Nhóm Viên Hỷ Lạc không phải dân lơ ngơ mới vào nghề, mà nói ra thì họ còn xuống động sớm hơn cả nhóm chúng tôi, năng lực của họ hơn hẳn chúng tôi. Nhóm này không chỉ là con em nòng cốt cách mạng mà còn có quan hệ với Viện Địa chất thân thiết hơn chúng tôi nhiều. Có thể họ là mấy lớp học sinh do Viên Hỷ Lạc dắt tới, kinh nghiệm nghề chắc chắn phong phú hơn chúng tôi nên hẳn chẳng coi chúng tôi ra gì.
Đôi lúc tôi thấy hơi buồn vì cảm nhận người con gái trước mắt là “ma nữ Liên Xô” chứ không phải Hỷ Lạc của tôi.
Lúc chuẩn bị, mấy thành viên bị thương ngồi thảo luận với Viên Hỷ Lạc, tôi không thể nói chen vào câu nào. Họ liên tục phân tích, suy đoán xem sau này nên hành động thế nào, nếu đi tiếp xuống dưới sẽ gặp phải huyệt động với kết cấu gì…
Tôi thoáng nghe đã biết tất cả những gì họ đang thảo luận đều vô giá trị, họ có thể phán đoán được loại hình địa chất, nhưng những điều này không hề giúp họ thoát nạn.
Mấy lần tôi định cất lời và nêu ý kiến của mình nhưng họ hoàn toàn bỏ ngoài tai, ngay cả Viên Hỷ Lạc cũng cau mày tỏ vẻ khó chịu, như thể tôi là kẻ bộp chộp lắm.
Tôi tức điên người, Vương Tứ Xuyên khuyên tôi nên tùy cơ ứng biến, cứ từ từ, muốn họ nghe lời chúng tôi ngay lập tức đâu phải chuyện dễ dàng, không để họ nếm chút trái đắng thì họ sẽ không hiểu ở đây ai mới là ông nội.
Sau khi chúng tôi chuẩn bị đâu vào đấy, thì cả nhóm xuôi theo hạ lưu, mực nước ở thượng nguồn cao xâm xấp đến đùi, nhưng chỉ xuống xuôi dòng một lát nữa thôi, thì sẽ thấy mực nước đột ngột trở nên sâu hơn rất nhiều và dòng chảy cũng xiết hơn ở thượng nguồn gấp mấy lần.
Viên Hỷ Lạc không hề hay biết tình hình này, cô bảo các thành viên buộc dây thừng vào người thành một hàng dài rồi mò mẫm đi trong nước. Cô tin những người bị nạn đang chờ đợi nhóm đến cứu viện.
Nhưng tôi biết hang động này là một hồ lô nước, bên trong chứa các túi nước nhỏ, mực nước dâng cao đến mức đáng sợ, sau khi chín người này bị nước cuốn trôi, thì nơi có khả năng thấy họ nhất chính là “nhà tù dưới nước”. Địa thế nơi ấy rất cao, phía trước và phía sau có khá nhiều tảng đá nằm ngổn ngang, chỉ cần họ không lao thẳng vào đá mà chết thì nhất định chúng tôi sẽ tìm thấy họ ở đó.
Sở dĩ bây giờ không thể hành động gấp gáp vì chúng tôi tuyệt đối không thể đến được đó với sức nước chảy xiết thế này, dẫu giờ có làm gì thì cũng hoài công vô ích.
Quả nhiên lội xuống dòng chừng mười mấy mét thì dòng nước chảy ầm ầm khiến tôi không thể bước nổi, không bám chặt vào vách động thì không thể đứng vững.
Viên Hỷ Lạc là người cố chấp, cô nàng vẫn muốn thử xem sao, nhưng vừa đi được mấy bước thì bị nước cuốn trôi, kéo theo cả Khôn Lỏi. Vương Tứ Xuyên phải nắm chặt vào một tảng đá mới lôi được họ trở lại. Tôi hét lớn: “Tạm thời quay về trước đã! Cố quá cũng không được đâu!” Lúc này Viên Hỷ Lạc mới tự biết lượng sức, tôi kéo cô lại gần chỗ mình, thấy Khôn Lỏi nghiến răng bám vách đá định trèo lên.
Cậu ta quay đầu nhìn tôi và Viên Hỷ Lạc, ra hiệu cho chúng tôi bắt chước cậu ta.
Tôi lắc đầu hét lên: “Cậu đừng qua đó! Không gượng được đâu!”
Cậu ta quệt nước bắn tung tóe trên mặt, có vẻ giận dỗi rồi lại ra hiệu làm theo cậu ta.
Tôi chửi thầm, Viên Hỷ Lạc cũng gọi: “Thôi! Khôn Lỏi, quay về trước đã rồi tính sau!” Nhưng lời chưa dứt thì tôi đã thấy cậu ta tự cởi dây thừng trên người, rồi trèo lên cao hơn.
Tôi nghiến răng ken két, vừa không ngừng rủa thầm thằng nhóc đen đủi, vừa cởi dây thừng của mình ra, rồi leo lên vách động. Viên Hỷ Lạc hỏi tôi định làm gì, tôi nói to: “Tôi đi dẫn cậu ta về!”
Vương Tứ Xuyên đứng sau nắm lấy dây thừng hét toáng lên: “Nguy hiểm lắm! Vết thương của cậu vẫn chưa khỏi! Mặc xác cậu ta đi! Cậu ta đã muốn chết thì cứ để cậu ta chết.”
Tôi thầm nghĩ, chuyện đã đến nước này thì mình cũng chỉ biết cố hết sức, huống hồ cậu ta chắc chắn không bị chết ở đây.
Viên Hỷ Lạc nắm khư khư lấy vách đá, do dự hỏi: “Vô Dụng, anh làm được không đó?”
Tôi thản nhiên đáp: “Không được thì cô làm thay chắc?” Viên Hỷ Lạc hơi sững người, có lẽ cô tức giận, có lẽ cô ấy không ngờ tôi lại dám nói thẳng thừng như thế. Tôi mặc kệ cô nàng, quay sang nói với Vương Tứ Xuyên: “Cậu kéo mọi người lên bờ trước đi, rồi đợi tôi ở đó!”
Lúc này, người định cầm súng uy hiếp chúng tôi gằn giọng hỏi: “Vô Dụng! Đến lượt anh ra lệnh từ lúc nào thế? Ở đây cô Viên Hỷ Lạc mới là người chỉ huy.”
Tôi vuốt nước trên mặt, thầm nghĩ ông nội mày ở đây là để cứu Khôn Lỏi đấy thằng ngu ạ! Rồi đưa mắt ra hiệu cho Vương Tứ Xuyên, không đếm xỉa gì đến anh ta và bắt đầu trèo lên vách động.
Giọng anh ta lại vang lên rất nghiêm khắc: “Vô Dụng! Anh đã vi phạm kỉ luật nghiêm trọng rồi đấy!” Vương Tứ Xuyên ở đằng sau vẫn ra sức kéo họ lội ngược dòng.
“Tôi sẽ báo cáo tổng bộ cho anh bị giáng chức!” Tôi thấy anh ta có vẻ sắp vỡ òa. Tôi mặc xác!
Bò vào trong khoảng mười mấy mét thì tôi thấy Khôn Lỏi mắc kẹt ở phần nhô ra của một vách đá, dường như cậu ta bị trượt xuống chút xíu, nửa thân người ngập trong nước, mặt tái mét nhìn tôi, rồi cố sức trèo lên nhưng vô ích. Mắt cậu ta vằn tia đỏ lòm, dường như không muốn để tôi nhìn thấy bộ dạng thảm hại lúc này của mình.
Khi đó trong đầu tôi bất chợt dấy lên ý muốn đạp cho thằng ngốc kia một phát, rồi trở về nói với mọi người rằng không cứu được cậu ta. Nhưng khuôn mặt non choẹt kia khiến tôi không nỡ, ai mà không trải qua thời thanh xuân nông nổi? Đó là những năm tháng tuổi trẻ không thể để lãng phí!
Tôi ngắm chuẩn một mỏm đá nhô ra khá vững chãi rồi giẫm lên nó, sau đó thò tay ra chỗ cậu ta, Khôn Lỏi do dự một lát rồi nắm lấy tay tôi.
Tôi kéo cậu ta lên, rồi ra lệnh: “Về đi!”
Nào ngờ cậu ta không thèm để ý đến lời nói của tôi, vẫn tiếp tục mò sâu vào trong.
Tôi gặp rất nhiều người tính tình ương ngạnh nhưng chưa bao giờ gặp một kẻ cứng đầu đến mức như cậu ta. Tôi kéo Khôn Lỏi, cậu ta giằng tay ra khỏi tay tôi. Sự nhẫn nại của tôi đã đến cực điểm, máu sôi lên sùng sục, tôi giật mạnh cậu ta về phía mình. Khôn Lỏi trợn đôi mắt đỏ ngầu rồi đẩy tôi ra. Tôi vung tay tát mạnh một tát khiến cậu ta ngoẹo cả cổ, sau đó túm lấy tóc cậu ta đập chan chát vào vách đá.
Trong lúc nóng giận, tôi đã hơi mạnh tay, cậu ta bị đập đầu đến choáng váng, cả người rơi tõm xuống nước. Tôi giơ tay tóm được cậu ta, cảm thấy sức mạnh của nước, lòng kêu thầm: “Chết rồi! Mình bốc đồng quá! Thế này thì khó xử rồi đây!”
Giọng Vương Tứ Xuyên rang rảng vang lên ở phía sau: “Đánh hay lắm! Tôi đây cũng muốn đập nó từ lâu rồi.”
Tôi ngoái đầu lại nhìn, chẳng ngờ thấy nhóm Viên Hỷ Lạc vẫn chưa chịu đi, mọi người đều tròn mắt nhìn tôi.
“Tôi trượt tay!” – Tôi hét lên giải thích – “Mau lại đây giúp một tay! Tôi sắp bị cuốn trôi bây giờ!”
Vương Tứ Xuyên thò tay ra, tôi vứt Khôn Lỏi sang đó trước rồi buộc dây thừng vào người. Vương Tứ Xuyên đỡ tôi vào. Tôi giục mọi người mau quay trở về.
Quần áo sũng nước lạnh nên đi lại rất bất tiện, mới được mấy bước tôi đã nghe thấy âm thanh rất kì quái lẫn trong tiếng nước chảy ầm ầm. Nó phát ra từ thượng nguồn.
Tiếng động càng lúc càng đến gần với tốc độ cực nhanh. Tôi lờ mờ thấy không ổn, đoán chắc thứ gì đó đang lao đến, liền lập tức hét to: “Cẩn thận!”
Một khúc gỗ lớn từ thượng nguồn đang sầm sập lao tới như một con dã thú, nó đâm loạng choạng vào hai bên bờ, chớp mắt đã quét hết chúng tôi ở vách động xuống nước. Đến khi chúng tôi lóp ngóp bò được dậy thì đã trôi xa mấy chục mét, dây thừng trên người kéo chúng tôi cùng chìm nghỉm. Tôi sặc một ngụm nước lớn, cố cởi dây thừng trong cơn nước dữ rồi tìm cách nổi lên.
Quay đầu nhìn bốn phía thì thấy khúc gỗ lớn đang ở ngay trước mặt mình. Vương Tứ Xuyên và mấy người khác đang kéo nó. Khôn Lỏi cũng ở trong đám này. Vương Tứ Xuyên vẫy tay ra hiệu cho tôi bơi qua đó. Tôi quay đầu tìm Viên Hỷ Lạc thì thấy cô ở ngay sau lưng mình.
“Sao thế?” – Cô ấy cố hét lớn hỏi tôi.
Tôi hít sâu một hơi rồi nhổ nước trong miệng ra: “Bơi vào ven rìa mau!”
Dưới nước có lưới thép, bây giờ mực nước rất cao, nên lúc nhấc chân lên chưa chắc đã bị mắc vào nhưng lỡ mắc vào thì đúng là không dám nghĩ đến hậu quả.
Chúng tôi bị nước cuốn vào sâu trong một hang động, chẳng bao lâu sau thì bị trôi tới sông ngầm. Với tốc độ dòng chảy, tôi chắc rằng kiểu gì chúng tôi cũng trầy da tróc vẩy. Lúc này nếu áp sát người vào vách động thì vẫn rất khó bám vào các mỏm đá và vách động để dừng lại.
Nếu không dừng lại được thì phải xem vận may của mỗi người, giả dụ mực nước mà đủ cao và vận may cũng đủ lớn thì có lẽ chúng tôi chỉ bị thương nhẹ, nhưng chắc chắn không phải số ai cũng đỏ được như ai.
Còn nếu trèo lên khúc gỗ có lẽ sẽ tránh được vài va đập hoặc cũng có thể dừng lại trong khe đá nào đó nhưng mọi người không thể cùng leo tất lên đó vì chở nhiều người khúc gỗ sẽ chìm. Mà điều tôi sợ nhất là hạ nguồn có một thác nước cao chừng mười mét, bên trong giăng toàn lưới thép, nếu vướng vào đó thì coi như cứ việc trân mắt mà nhìn nước xối vào mình cho đến chết. Còn nếu không bị mắc lại thì sẽ lao từ độ cao gần mười mét xuống dưới và đáp trúng mấy tảng đá, thế coi như cũng chết chắc.
Bởi vậy trước khi bị dòng nước đẩy tới thác, chúng tôi nhất định phải tìm được chỗ lánh nạn.