Đúng là khó tin đến cực điểm, hơn nữa tại sao không hề có bất kì đoạn chuyển cảnh nào ở giữa? Tôi thấy quá kì lạ, chí ít cũng phải quay chút ít cảnh tượng xảy ra lúc máy bay bay vào vực sâu chứ.
Tiếp theo đó, khối quang cầu bắt đầu chuyển động trên màn hình.
Tôi thấy hơi lạ, bởi khối quang cầu di chuyển theo phương thức rất khó hiểu, nó di chuyển từ giữa màn hình lên phía trên, sau đó quay trở về vị trí trung tâm, rồi vài giây sau thì hoàn toàn biến mất. Màn hình đen ngòm. Nhưng chẳng bao lâu, khối quang cầu liền xuất hiện trở lại và lặp đi lặp lại quỹ đạo lúc trước mấy lần liền.
Điều đáng ngạc nhiên là tôi không hề thấy xa lạ khi xem cảnh tượng này, mà cảm giác như thể trước kia mình đã từng gặp ở đâu rồi.
Tôi cố vắt óc ngẫm nghĩ, đột nhiên hiểu ra khối quang cầu đó là gì, tôi nhớ lại cảnh tượng lúc mình sử dụng đèn pha chiếu lên vòm đỉnh của vực sâu, mẹ kiếp, đó chính là quầng sáng của đèn pha.
Nhưng tôi vẫn thấy rất khó hiểu, lòng tự hỏi: “Vì sao tay quay phim lại quay quầng sáng này? Lẽ nào máy chiếu quay phải vật gì kì quái hay sao? Nhưng trong quầng sáng đó chẳng có gì cả.”
“Gì thế nhỉ?” – Vương Tứ Xuyên ngẩn người hỏi.
Tôi nói cho cậu ta biết suy đoán của mình. Mã Tại Hải liền gật đầu bảo: “Anh Ngô đoán đúng đấy! Đây chính là đèn pha rọi, hình như bọn chúng đang điều chỉnh.”
“Điều chỉnh?” – Tôi hỏi – “Điều chỉnh cái gì?”
Cậu ta đáp: “Tôi cảm thấy có lẽ họ đang điều chỉnh máy quay và đèn chiếu cho phù hợp. Trước đây, tôi từng nhìn thấy bộ đội điều chỉnh đạn đạo tầm trung và tầm xa ở quân khu, lúc đó đang diễn tập bắn pháo cao xạ, đèn pha sẽ phóng theo pháo cao xạ. Tôi thấy cảnh tượng này rất giống khi ấy. Lúc lắp máy điện đàm, chúng tôi cũng làm vậy, tháo ra lắp lại, rồi xem hiệu quả và lại tháo ra lắp lại. Đồ điện mà không điều chỉnh chính xác, thì rất dễ xảy ra vấn đề, đại đội trưởng của tôi bảo thế.”
Mã Tại Hải cố tình dùng từ ngữ thật đơn giản như thể sợ hai gã gà mờ bọn tôi không hiểu, lại ê cả mặt.
Giờ tôi rõ cả rồi! Quan sát kĩ, tôi phát hiện hình như có gì đó đang lay động trong quầng sáng, chắc là dòng nước đang chảy. Nếu quả vậy thì lúc này máy bay đã dừng lại trên cung đường ray ở phía trong con đập, máy quay cũng được gắn cố định trên máy bay. Sau đó, Mã Tại Hải chuyển động trục quay phim nhanh hơn, các cảnh phim cũng chuyển động nhanh theo, rồi tất cả đều tắt ngóm, chỉ còn lại màn hình đen sì.
Sát na đó, tim tôi thắt lại, người khẽ run lên, bởi tôi biết thứ sắp xuất hiện tiếp theo đây chính là thứ then chốt nhất. Quả đúng như tôi dự đoán, vài giây sau, màn hình đã sáng trở lại.
