Chúng tôi trở về mép vực, phía trên là vách đá dựng đứng, một dòng thác nhỏ bắn bọt tung tóe, ở độ cao thế này đúng là khiến người ta toát mồ hôi.
Sau hai tiếng đồng hồ loanh quanh bên mép vực, chúng tôi nhìn thấy một sợi dây thừng dài thả từ trên xuống, Bùi Thanh và tôi quay trở lại cõng từng thi thể của các chiến sĩ trong tháp ra, cùng buộc vào dây thừng, sau đó đóng nắp đai bảo hiểm của mình, rồi leo lên, chẳng bao lâu sau tời quay bắt đầu hoạt động, chúng tôi từ từ di chuyển dần lên trên.
Vừa leo lên miệng đập, tôi đã nhìn thấy gần như tất cả lãnh đạo đều đang đợi ở bên trên, chúng tôi thì rảnh rang ở phía dưới, nhưng họ ở bên trên chắc chắn nóng lòng như kiến bò chảo lửa.
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, chúng tôi được dìu lên, Vương Tứ Xuyên nhào đến ôm chặt lấy tôi khiến tôi đau đến nỗi suýt thì ngất xỉu, thi thể của những chiến sĩ hi sinh được cởi ra, xếp thành hàng nằm trên đỉnh đập.
Nhìn những thi thể thảm thương đến không nỡ nhìn, nhiều người đã khóc, các sĩ quan đều ngả mũ, có người bắt đầu nhận dạng xem họ là ai.
Đột nhiên một cậu lính chợt kêu lên. Cậu ta đứng bật dậy báo cáo: “Thủ trưởng, có điểm không đúng ạ!”
“Sao cơ?”, chúng tôi lập tức đổ dồn sự chú ý vào cậu ta.
Cậu ta đáp: “Thưa, số người không đúng!”
“Không đúng? Không đúng thế nào?”
“Thừa ra một người ạ!”
Chúng tôi nhìn nhau, đầu tôi chợt lóe sáng, lập tức hiểu ra vấn đề nằm ở đâu. Quả nhiên cậu lính đáp: “Chúng ta cử bốn đồng chí xuống, đồng chí Bùi Thanh nói có một người chết trên cáp thép, ngoài ra chúng ta đã cứu được một người, lẽ ra dưới vực chỉ còn hai người mới phải, nhưng ở đây có những ba người, nghĩa là thừa ra một người.”
“Đồng chí có đếm nhầm không?”
Cậu lính lắc đầu, cùng lúc ấy một cậu lính khác ngồi xổm xuống bên cạnh một xác chết, rồi đột nhiên kêu lên: “Không đúng, thưa thủ trưởng, người này có vấn đề!”
Chúng tôi vội bước lại xem thì thấy cậu lính đang ngồi cạnh xác chết và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nát bươm không thể nhận diện, cậu ta chăm chú quan sát răng của tử thi.
“Vấn đề gì?”
“Người này chính là Hà Nhữ Bình.” – Cậu lính trả lời.
“Hà Nhữ Bình?”, chúng tôi sững người, không đúng, Hà Nhữ Bình chẳng phải đang nằm trong lều cứu thương sao?
“Không thể có chuyện đó!” – Vương Tứ Xuyên kinh ngạc thốt lên.
“Người này là Hà Nhữ Bình thật mà!” – cậu lính trẻ khẳng định – “Tôi nhận ra răng của anh ấy. Anh ấy thiếu mất ba chiếc răng.”
Cậu lính khi nãy cũng châu đầu lại xem, rồi gật đầu: “Đúng vậy! Đồng chí Hà Nhữ Bình thiếu ba chiếc răng. Người này đích thị là Hà Nhữ Bình, không thể sai.”
Chúng tôi nhìn nhau, tôi thoắt nhìn về phía lều cứu thương, mồ hôi vã ra như tắm: “Đây là Hà Nhữ Bình. Vậy người chúng ta cứu lên là ai?”
“Chính là gã đó!” – Bùi Thanh đột ngột nói – “Kẻ được cứu lên chính là gã đặc vụ mà chúng ta gặp dưới hầm, thi thể của chiến sĩ mắc trên cáp thép đã buộc cuộn lựu đạn, chắc là để ngăn cản thằng cha này trèo lên.”
Nghĩ theo chiều hướng suy luận của cậu ta, tôi càng vã mồ hôi lạnh.
“Chắc chắn thằng cha này tụt xuống cáp thép nhân lúc trời tối.” – Bùi Thanh tiếp tục phỏng đoán.
Viên sĩ quan đứng cạnh ra hiệu cho Bùi Thanh đừng nói nữa, rồi nói mấy tiếng cho cậu cảnh vệ gần đó, cậu ta vội vàng chạy đi luôn.
Sau đó tôi được biết “Hà Nhữ Bình” giả mạo lập tức bị khống chế, nhưng hắn đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, dẫu xác định hắn là đặc vụ thì cũng chẳng có tác dụng gì. Lai lịch của những người còn lại đều được xác định rõ ràng.
Lúc ấy, tôi thấy rất lạ, vì sao gã đặc vụ phải liều mình mạo hiểm xuống vực sâu? Theo đánh giá của tôi, thì dưới vực sâu hoàn toàn chẳng có giá trị gì, lẽ nào chúng tôi đã bỏ sót mất thứ gì?
Tôi được mấy đồng chí cán bộ trung cấp đưa vào lều cứu thương, còn Bùi Thanh trực tiếp đi viết tường trình. Tôi không nhìn thấy anh Điền, nhưng không biết vì sao tôi rất muốn nhìn vẻ mặt của anh ấy lúc đó.
Tôi trải qua cuộc phẫu thuật dài, người ta gắp hai mươi bốn mảnh lựu đạn ra khỏi cơ thể tôi, uy lực sát thương của lựu đạn cán gỗ chủ yếu ở bốn hướng, trong khi tôi may mắn lại ở trên trục thẳng của lựu đạn, nhờ vậy mới thoát khỏi lưỡi hái của tử thần, nhưng dẫu vậy chân trái của tôi vẫn có nguy cơ phải dùng chân giả, cần tiếp tục theo dõi.
Tôi lại ở trong lều cứu thương suốt nhiều ngày. Không giống lần trước, thời gian này có vô số người đến thăm tôi, nhưng những lúc yên tĩnh một mình, tôi luôn nghĩ Viên Hỷ Lạc đang ở ngay cạnh, chỉ cách vài bước chân mà thôi.
Mấy lần tôi muốn đi gặp cô ấy, nhưng một cảm xúc rất lạ cứ ngăn tôi lại, dường như tôi đã bỏ cuộc, mà dường như lại đang để bụng điều gì đó.
Khi bạn không biết bể lửa đó đã lụi hẳn hay chưa thì tốt nhất cứ đứng yên đó đợi, bởi biết đâu thoạt nhìn nó có vẻ tắt rồi nhưng nếu đổ thêm ca dầu vào thì nó lại bùng lên còn dữ dội hơn trước thì sao?
Thêm hai tuần qua đi, lúc được trở về lều của mình, thì tôi phát hiện vật đổi sao dời, rất nhiều lều trại không thấy đâu nữa, trong khi đó không hiểu vì lý do gì mà toàn bộ khu vực đập lại được vây lại bằng tấm bạt khổng lồ. Phần bên ngoài cũng bố trí cảnh vệ canh gác, không cho bất kì ai được phép lảng vảng gần.
Hội Vương Tứ Xuyên tổ chức một cuộc gặp mặt nho nhỏ để mừng tôi trở về, đã lâu tôi không thoải mái nói chuyện với người khác như thế, nên tối đó diễn ra thật vui vẻ.
Lúc đánh bài, tôi hỏi họ gần đây cơ sở xảy ra chuyện gì mà lại vây bạt xung quanh đập thế?
Vừa hỏi xong, vẻ mặt của hội Vương Tứ Xuyên liền biến sắc.