Chương 54: Biến cố

Biến cố

Nếu tôi tính không nhầm thì bây giờ mới là đầu tháng chín, thời tiết đã mát mẻ hơn lúc chúng tôi ra khỏi hang động rất nhiều. Mà kể từ lần cuối rời khỏi đây, nhóm Viên Hỷ Lạc không quay về nữa, từ đó họ hoàn toàn bặt vô âm tín.

Ban đầu, Khôn Lỏi còn âm thầm chăm chú giám sát bọn tôi nhưng bây giờ cậu ta cũng đứng ngồi không yên, tuy cậu ta cố gắng không biểu hiện ra ngoài nhưng chẳng tác dụng gì. Hiển nhiên, thời gian chờ đợi đã vượt qua dự kiến ban đầu của họ. Tâm trạng của chúng tôi cũng bắt đầu thay đổi, Vương Tứ Xuyên càng lúc càng bình tĩnh, còn tôi thì càng lúc càng sốt ruột.

Tôi biết suy đoán, hoặc có thể nói là dự cảm của mình đã linh nghiệm.

Tôi không biết họ đi đâu, cũng không có cách gì đi tìm họ được, đành nhẫn nại chờ đợi. Thời gian trôi qua từng ngày, nhưng vẫn không thấy bóng dáng họ quay lại, tình hình trở nên vô cùng căng thẳng.

Chúng tôi đều biết, bất luận hang động khó tìm đến đâu thì họ cũng phải trở về từ lâu rồi mới phải, vậy mà giờ vẫn biền biệt như chim trời cá bể. Về cơ bản, tôi chỉ có thể phỏng đoán ba khả năng: họ đã xảy ra sự cố gì đó hoặc bị lạc đường, hoặc họ bị mắc kẹt ở một nơi nào đó trong rừng.

Mấy ngày đầu, tôi và Khôn Lỏi chỉ tìm kiếm trong phạm vi tương đối hẹp, nên chẳng phát hiện ra điều gì. Khôn Lỏi không để chúng tôi cầm theo ba lô, vì vậy cả nhóm chẳng thể đi xa được. Cậu ta rất cố chấp, sự việc đã đến nước này rồi mà vẫn không chịu tin tưởng chúng tôi.

Không còn cách nào khác, chúng tôi đành thuận theo ý cậu ta, rồi một tuần trôi qua mà vẫn không thấy ai trở về. Chúng tôi chính thức xác định họ đã xảy ra sự cố. Lương thực họ mang theo chỉ đủ cầm cự trong hai tuần, mà khoảng thời gian từ lúc họ ra đi đến giờ đã gần một tháng, nếu chúng tôi không mau nghĩ cách thì họ chết chắc.

Ban đầu vốn có ba người giám sát chúng tôi, trong đó lần lượt hai người lập thành một đội cứu hộ và bắt đầu đi tìm kiếm, chỉ để lại một người canh chừng chúng tôi.

Tôi lập tức phát hiện đây chính là cơ hội thay đổi tình thế. Tôi liền nói với Khôn Lỏi rằng chúng tôi cũng muốn tham gia tìm kiếm. Như vậy chúng ta có thể chia thành hai nhóm, xác suất tìm thấy cũng cao gấp đôi. Trong lúc này, thời gian chính là tính mạng.

Khôn Lỏi vẫn chần chừ, tôi nhận thấy cậu ta đã rất nóng ruột nhưng rõ ràng nhiệm vụ mà đặc phái viên giao cho có ý nghĩa vô cùng quan trọng với cậu ta. Cuối cùng nghĩ ngợi một hồi, Khôn Lỏi quyết định: “Đặc phái viên đã nói rồi, mong các anh hãy đợi ở đây!”

“Cậu nghĩ Tô Chấn Hoa cảm thấy canh chừng chúng tôi quan trọng hơn tính mạng của anh ta ư? Chúng tôi đợi ở đây khác gì đợi ngồi lượm xác anh ta?” – Tôi nói – “Nói thẳng ra, nếu cậu không yên tâm về chúng tôi thì cứ việc cầm súng rồi đi cùng một nhóm với chúng tôi. Như vậy còn sợ gì chúng tôi bỏ chạy nữa?”

Cậu ta vẫn còn do dự, tôi thấy đúng là không còn gì để nói, đạo lý đơn giản thế mà sao đầu óc tên này không chịu hiểu nhỉ?

Tôi mặc kệ cậu ta, cứ thế cầm lấy một chiếc ba lô và bắt đầu nhét thịt hun khói, trang thiết bị và làm các công tác chuẩn bị khác.