Tôi nín thở, nhìn thấy một dải màu đen hư vô, vồng sáng đèn chiếu khi nãy tôi nhìn thấy trở thành một đốm sáng nhỏ xíu – đó chính là hiệu quả khi đèn pha soi vào khoảng cách rất xa. Từ độ rung của màn hình, tôi có thể thấy máy bay đã cất cánh, màu đen hiện lên trên màn hình lúc này chính là sự thể hiện của dải vực sâu hư vô và quái dị kia.
Tôi nhìn màn sương mù ẩn hiện bảng lảng phía dưới vực sâu, nó có màu xám sẫm, mang đến cho người ta cảm giác rất kì quái, như thể nó là vật trung gian giữa thể rắn và thể khí vậy. Nhưng bởi hình ảnh quá mờ, khoảng cách lại xa và điều kiện ánh sáng không đầy đủ, nên người ta cũng chẳng cảm nhận được gì nhiều.
Từ hình ảnh trên màn chiếu, tôi cảm thấy máy bay hình như đang từ từ hạ cánh, dần chạm vào lớp sương mù phía dưới, nhưng đến một độ cao nhất định thì nó đột nhiên dừng lại, tiếp sau đó là quá trình bay là là mặt đất. Mười mấy phút sau, tôi thấy máy bay đang áp sát sương mù, sương mù ở ngay dưới bụng máy bay, nhưng chẳng có hiện tượng khác thường nào xảy ra
Điều này không ngoài dự đoán, nhưng điều tôi không thể tưởng tượng được là hang vực này quả thực quá rộng lớn, với tốc độ của máy bay mà bay mười mấy phút vẫn chưa đến điểm tận cùng thì không hiểu lòng vực còn rộng bao nhiêu nữa. Trong mười mấy phút này, hình ảnh hiện lên màn hình hầu như không có gì thay đổi, nhưng chúng tôi không dám rời mắt đi dù chỉ nửa giây, bởi sợ mình vừa quay đi là bỏ sót mất hình ảnh nào đó.
Đúng lúc này, màn hình bỗng nhiên trắng xóa. Lúc ấy, chúng tôi đang mải tập trung toàn bộ tinh thần vào màn hình, nên sự thay đổi đột ngột này khiến cả hội giật nảy người, tiếp sau đó, trên màn hình xuất hiện một hàng chữ chạy lướt qua với tốc độ khá nhanh.
Mã Tại Hải lập tức dừng tay, tua cuốn phim, để dòng chữ khi nãy quay trở lại.
Đó là một dãy số viết tay, cách viết ngoáy rất khó đọc giống y như dòng chữ xuất hiện ở đầu phim. Tôi nhận ra mấy kí hiệu này, ấy chính là tổ hợp số liệu chỉ độ cao, thời gian, phương hướng và vị trí.
Nói cách khác, nó chính là một tọa độ, hình như tổ hợp số này muốn thể hiện rằng ở tọa độ quay đoạn phim dưới đây hình như đã xuất hiện thứ khác thường nào đó.
Tôi hồi hộp đến nỗi tim đập thình thịch như trống trận, hình ảnh trên màn hình lập tức sáng trở lại, tôi liền phát hiện, tình hình của máy bay lúc này đã hoàn toàn khác với lúc trước, hình ảnh trên màn hình bị rung chuyển một cách kì lạ.
Cảnh quay bị rung lắc vô cùng mãnh liệt, rõ ràng máy bay lúc ấy đang rơi vào tình trạng hết sức tồi tệ. Hình ảnh bị rung dữ dội như vậy khiến tôi không thể xem được các cảnh quay liên tiếp, chỉ có thể cố gắng nhìn mấy hình ảnh tương đối ổn định với thời gian quay ngắn ngủi mấy giây trong chuỗi hình ảnh liên tục rung lắc, đảo lộn, khiến tôi chóng mặt muốn nôn ọe.
