“Ta đến giúp ngươi!”
Trấn Nguyên Tử quát lớn một tiếng, thân hình rơi thẳng xuống, đứng ở đỉnh Linh Lung Bảo Tháp.
Lão cũng như Thẩm Lạc bấm pháp quyết, trong nháy mắt quanh thân được Thiên Đạo lực rót vào, dẫn độ xuống phía dưới.
Thiên Đạo lực cuồn cuộn không ngừng rót vào, hào quang lưu ly trên Linh Lung Bảo Tháp càng ngày càng thịnh, bên trong hỏa diễm bốc lên quay cuồng, hóa thành chín đầu Xích Viêm Hỏa Long, từng tầng từng tầng từng vòng từng vòng quấn chặt lấy Xi Vưu.
Trên mặt đất dưới kim tháp, một đạo trận văn hình tròn chậm rãi nổi lên.
“Vô Cực Huyền Hoàng Trận?” Xi Vưu nhìn thoáng qua phù văn ẩn hiện trên mặt đất, hơi nhíu mày.
Nói xong, khóe miệng gã cười lên rõ ràng.
Bởi vì, trận đồ pháp trận trên mặt đất này dựa vào Thiên Đạo lực kết hợp lực lượng đại địa vận hóa mà sinh ra, nó đang vận chuyển phát lực, mà vẽ thập phần chậm chạp.
Dựa theo tốc độ ngưng kết đại trận này, chỉ sợ ba ngày ba đêm cũng khó thành trận.
Xi Vưu hiểu rõ đạo lý này, bọn Trấn Nguyên Tử cũng hiểu rõ, chỉ là Thiên Sách từ đầu đến cuối không thể hoàn chỉnh chữa trị, tựa như thùng gỗ rỉ nước khắp nơi, căn bản khó lấp đầy.
“So với những đối thủ trong quá khứ, các ngươi thực sự kém quá xa.” Xi Vưu cười vang nói.
Chỗ mi tâm gã bắt đầu hiện lên ma văn, một cây sừng nhọn màu trắng từ trên trán chậm rãi mọc ra, dần dần lớn lên.
Rất hiển nhiên, cho đến giờ phút này, lực lượng gã vẫn đang không ngừng tăng trưởng, còn chưa khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Sau một khắc, ma văn toàn thân gã lần nữa sáng lên, phía sau ẩn ẩn chớp động ô quang, hai đạo ánh sáng màu đen ngưng tụ thành cánh giương ra, trong nháy mắt kéo đứt chín đầu hoả long quấn quanh thân.
Tam Muội Chân Hỏa cháy hừng hực kia, đã không cách nào làm gã bị thương mảy may.
Thân thể Thẩm Lạc và Trấn Nguyên Tử chấn động, làn da trên thân hai người đồng thời rạn nứt, thất khiếu rướm máu, hình dáng đáng sợ.
“Chung quy phải đến một bước này, Thẩm đạo hữu, tiếp theo cũng chỉ có thể dựa vào ngươi ráng chống đỡ trận này.” Trấn Nguyên Tử cười khổ nói.
Thẩm Lạc còn chưa hiểu ý tứ lão, liền thấy mi tâm Trấn Nguyên Tử có một vệt kim quang bắn ra, trực tiếp đánh vào trán của hắn.
Hắn cảm thấy thức hải chấn động, ngay sau đó có một cỗ lực lượng cường đại ở trong cơ thể hắn bộc phát ra, đúng là không chút nào cản trở dung hợp cùng pháp lực hắn, bắt đầu tu bổ nhục thể của hắn.
“Đại Tiên, ngài đây là?” Thẩm Lạc mơ hồ nhận ra cái gì, cuống quít hỏi.
“Thiên Đạo từ đầu đến cuối không thể dung hợp, chỉ dựa vào lực không trọn vẹn này, chúng ta không thể mượn thiên địa đại thế áp chế Xi Vưu, cứ tiếp tục như thế chỉ có thể sắp thành lại bại, Tam Giới tuyệt duyệt.” Trấn Nguyên Tử chậm rãi nói.
Nương theo thanh âm vang lên, thân ảnh của lão phảng phất một cây hồng vũ giữa thiên địa, nhẹ nhàng bay lên, phi thăng lên không trung.
Thẩm Lạc trơ mắt nhìn lão càng bay càng cao, càng bay càng cao, cho đến khi đi vào kẽ nứt màn trời kia, thân hình Trấn Nguyên Tử trở nên càng ngày càng mơ hồ, trong nhục thân lại tựa như sáng lên một đạo bạch quang.
Bạch quang kia sáng tỏ tới cực điểm, nhưng không có khí tức nóng rực mảy may, chỉ thoáng lóe lên liền trở nên hư hóa.
Rốt cuộc, bạch quang hoàn toàn biến mất, Trấn Nguyên Tử lưu lại giữa thiên địa một điểm khí tức cuối cùng cũng theo đó tiêu tán.
“Trấn Nguyên Đại Tiên.
.
.”
Trong lòng Thẩm Lạc đắng chát, vành mắt mấy người Dương Tiễn cũng đỏ ửng.
Tiếp theo một cái chớp mắt, trong màn trời sáng lên từng đạo kim quang, điên cuồng dũng động tụ tập về phía đạo hồng cầu thiên khung kia, vốn kẽ nứt nhìn như không thể lấp đầy, vậy mà tại giờ khắc này, bắt đầu nhanh chóng dung hợp.
Cùng lúc đó, càng nhiều kim quang Thiên Đạo từ trên trời rũ xuống, tụ hợp vào thân Thẩm Lạc, lại lấy hắn là trung tâm, trấn áp về phía đại địa, đè xuống Xi Vưu.
“Thiên, Nhân, Địa.
.
.
Đây không phải là Vô Cực Huyền Hoàng Trận, là Tuyệt Thiên Địa Thông!” Rốt cuộc trong mắt Xi Vưu lộ ra vẻ kinh ngạc.
Những người này, đúng là lấy Sơn Hà Xã Tắc Đồ làm đất, lấy Thiên Sách là trời, để Thẩm Lạc thi triển môn thần thông đoạn tuyệt thiên địa đã sớm thất truyền.
Gã cuống quít nhìn lại dưới thân, lúc này mới phát hiện hình dạng vòng tròn pháp trận trên mặt đất đã hiển hiện, trận văn tam tài bên trong cũng đang chậm rãi phác hoạ.
So với trận đồ Vô Cực Huyền Hoàng Trận phức tạp, trận đồ Tuyệt Thiên Địa Thông này tinh giản hơn nhiều, cái này cũng mang ý nghĩa thời gian cần để phong ấn gã sẽ ngắn hơn nhiều.
Lần này, Xi Vưu thật luống cuống.
“Sâu kiến ngươi dám?” Gã quát lớn một tiếng, thân hình gào thét xoay tròn lên.
Quanh bên ngoài thân gã, phong nhận màu đen cuốn lên, hóa thành một đạo vòi rồng đen nhánh bay thẳng nhập không, trong nháy mắt xoắn nát Tam Muội Chân Hỏa trong tháp, ngay cả tòa Linh Lung Bảo Tháp cũng bị chấn động rung rinh không thôi.
Toàn thân Thẩm Lạc rung mạnh, Linh Lung Bảo Tháp bị trùng kích, tương đương một bộ phận phản lực sẽ truyền lên trên người hắn, giờ phút này hắn cảm thấy như hãm Kiếm Cức Địa Ngục, bị cực hình thiên đao vạn quả.
Nhưng dù như thế, hắn cũng không dám có bất kỳ dị động gì, chỉ có thể cố nén tra tấn ngăn chặn Xi Vưu.
Hắn không thể để cho Trấn Nguyên Tử hi sinh vô ích.
“Khục.
.
.” Trong miệng hắn phun ra một ngụm máu, đã là màu đen nhánh.
Tạng phủ hắn giờ phút này đã biến thành một bãi bột nhão, đang không ngừng bị trùng kích quấy nát.
Thẩm Lạc tùy ý để huyết dịch nhuộm đỏ quần áo, khóe miệng lại lộ ra một chút ý cười, hắn cũng không biết thân thể rách nát này, giờ phút này dùng cái gì để chống đỡ, hắn chỉ biết cố chống đỡ, lại cố chống đỡ.
.
.
Đúng lúc này, một đạo thiên quang từ trời rơi xuống, quán chú trên người hắn.
“Thẩm đạo hữu, cố chống đỡ, ngươi nhất định có thể làm được.
.
.”
Hắn phảng phất nghe được một tiếng nói khẽ, nhịn không được ngửa đầu nhìn lên, liền thấy thân ảnh Nhị Lang Thần Dương Tiễn đang ở trên không trung càng ngày càng mơ hồ, thẳng đến khi biến thành một vệt ánh sáng, biến mất không thấy gì nữa.
Mà thân thể của hắn tại thời khắc này, lại rót vào một đạo lực lượng, cũng chịu đựng càng nhiều Thiên Đạo lực.
“Thẩm đạo hữu, trách nhiệm Tam Giới lại ép xuống trên vai của ngươi rồi, vất vả.
.
.” Thanh âm Ngưu Ma Vương cũng vang lên.
Thân ảnh hùng vĩ to lớn kia đạp không mà đi, từng bước một đụng vào kẽ nứt trong màn trời, trên thân sáng lên bạch quang, cuối cùng bị kim quang thôn phệ.
Khoé mắt Thẩm Lạc ẩm ướt, tia sáng kia quá chướng mắt, cũng quá nóng người.
“Rống.
.
.”
Giờ phút này, hắn cảm thấy mình đã hóa thành hung thú, cảm xúc ngang ngược tràn ngập thức hải, che mất tâm trí của hắn.
Kim quang từ trên trời rót vào trong cơ thể của hắn, lại từ đầu ngón tay bắn ra, đã chuyển thành màu kim hồng.
Trong nháy mắt nguồn lực lượng này rót vào Linh Lung Tháp, hào quang lưu ly trên thân tháp biến mất, trong uy lực Thiên Đạo cuồn cuộn kia, thêm ra một chút tạp chất, lực lượng càng thêm cường đại, lại không còn tinh thuần.
Cùng lúc đó, trên đại địa chậm rãi thành hình trận đồ Tuyệt Thiên Địa Thông, chẳng những không tiếp tục vẽ, ngược lại ẩn ẩn bắt đầu lùi lại biến mất.
Nhưng hai mắt Thẩm Lạc huyết hồng đã không còn nhìn thấy biến hoá phía dưới.
“Biểu ca.
.
.” Lúc này, một tiếng khẽ gọi vang lên.
Một bóng người bay đến đến trước người Thẩm Lạc, nâng lên một tay nhẹ nhàng sờ trên gương mặt của hắn.
Bàn tay thanh lương kia như ngọc, trong nháy mắt áp lên, khiến Thẩm Lạc đã bị phẫn nộ và cừu hận làm đầu óc choáng váng tỉnh táo lại.
“Thải Châu.” Huyết sắc trong mắt của hắn dần dần biến mất, nhìn người phía trước, nói khẽ.
“Chúng ta đã đi tới bước này, đừng để cố gắng của mọi người uổng phí.” Trên mặt Nhiếp Thải Châu mang ý cười, nhìn lên bầu trời còn sót lại một chút kẽ nứt, là có thể triệt để lấp đầy.
Thẩm Lạc nhìn nụ cười của nàng, đã hiểu tâm ý của nàng, muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.
“Nàng.
.
.”
Môi hắn vừa mới nhúc nhích, một đôi môi lạnh buốt đã dán lên, phong bế tất cả lời nói của hắn.
Sau đó, thân ảnh Nhiếp Thải Châu không quay đầu chút nào xông lên không trung..