Sau khi giật mình thức giấc, phải mất một lúc lâu tôi mới phản ứng lại được. Vương Tứ Xuyên chưa ngủ say, cậu ta liền nhỏm dậy, hỏi nhỏ: “Mẹ đứa nào nửa đêm nửa hôm lại bò dậy thế?”
“Chẳng ai cả!” – Tôi nhìn sang anh Điền – “Mọi người đều ở trong nhà.”
Chúng tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa, sau đó tiếng “cốc cốc cốc” lại vang lên, rõ ràng có người đang gõ cửa. Hành động vốn rất bình thường này bỗng trở nên thật quái dị trong hoàn cảnh lúc nửa đêm thanh vắng.
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, Vương Tứ Xuyên phỏng đoán: “Lẽ nào gấu chó đang gõ cửa?”
“Gấu chó nào mà lễ phép thế!” – Tôi mỉa mai.
Tiếng gõ cửa không hề mạnh tay, mà còn có vẻ hơi do dự, nghe cứ quỷ dị thế nào ấy.
Vương Tứ Xuyên liếc mắt ra hiệu, rồi chộp lấy một thanh củi trong đống lửa, hai chúng tôi một người bên trái, một người bên phải mon men tiến lại gần cánh cửa. Vương Tứ Xuyên kéo mạnh cửa vào, dúi bó đuốc về phía trước, nhưng tôi phát hiện phía trước chẳng có ai.
Tôi thò đầu ra ngoài quan sát, thì thấy trên mặt đất cạnh cửa có hai vết chân bết bùn rất lớn, tim tôi hụt đi một nhịp, đang định nói thì Vương Tứ Xuyên ngăn lại. Cậu ta đi hẳn ra ngoài, giơ đuốc soi xung quanh, thuận theo chiều ánh lửa, tôi nhìn thấy có mấy khối bùn khổng lồ đang đứng ở xa xa trong màn mưa đang đổ sầm sập.
Tôi cũng bước ra ngoài, thì phát hiện không ngờ họ đều là người, bùn đóng thành từng mảng lớn trên người, họ đi khá đông, đang trố mắt ngạc nhiên thì một “khối bùn” di động bỗng cất tiếng gọi: “Vô Dụng? Là anh ư?”
Tôi ngớ người, “Vô Dụng” là biệt danh của tôi, tất cả những người mang họ Ngô đều vướng phải phiền phức này. Bởi chữ “Ngô” thường bị đọc chệch thành chữ “Vô” nên bất kể tên của bạn nghe mĩ miều hay oai phong đến đâu nhưng chỉ cần dính đến cái họ này thì coi như hết trò, bất kể tên thật của bạn có là Ngô Anh Hùng hay Ngô Mỹ Dung thì vẫn bị mọi người gọi là “Vô Dụng” hết.
Có điều kể từ khi tôi trở thành đại đội trưởng thì rất ít người còn gọi tôi bằng biệt danh này, kết cấu tổ chức của chúng tôi lỏng lẻo, cấp trên phải quản lý bao nhiêu chuyện nên có lẽ ngay cả tên thật của tôi là gì, họ cũng không nhớ. Còn hội Vương Tứ Xuyên thuộc nhóm người ít học nên lâu lắm chưa ai gọi tên biệt danh của tôi, bây giờ đột nhiên bị gọi tên đó khiến tôi giật cả mình.
Mà điều khiến tôi còn kinh ngạc hơn là cái tên ấy lại được phát ra từ miệng của một “khối bùn”, sau đó những khối bùn động đậy, họ cởi áo mưa ra, từng người lần lượt lộ mặt ra ánh sáng.
Tôi nhìn bọn họ, trên mặt còn bết bùn nên chẳng nhận rõ ngũ quan. Tôi quay sang phía người vừa gọi tên mình, đột nhiên cả cơ thể tôi cứng đờ như khúc gỗ, tôi nhìn khuôn mặt người đó mà đầu óc chợt trống rỗng.
Chẳng thể ngờ, tôi lại nhìn thấy Viên Hỷ Lạc.
Tuy mặt cô ấy cũng bê bết bùn đất nhưng tôi không thể nhận lầm được đôi mắt sáng như sao kia, Viên Hỷ Lạc không hề điên, cô ấy đang cười với tôi.
Tôi ngây ngô đứng lặng, Vương Tứ Xuyên cũng sững người, hỏi tôi thế này là thế nào? Đám người xúm lại, có người trong tay còn lăm lăm khẩu súng, Viên Hỷ Lạc nói với họ: “Không sao, phe ta cả mà!”
Lúc ấy, họ mới hạ súng xuống, những người khác nhìn vào căn nhà gỗ phía sau lưng chúng tôi, vui mừng nói: “Ơn trời! Cuối cùng cũng tìm được nơi khô ráo!”
Trong lúc ngạc nhiên tột độ, tôi cơ hồ không ý thức được họ bê cả thân bùn đất đang bước vào căn nhà gỗ, mắt tôi vẫn không rời Viên Hỷ Lạc.
Sau khi cởi áo mưa, nhìn trang phục họ vận trên mình là tôi biết đoàn người này là một đội địa chất, tôi không quen họ lắm, nhưng vừa nhìn thấy anh Điền, bọn họ đều tỏ vẻ rất đỗi kinh ngạc. Anh Điền cũng nhìn lại họ. Trong khoảnh khắc đó, đầu óc tôi hỗn loạn, tôi cảm thấy dường như điểm nào đó có vấn đề.
Họ cởi bớt quần áo rồi ngồi quây quanh đống lửa để sưởi ấm. Vương Tứ Xuyên nhìn tôi, cậu ta cũng chưa phản ứng lại được, mà chỉ máy móc lấy số thịt vừa săn được gần đây nhất mang ra cho họ ăn.
“Sao anh lại ở đây?” – Có người cất tiếng hỏi. Tôi quay ra nhìn anh ta và lập tức sững người.
Tuy không quen người này nhưng tôi từng gặp anh ta một lần, tên anh ta là Tô Chấn Hoa, một đặc phái viên. Trước đây chúng tôi đã tìm thấy anh ta trong nhà kho của con đập. Lúc bấy giờ anh ta đang bị điên, sao bây giờ lại bình thường thế này được nhỉ? Mà hơn nữa lại còn đi cùng Viên Hỷ Lạc nữa chứ? Tôi không trả lời anh ta, mà dùng hết sức véo mạnh vào má mình, xem có phải mình đang mơ hay không.
Sau đó, toàn bộ sự chú ý của tôi bị hút vào một người. Đó là người đàn ông có tuổi nhất trong đám, ông ta đang ho lụ khụ, Viên Hỷ Lạc đưa chiếc khăn bông, ông ta liền lau sạch bùn bẩn trên mặt.
Tôi kinh ngạc phát hiện, đó chính là vị chuyên gia đứng tuổi vô cùng nổi tiếng, người ta cứ đồn rằng ông ấy đang ở Liên Xô nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là tôi cũng từng nhìn thấy ông ấy, nói đúng hơn là tôi nhìn thấy thi thể của ông ấy – ở dưới hố ngập nước.
Rồi tôi nhìn thấy người thứ tư mà mình có thể nhận ra. Đó là anh Miêu. Anh ngồi hút thuốc ở một góc khuất. Gương mặt rất đỗi quen thuộc kia trông vẫn điềm tĩnh như ngày nào.
“Mao Ngũ Nguyệt!” – Tôi vô thức gọi tên anh.
Anh Miêu kinh ngạc nhìn tôi, rồi hỏi: “Cậu là ai? Chúng ta từng gặp nhau rồi sao?”
Tôi cau mày nhìn anh, nhìn vẻ mặt của anh, tôi không thể phân biệt được sự hoài nghi hiện trên khuôn mặt ấy là thật hay giả, nhưng điều đó không quan trọng, bởi nếu chỉ đơn thuần nhìn thấy Viên Hỷ Lạc và đặc phái viên thì tôi vẫn có thể cố nghĩ cách giải thích, nhưng khi nhìn thấy vị chuyên gia đứng tuổi thì tôi không còn cách nào trốn chạy nữa.
Tuy có đánh chết tôi cũng không tin nhưng tôi vẫn ý thức được rằng nhóm người trước mặt tôi đây chính là nhóm thám trắc địa chất đầu tiên – nhóm công trình 723.
Trong sát na, tôi dường như mò mẫm thấy điểm then chốt của sự việc.
Căn cứ vào tình hình anh Miêu kể lúc trước thì trước khi chúng tôi vào hang thì đã có một đội địa chất khác đã vào trước đó. Đội này do Viên Hỷ Lạc dẫn đầu, Tô Chấn Hoa là đặc phái viên, vị chuyên gia đứng tuổi là trợ lý, cả đội tổng cộng có chín người và họ đã gặp phải rất nhiều nguy hiểm, cuối cùng gần như chết hết. Anh Miêu là người duy nhất trở lại mặt đất. Ngoài ra còn có Viên Hỷ Lạc và Tô Chấn Hoa vẫn ở trong hang, nhưng cả hai người họ đều bị tâm thần do hít phải quá nhiều khí thủy ngân. Thế mà giờ đây, tất cả các thành viên trong đội đều đang sống sờ sờ và ngồi ngay trước mắt tôi, hơn nữa số người còn nhiều hơn cả số mà tôi biết. Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ anh Miêu không nói thật với tôi sao? Vả lại, nhìn hành trang của họ, thì hình như họ đang tiến hành các hoạt động thăm dò địa chất ở đây, có lẽ là đang đi tìm lối vào của hang động.
Khả năng chúng tôi gặp đội địa chất này có thể tồn tại sao? Chúng tôi là đội xuất phát sau họ, mãi khi anh Miêu đem tin tức trong hang động về, thì cấp trên mới đưa ra kế hoạch tiếp theo và khi ấy chúng tôi mới gia nhập công trình 723. Vậy làm sao chúng tôi có khả năng gặp được họ ở nơi như thế này?
Nếu không phải chúng tôi bị điên thật thì lẽ nào chúng tôi đã quay trở về thời điểm nửa năm trước? Tôi nhớ đến mọi việc mà mình gặp phải, như lúc hạ cánh đường bay giảm xóc vốn đã được lắp đặt sẵn bỗng dưng biến mất, tất cả người và trang thiết bị trên đập đều mất tích, mà sau khi chúng tôi quay lên mặt đất thì phát hiện mọi dấu tích chúng tôi từng đi qua cũng đều không có.
Nếu quả thực chúng tôi đã trở về quá khứ, thì mọi sự việc xảy ra trước đây đều được lý giải thấu đáo. Nếu trở về thời điểm khi mà chúng tôi vẫn chưa đến thì đương nhiên chúng tôi không thể nhìn thấy dấu vết mình từng đến.
Nói vậy thì trong lúc chúng tôi bay xuống dưới vực sâu, chẳng lẽ đã vô tình xuất hiện vấn đề gì sao? Nhưng chuyện này có thể không? Làm sao có thể xảy ra được? Nếu muốn tôi tin điều này thì tôi thà tin rằng mình đúng là đã hóa điên giống như anh Điền nói còn dễ chấp nhận hơn.
Tôi đột nhiên nhớ đến câu chuyện trước đây từng được nghe sư phụ kể. Ông bảo hồi còn làm việc ở mỏ dầu Karamay, ông từng nghe người bản địa nói trong sa mạc tồn tại một khu vực rất kì lạ, nhiều người bị mất tích sau khi đi vào đó, rồi họ lại xuất hiện ở một nơi rất xa. Khoảng cách giữa hai nơi phải trên mấy trăm cây số, nhưng thời gian từ lúc mất tích đến lúc xuất hiện chỉ trong một đêm, với thời gian ấy thì chỉ đi bằng máy bay mới có thể đến được nơi kia.
Đương sự không hề hay biết, chỉ nói mình đã bị lạc trong sa mạc mênh mông, đi mất mấy ngày mấy đêm thì được người ta phát hiện. Mấy ngày mấy đêm của anh ta thực ra chỉ bằng một đêm ở bên ngoài.
Bác sĩ đều giải thích đó là hiện tượng ảo giác do thiếu nước, nhưng sư phụ tôi bảo chắc chắn không phải vậy. Lúc nhóm của ông thăm dò một số mỏ dầu ở quanh khu vực kì lạ ấy thì có người trong đội bị mất tích, rồi mọi người tìm thấy xác ông ta ở một nơi cách doanh trại mấy trăm cây số, trừ phi người đó tự sát, còn nếu anh ta phát hiện thấy điều bất thường thì tốt nhất cứ đứng tại chỗ đợi trời sáng, như vậy sẽ an toàn hơn chạy lung tung cả mấy trăm cây số.
Lẽ nào chúng tôi cũng gặp phải chuyện tương tự khi bay ở dưới vực sâu sao?