Suốt chặng đường quay phim, những hình ảnh được quay liên tiếp chỉ kéo dài mười mấy giây, nhưng tôi vẫn có thể phát hiện – lúc này máy bay đang lao vùn vụt xuống dưới với một góc gần như chín mươi độ, đồng thời cùng lúc đó, máy bay còn phải chuyển hướng.
Tôi hiểu rất rõ tại sao họ phải làm vậy, vì qua màn hình, tôi có thể nhìn thấy họ đang gấp rút áp sát quầng sương, trong quầng sương thấp thoáng hiện ra một chiếc bóng rất lớn, phần tôi có thể nhìn thấy đã cao tầm tòa nhà sáu, bảy tầng.
Dường như dưới sương mù có vật thể gì đó vô cùng to lớn.
Máy bay đang chúi đầu xuống bay về phía bóng đen, tôi nín thở cho đến khi máy bay chui hẳn vào trong sương, năm sáu phút sau tôi mới nhìn rõ toàn bộ diện mạo của vật thể lạ.
Tôi ngẩn người kinh ngạc trong khoảnh khắc.
Chiếc bóng còn khổng lồ hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, bởi đến đây tôi mới phát hiện phần phía dưới của nó hoàn toàn bị chìm lấp trong sương mù, mà điều khiến tôi kinh ngạc nhất không phải độ to lớn của chiếc bóng mà là hình thù quái dị của nó.
Trông nó chẳng khác gì chiếc bóng của con người.
Tôi thầm cảm thấy có điều bất ổn, liền gọi Mã Tại Hải bảo cho máy tạm dừng để quan sát kĩ, quả nhiên đó chính là một bóng người. Bóng người ấy có cái đầu rất lớn, thân mình nom như người lùn, hai tay buông thõng trong màn sương mù dày đặc, dường như đang tưởng niệm ai hoặc điều gì đó. Tuy trông nó không rõ ràng, nhưng cũng không đến nỗi mơ hồ lắm.
Tôi thực sự không dám tin vào mắt mình, lưng túa mồ hôi lạnh, tóc gáy dựng đứng cả lên.
Tôi không dám khẳng định chắc chắn đó là một con người, nhưng nhìn hình dáng của nó dẫu cho tôi không muốn thừa nhận, thì cũng không thể tự dối lòng là mình đã nhìn lầm.
Nó đứng thoắt ẩn thoắt hiện trong bức tường sương mù quánh đặc, đèn chiếu không thể xuyên qua bức tường thiên nhiên ấy, nên tôi cũng không thể nhìn rõ nó rốt cuộc là thứ gì, là bức tượng đầu người do tạo hóa nhào nặn hay là tượng đá do một bậc kì nhân nào đó khắc nên? Hình ảnh trên màn hình lại thay đổi, cuối cùng máy bay gần như dính hẳn vào tầng sương mù, ống kính máy quay chĩa thẳng vào quầng sương mờ mịt, rồi kéo lên, hình ảnh trên màn hình đột nhiên dừng lại bất động. Lòng bàn tay tôi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Đoạn phim dừng lại đột ngột như thể kéo tôi ra khỏi cơn bàng hoàng, Vương Tứ Xuyên chạy lại chỗ đặt máy chiếu, cậu ta phát hiện cuộn phim đã chạy đến tận cùng, rõ ràng lúc họ quay đến đây thì hết phim.
Cả phòng chiếu phim chìm trong miền im lặng chẳng ai lên tiếng nói câu gì. Chúng tôi cứ chăm chăm nhìn vào màn hình đã đứng im, và chẳng còn nhận ra được thứ gì trên màn hình đã đứng im ấy.
Tôi không nhớ lúc ấy Vương Tứ Xuyên nói gì, mà bất kể cậu ta có nói gì thì cũng vô nghĩa, bởi bấy giờ đầu óc tôi không thể tư duy được nữa, tôi lần sờ bao thuốc lá, định móc điếu thuốc ra, nhưng tay cứ lẩy bẩy mãi chẳng rút được.