Vương Tứ Xuyên bắt chước tôi cũng đeo ba lô lên vai, Khôn Lỏi nhìn thấy vậy, cậu ta như chợt nghĩ thông suốt mọi chuyện, liền giẫm chân mấy cái gọi hai người kia cùng chúng tôi chuẩn bị lên đường.

Vương Tứ Xuyên có ý đồ riêng, cậu ta nhét tất cả thịt hun khói vào ba lô. Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi việc, chúng tôi chia thành hai nhóm. Anh Điền, Vương Tứ Xuyên, Khôn Lỏi và tôi cùng một nhóm, cả nhóm lập tức xuất phát.

Vừa vào rừng rậm, tôi liền phát hiện địa hình ở đây khó đi hơn chúng tôi nghĩ rất nhiều, chưa được bao xa, chúng tôi đã không thể nhận ra con đường mà trước đây vẫn có thể dễ dàng nhận ra, trong rừng già rậm rạp, nơi nào cũng giống nhau y đúc.

Sau đó, Vương Tứ Xuyên phải dùng rìu bổ ba nhát ngang và một nhát dọc ở chính giữa để làm kí hiệu, đề phòng chúng tôi bị lạc đường.

Ban đầu tôi phân tích, căn cứ vào tần suất cứ ba đến năm ngày, đội Hỷ Lạc lại về doanh trại bổ sung lương thực một lần, thì khu vực họ đang hoạt động có lẽ chỉ cách doanh trại từ một đến hai ngày đường, thậm chí nếu may mắn thì có lẽ họ đang bị mắc kẹt ở đâu đó và chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm thấy họ. Nhưng bây giờ xem ra khả năng họ bị lạc trong rừng là rất lớn. Tôi không biết họ đã đi đến đâu, nếu đi quá xa thì đúng là xong đời.

Ngoài ra, tôi còn nghĩ đến khả năng họ đã xuống động, có điều họ chưa bổ sung thêm lương thực thì cho dù có phát hiện thấy điều gì quan trọng chăng nữa cũng không thể ôm bụng đói để đi thám hiểm được.

Chúng tôi tìm theo hướng đông bắc trước, vừa gọi to vừa lên núi, tìm nơi có tầm nhìn tương đối cao để quan sát bốn phía xung quanh.

Anh Điền nhìn thấy rừng cây ngút ngàn thì lòng rất đỗi hoang mang, chúng tôi liền đốt khói tín hiệu, hy vọng họ sẽ đáp lại, nhưng chẳng thu hoạch được gì. Chúng tôi cứ đi như vậy trong suốt năm ngày trời, nhưng bốn bề vẫn chỉ là một miền xanh đậm trải ngút tầm mắt. Thực lòng tôi hiểu rõ, nếu tiếp tục tìm kiếm không định hướng như thế này thì cơ hội có thể gặp được họ sẽ rất mong manh.

Trong đội thám trắc trước đây cũng từng xảy ra chuyện thành viên trong đội bị mất tích, nhưng những người mất tích thường không bao giờ trở lại, dẫu dân bản địa vác đuốc đi tìm giúp cũng chẳng ích gì. Nhưng lúc ấy, trong lòng tôi có một niềm tin mãnh liệt, đó là họ tuyệt đối sẽ không chết ở nơi này.

Suốt dọc đường, Vương Tứ Xuyên liên tục ra hiệu cho tôi chạy trốn, chỉ cần khống chế Khôn Lỏi thì với số thịt hun khói trong ba lô, chúng tôi có thể sống sót thoát ra khỏi rừng, cùng lắm là dẫn theo Khôn Lỏi chạy về phía nam. Trong khi đó những người này đều chắc chắn không thể chết trong rừng, nên không chừng họ sẽ gặp được một đội cứu nạn khác, hoặc tự mình tìm lối thoát ra ngoài nên chúng tôi không cần phải quan tâm đến họ nữa.

Tuy cậu ta phân tích cũng có lý nhưng tôi không đồng ý, tôi không nói nguyên nhân cho cậu ta biết nhưng trong đầu vẫn lờ mờ nhớ rằng, xác chết được đậy dưới tấm vải bạt mà chúng tôi phát hiện thấy trong nhà kho hình như chính là Khôn Lỏi.

Nếu tôi nhớ không lầm thì chứng tỏ sau đó Khôn Lỏi cũng xuống động, chứ tuyệt đối không bị chúng tôi bắt cóc ở đây.

Điều đó cũng có nghĩa rằng nếu bây giờ chúng tôi làm khó Khôn Lỏi thì rất có khả năng người thất bại sẽ là chính chúng tôi, thậm chí chúng tôi còn bị cậu ta bắn chết ở đây.

Thân thủ của Khôn Lỏi rất tuyệt, tôi cảm thấy Vương Tứ Xuyên chưa phải đối thủ của cậu ta, bởi vậy giờ chưa phải thời cơ cho chúng tôi bỏ trốn, tốt nhất là cứ kiên nhẫn chờ cơ hội thì hơn.

Vương Tứ Xuyên sốt ruột không thể chịu nổi, tôi phải chuyển hướng tìm kiếm sang phía nam thì cậu ta mới thôi lèm bèm. Tôi bảo: “Chúng ta cứ đi thẳng về hướng nam, nếu không tìm thấy thì chúng ta sẽ theo đà thực hiện luôn kế hoạch.”

Thế là cả nhóm liền chuyển hướng, lần này chúng tôi cố tình thâm nhập sâu hơn, đi liền bảy ngày đường, đến trưa ngày thứ tám thì đột nhiên Vương Tứ Xuyên bắt đầu kêu toáng lên.

Chúng tôi nhìn theo hướng cậu ta chỉ thì thấy ở ngọn núi xa xa có một cột khói đang vươn lên.

Nơi đây vẫn nằm trong rừng rậm nguyên sinh, nên không thể có chuyện nổi lửa nấu ăn giữa rừng, cây cối bình thường mà bén lửa thì cũng không thể có khói đen rõ rệt như vậy, hỏa hoạn trong rừng quy mô lớn cũng không thế này.

Đây rõ ràng là khói tín hiệu, chắc chắn Viên Hỷ Lạc đã tham khảo cách làm của chúng tôi.

Khôn Lỏi vui mừng tưởng phát điên, chúng tôi chạy thục mạng về phía đó, mãi bảy tiếng đồng hồ sau mới tới nơi. Vừa nhìn đã biết đây là một sườn núi khuất gió, lúc đầu còn nhìn chưa rõ, nhưng quan sát kĩ mới phát hiện ở nơi bốc khói tín hiệu có sáu bảy lều trại. Tuy biết rõ nhóm Viên Hỷ Lạc chắc chắn không thể xảy ra chuyện gì nhưng tận lúc nhìn thấy cảnh tượng này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Cùng lúc ấy, tôi đột nhiên phát hiện nơi đó rất quen mắt, địa hình xung quanh khiến tôi nhớ đến một địa điểm tương tự mà tôi từng đi qua.

Chạy theo Khôn Lỏi đến bãi cắm trại, cậu ta lao thẳng vào lều gọi lớn, còn tôi nhìn môi trường bốn phía xung quanh, vừa nhìn kĩ thì mồ hôi lạnh liền túa ra như tắm, tôi dường như có thể lập tức khẳng định rằng mình đã từng đến đây.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là miệng hang thẳng đứng mà lần đầu tiên chúng tôi xuống, bây giờ nó đã bị che phủ bởi lớp lá rụng.

Nhưng tôi nhớ miệng hang cách doanh trại bỏ hoang của quân Nhật không xa lắm, mà cũng không phải ở hướng này.

Lẽ nào chúng tôi cứ ngỡ mình đi về hướng nam nhưng trên thực tế chúng tôi đã đi vòng lại sao? Tôi nhìn quanh quất bốn phía, rất nhiều đặc trưng khiến tôi có thể khẳng định chắc chắn đúng là nơi đây.

Tôi cảm thấy không ổn nhưng chẳng thể xác định cụ thể là không ổn ở chỗ nào. Nếu bảo chúng tôi đi vòng nhầm mà đến được đây thì vòng tròn đó đúng là trùng hợp đến không tưởng tượng nổi.

Vừa đi vừa nghĩ miên man, chúng tôi đã đến trước lều trại lúc nào không hay, Khôn Lỏi lập tức gọi lớn: “Thủ trưởng đặc phái viên! Thủ trưởng đặc phái viên ơi!”

Không có ai trả lời, chúng tôi xông vào trong lều, tìm từng chiếc một nhưng đều chẳng phát hiện thấy người nào.

“Họ đi đâu rồi nhỉ? Chẳng lẽ bị sói quắp hết đi rồi?” – Vương Tứ Xuyên vẫn chưa hiểu ra được vấn đề.

Còn tôi thì biết rõ họ đang đi đâu, tôi liền quay người chạy thẳng lên sườn núi, lao đến phía sau một gốc cây lớn và lập tức nhìn thấy trên bãi đất đen phía sau thân cây có một miệng hang lớn.

Khôn Lỏi bám theo sau, nhìn thấy cái hang, cậu ta lập tức đòi xuống, tôi chưa kịp giữ lại thì nơi cậu ta vừa giẫm lên đã bị lún xuống.

Khi tôi kéo được cậu ta ra khỏi đó và dọn sạch đám lá khô đi thì một mảnh lưới ngụy trang hiện ra ngay trước mắt chúng tôi.

Sợi thừng kết lưới rất to, trông có vẻ chắc chắn nhưng thực tế lưới ngụy trang đã rách nát kha khá rồi, chỉ cần chạm vào là rách.

Cạnh đó, chúng tôi nhìn thấy mấy sợi dây thừng được thắt lên cây đại thụ, một đầu dòng thẳng xuống động.

Tôi lạnh người, xem ra vào lần cuối cùng đi thăm dò, họ đã phát hiện thấy miệng hang động, họ không hề bị lạc đường hay mắc kẹt ở đâu đó mà là đã đi thẳng xuống động. Từ khi họ mất tích đến nay đã khá lâu, lương thực chắc chắn đã cạn kiệt, vậy sao họ vẫn chưa ra? Lẽ nào họ xảy ra chuyện thật sao?

Đại Mạc Thương Lang

Đại Mạc Thương Lang

Score 7
Status: Completed Author:

Những năm sáu mươi của thế kỉ trước, nhân vật “tôi” cùng các thành viên ưu tú trong ngành thăm dò địa chất của khắp Trung Quốc bất ngờ bị điều vào đại đội công trình địa chất bí mật.

Với tờ mật lệnh trong tay, họ không hề biết đích đến, không hề biết địa điểm cũng như nguyên nhân, họ bắt đầu bước chân vào cánh rừng rậm nguyên sinh ở biên giới Trung Quốc - Mông Cổ, nơi ngay cả những kĩ sư địa chất dày dạn kinh nghiệm nhất cũng chưa từng biết đến.

Cuốn tiểu thuyết là cuộc hành trình quái dị và rùng rợn vào chiếc hộp thời gian nơi đáy vực sâu. Và chiếc máy bay mà họ phát hiện, sau đó dùng để bay xuống vực sâu cũng chính là chiếc máy bay mà mấy chục năm trước quân Nhật đã từng dùng để bay xuống đó… Chiếc máy bay không ngừng lặp đi lặp lại nhiệm vụ đưa những con người tham vọng và tò mò đi gặp tử thần…

Vậy “tôi” có thể tác động được diễn tiến của quá trình và kết thúc tấn bi kịch này không hay anh càng gỡ càng rối, càng sa chân vào mớ bòng bong vô cùng vô tận của thời gian?

Sau bao nỗi lo lắng khi ngồi trong thùng xe tải kín mít đến nơi tập kết, họ được xem “thước phim số 0” tuyệt mật do lãnh đạo trung ương cung cấp. Cảnh tượng diễn ra trên màn hình khiến tất cả các thành viên đều không thể tin vào mắt mình: một chiếc máy bay ném bom hạng nặng của không quân Nhật xuất hiện trong lớp vỏ đá cách mặt đất 1.200 mét!

Đây là một âm mưu hay hiện tượng siêu tự nhiên? Nếu không phải không gian bị bóp méo thì sức mạnh điên rồ nào đã đưa chiếc máy bay xuống nơi đó?! Hay trước khi chiến bại, quân Nhật đã tiến hanh những hành động với mục đích vô cùng đen tối?

Trong thế giới con chữ đầy cạm bẫy nhưng rất mực mê hoặc, mỗi độc giả chạm tay vào tiểu thuyết của Nam Phái Tam Thúc đều sa chân vào những ngờ vực và ẩn số được bố trí khắp tiểu thuyết mà không thể tự thoát ra nổi!

Bộ tiểu thuyết Đại Mạc Thương Lang của tác giả Nam Phái Tham Thúc gồm hai tập là Thám hiểm cực địa và Chuyến bay tuyệt mệnh. Nam Phái Tam Thúc đã miệt mài suốt 3 năm mới hoàn thành bộ tiểu thuyết này. Nội dung của bộ truyện nói về chuyến phiêu lưu đầy mạo hiểm dưới hang động cách mặt đất 1.200 mét của các thành viên đội thám trắc địa chất đầu tiên Trung Quốc từ những năm 60 thuộc thế kỷ 20. Cả câu chuyện được diễn ra trong không gian đóng kín, tối tăm, đầy lo lắng, nghi hoặc, sợ hãi và cả ngộp thở. Đó là cuộc hành trình mà nhân vật chính suốt đời không thể nào quên, từng tầng bí mật nơi lòng đất sâu thẳm được hé lộ khiến người ta ngộp thở, nó thử thách lý trí của độc giả đến cực hạn.

Điều hấp dẫn nhất trong Đại Mạc Thương Lang chính là trí tưởng tượng tiệm cận đến điên cuồng và những cuộc thám hiểm tưởng chừng vô cùng điên rồ của các nhân vật trong tác phẩm, hai yếu tố đó liên tục kích thích hệ thần kinh độc giả, đặc biệt là những độc giả thích tìm hiểu những sự vật mới lạ và thần bí.

Vòng tuần hoàn chết trong bộ tiểu thuyết này khiến tôi liên tưởng đến bộ phim “Tam giác quỷ” (Triangle). Trong đó, chi tiết khiến tôi thấy rùng rợn nhất trong phim là đống thi thể của nữ vật chính được chất đầy trên một góc con tàu, còn trong Đại mạc thương lang là một đống “tôi” sống sót trong “trạm lánh nạn”...

Nam Phái Tam Thúc là cao thủ viết truyện phiêu lưu mạo hiểm. Cảm giác khi đọc Đại mạc thương lang gần giống với cảm giác khi xem phim “Mất tích” (Lost). Cũng chỉ hai tác phẩm này khiến tôi nảy sinh cảm giác như vậy, bởi cả hai đều có trí ý tưởng và tưởng tượng đạt đến độ điên cuồng...

Đọc câu chuyện của Nam Phái Tam Thúc thực sự thấy mất sức hơn tưởng tượng ban đầu. Bởi tư duy logic của tác giả vô cùng đặc biệt, nhìn thì có vẻ rất chặt chẽ và có đầu có cuối, nhưng thực tế lại vô cùng hỗn loạn. Kiểu truyện nhìn thì có vẻ rõ ràng nhưng thực chất lại rối rắm bao giờ cũng kinh dị hơn loại truyện vừa nhìn đã thấy rối rắm. Cũng nhờ thế mà nó trở nên thu hút hơn.

Hơn nữa, Nam Phái Tam Thúc lại sử dụng ngôi thứ nhất để kể truyện, khiến tôi có cảm giác như mình phải mò mẫm tư duy của một bệnh nhân tâm thần...

Tác giả

Nam Phái Tam Thúc

Nam Phái Tam Thúc có tên thật là Từ Lỗi, hiện sống ở Hàng Châu. Anh là người sáng lập ra trường phái tiểu thuyết Nam Phái và được mệnh danh là tiểu thuyết gia viết truyện giàu kịch tính, giàu trí tưởng tượng nhất Trung Quốc.

Nam Phái không chỉ là biệt danh của tác giả mà còn là tên của một trường phái tiểu thuyết đang thịnh hành ở Trung Quốc. Đó là trường phái mở ra một quan niệm hoàn toàn mới: "Hãy để trí tưởng tượng đạt tới cực hạn!", trường phái này sáng tạo nên một mô thức viết truyện theo lối tự do, với mô thức ấy các tác giả có thể thỏa sức viết ra những điều mình khát vọng nhất, viết ra những chuyện kỳ bí, phi thực tế nhất...

Anh đến với văn học mạng một cách tình cờ vào năm 2006 nhưng không ngờ đây lại là một duyên may, bởi nó đưa anh lên ngôi vị “Nhà văn giàu nhất Trung Quốc” vào năm 2011 với số thuế nộp cho nhà nước là 1580 vạn Nhân dân tệ (tương đương 55 tỷ 300 triệu VND). Từ đó trong con mắt của rất nhiều người, tiểu thuyết Trung Quốc chỉ còn tồn tại hai trường phái đó là Nam Phái và phi Nam Phái.

Đại Mạc Thương Lang là tác phẩm của cá nhân Nam Phái Tam Thúc nhưng thuộc quyền sở hữu của Nam Phái tiểu thuyết đường hội. Bộ tiểu thuyết hai tập này được xuất bản vào tháng 3 năm 2010 và trở thành màn chào hỏi thuyết phục nhất của Nam Phái đường hội. Tiểu thuyết của Nam Phái khiến độc giả hiểu thế nào là một tiểu thuyết dũng mãnh và thế nào là một tác giả cá tính!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset