu hơn, tôi liền hiểu ra cơ sự, vội vàng nín thở chạy trở về chỗ cũ.

Tôi chạy một mạch đến chỗ của Vương Tứ Xuyên mới dám thở, vừa chỉ vào dãy đèn phía trên cao vừa hổn hển nói: “Trong không khí có độc!”

Tôi ngẩng đầu nhìn theo hướng tay mình chỉ, vừa nhìn một cái thì nửa câu còn lại bị tắc nghẹn lại trong cổ họng, tôi thấy luồng khí bốc hơi xung quanh ánh đèn, toàn bộ khu vực phía trên nơi ánh đèn đang chiếu đều đang uốn éo thành những hình thù vô cùng yêu dị.

Mọi người đều trông thấy, Vương Tứ Xuyên ngây người ra nhìn, rồi ngơ ngác hỏi: “Chuyện gì thế này?”

Tôi lắc đầu, Viên Hỷ Lạc đứng bên cạnh cứ dán mắt vào những hình thù bị bẻ cong một cách kì lạ kia và không ngừng run rẩy, tôi huơ tay xua không khí bốn bề xung quanh, thì phát hiện dường như thể khí kia đã lan tỏa mù mịt khắp không gian.

Mã Tại Hải bóp chặt cổ họng, tôi cảm thấy cơn đau đầu càng lúc càng dữ dội hơn.

“Mẹ kiếp! Lẽ nào đây là phòng khí độc?” – Vương Tứ Xuyên hốt hoảng thốt lên, xem ra cậu ta vẫn chưa bị ảnh hưởng, có điều cậu ta cũng vội vàng bịt miệng lại.

“Làm sao bây giờ?”, tôi nhớ đến Trần Lạc Hộ và không muốn mình điên khùng giống như cậu ta, “Thể khí này có khả năng sát thương não bộ và thần kinh, chúng ta sẽ hóa điên, thậm chí tử vong tại chỗ.”

Vương Tứ Xuyên lấy tay che miệng, liếc sang Viên Hỷ Lạc, lúc này Viên Hỷ Lạc đang nhìn về phía thông đạo mà chúng tôi đã chạy ra khi nãy.

“Trạm lánh nạn!” – Vương Tứ Xuyên bật kêu thành tiếng – “Khi nãy cô ấy nhất định không chịu rời khỏi gian phòng kia, bởi vì nó chính là nơi lánh nạn của cô ấy, ở đó nhất định sẽ an toàn.”

Vương Tứ Xuyên lập tức cởi trói cho Viên Hỷ Lạc, sau đó lùi lại mấy bước, cậu ta còn bảo chúng tôi lùi lại sau. Chúng tôi cùng nhìn chằm chằm vào Viên Hỷ Lạc, vừa được cởi trói, cô ấy lập tức chạy vụt vào trong thông đạo.

Tôi liền hiểu ý đồ của Vương Tứ Xuyên. Viên Hỷ Lạc rất thông thuộc nơi này, nhất định cô ấy sẽ biết con đường ngắn nhất dẫn đến “trạm lánh nạn”.

Chúng tôi lập tức đuổi theo sau.

Đại Mạc Thương Lang

Đại Mạc Thương Lang

Score 7
Status: Completed Author:

Những năm sáu mươi của thế kỉ trước, nhân vật “tôi” cùng các thành viên ưu tú trong ngành thăm dò địa chất của khắp Trung Quốc bất ngờ bị điều vào đại đội công trình địa chất bí mật.

Với tờ mật lệnh trong tay, họ không hề biết đích đến, không hề biết địa điểm cũng như nguyên nhân, họ bắt đầu bước chân vào cánh rừng rậm nguyên sinh ở biên giới Trung Quốc - Mông Cổ, nơi ngay cả những kĩ sư địa chất dày dạn kinh nghiệm nhất cũng chưa từng biết đến.

Cuốn tiểu thuyết là cuộc hành trình quái dị và rùng rợn vào chiếc hộp thời gian nơi đáy vực sâu. Và chiếc máy bay mà họ phát hiện, sau đó dùng để bay xuống vực sâu cũng chính là chiếc máy bay mà mấy chục năm trước quân Nhật đã từng dùng để bay xuống đó… Chiếc máy bay không ngừng lặp đi lặp lại nhiệm vụ đưa những con người tham vọng và tò mò đi gặp tử thần…

Vậy “tôi” có thể tác động được diễn tiến của quá trình và kết thúc tấn bi kịch này không hay anh càng gỡ càng rối, càng sa chân vào mớ bòng bong vô cùng vô tận của thời gian?

Sau bao nỗi lo lắng khi ngồi trong thùng xe tải kín mít đến nơi tập kết, họ được xem “thước phim số 0” tuyệt mật do lãnh đạo trung ương cung cấp. Cảnh tượng diễn ra trên màn hình khiến tất cả các thành viên đều không thể tin vào mắt mình: một chiếc máy bay ném bom hạng nặng của không quân Nhật xuất hiện trong lớp vỏ đá cách mặt đất 1.200 mét!

Đây là một âm mưu hay hiện tượng siêu tự nhiên? Nếu không phải không gian bị bóp méo thì sức mạnh điên rồ nào đã đưa chiếc máy bay xuống nơi đó?! Hay trước khi chiến bại, quân Nhật đã tiến hanh những hành động với mục đích vô cùng đen tối?

Trong thế giới con chữ đầy cạm bẫy nhưng rất mực mê hoặc, mỗi độc giả chạm tay vào tiểu thuyết của Nam Phái Tam Thúc đều sa chân vào những ngờ vực và ẩn số được bố trí khắp tiểu thuyết mà không thể tự thoát ra nổi!

Bộ tiểu thuyết Đại Mạc Thương Lang của tác giả Nam Phái Tham Thúc gồm hai tập là Thám hiểm cực địa và Chuyến bay tuyệt mệnh. Nam Phái Tam Thúc đã miệt mài suốt 3 năm mới hoàn thành bộ tiểu thuyết này. Nội dung của bộ truyện nói về chuyến phiêu lưu đầy mạo hiểm dưới hang động cách mặt đất 1.200 mét của các thành viên đội thám trắc địa chất đầu tiên Trung Quốc từ những năm 60 thuộc thế kỷ 20. Cả câu chuyện được diễn ra trong không gian đóng kín, tối tăm, đầy lo lắng, nghi hoặc, sợ hãi và cả ngộp thở. Đó là cuộc hành trình mà nhân vật chính suốt đời không thể nào quên, từng tầng bí mật nơi lòng đất sâu thẳm được hé lộ khiến người ta ngộp thở, nó thử thách lý trí của độc giả đến cực hạn.

Điều hấp dẫn nhất trong Đại Mạc Thương Lang chính là trí tưởng tượng tiệm cận đến điên cuồng và những cuộc thám hiểm tưởng chừng vô cùng điên rồ của các nhân vật trong tác phẩm, hai yếu tố đó liên tục kích thích hệ thần kinh độc giả, đặc biệt là những độc giả thích tìm hiểu những sự vật mới lạ và thần bí.

Vòng tuần hoàn chết trong bộ tiểu thuyết này khiến tôi liên tưởng đến bộ phim “Tam giác quỷ” (Triangle). Trong đó, chi tiết khiến tôi thấy rùng rợn nhất trong phim là đống thi thể của nữ vật chính được chất đầy trên một góc con tàu, còn trong Đại mạc thương lang là một đống “tôi” sống sót trong “trạm lánh nạn”...

Nam Phái Tam Thúc là cao thủ viết truyện phiêu lưu mạo hiểm. Cảm giác khi đọc Đại mạc thương lang gần giống với cảm giác khi xem phim “Mất tích” (Lost). Cũng chỉ hai tác phẩm này khiến tôi nảy sinh cảm giác như vậy, bởi cả hai đều có trí ý tưởng và tưởng tượng đạt đến độ điên cuồng...

Đọc câu chuyện của Nam Phái Tam Thúc thực sự thấy mất sức hơn tưởng tượng ban đầu. Bởi tư duy logic của tác giả vô cùng đặc biệt, nhìn thì có vẻ rất chặt chẽ và có đầu có cuối, nhưng thực tế lại vô cùng hỗn loạn. Kiểu truyện nhìn thì có vẻ rõ ràng nhưng thực chất lại rối rắm bao giờ cũng kinh dị hơn loại truyện vừa nhìn đã thấy rối rắm. Cũng nhờ thế mà nó trở nên thu hút hơn.

Hơn nữa, Nam Phái Tam Thúc lại sử dụng ngôi thứ nhất để kể truyện, khiến tôi có cảm giác như mình phải mò mẫm tư duy của một bệnh nhân tâm thần...

Tác giả

Nam Phái Tam Thúc

Nam Phái Tam Thúc có tên thật là Từ Lỗi, hiện sống ở Hàng Châu. Anh là người sáng lập ra trường phái tiểu thuyết Nam Phái và được mệnh danh là tiểu thuyết gia viết truyện giàu kịch tính, giàu trí tưởng tượng nhất Trung Quốc.

Nam Phái không chỉ là biệt danh của tác giả mà còn là tên của một trường phái tiểu thuyết đang thịnh hành ở Trung Quốc. Đó là trường phái mở ra một quan niệm hoàn toàn mới: "Hãy để trí tưởng tượng đạt tới cực hạn!", trường phái này sáng tạo nên một mô thức viết truyện theo lối tự do, với mô thức ấy các tác giả có thể thỏa sức viết ra những điều mình khát vọng nhất, viết ra những chuyện kỳ bí, phi thực tế nhất...

Anh đến với văn học mạng một cách tình cờ vào năm 2006 nhưng không ngờ đây lại là một duyên may, bởi nó đưa anh lên ngôi vị “Nhà văn giàu nhất Trung Quốc” vào năm 2011 với số thuế nộp cho nhà nước là 1580 vạn Nhân dân tệ (tương đương 55 tỷ 300 triệu VND). Từ đó trong con mắt của rất nhiều người, tiểu thuyết Trung Quốc chỉ còn tồn tại hai trường phái đó là Nam Phái và phi Nam Phái.

Đại Mạc Thương Lang là tác phẩm của cá nhân Nam Phái Tam Thúc nhưng thuộc quyền sở hữu của Nam Phái tiểu thuyết đường hội. Bộ tiểu thuyết hai tập này được xuất bản vào tháng 3 năm 2010 và trở thành màn chào hỏi thuyết phục nhất của Nam Phái đường hội. Tiểu thuyết của Nam Phái khiến độc giả hiểu thế nào là một tiểu thuyết dũng mãnh và thế nào là một tác giả cá tính!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset