Ngày hội thượng nguyên, Trường An thành đông hàn chưa tán, trong thành lại náo nhiệt dị thường.
Trên con đường một phường, hai bên cửa hàng giăng đèn kết hoa, các loại đồ ăn và mùi thơm tràn ngập đường đi, tiếng la to bên tai không dứt, tràn đầy khói lửa nhân gian.
Một tên nam tử áo xanh quơ bả vai, chậm chạp đi trong đám người, đi lại có chút hư mệt, so với người đi đường vui mừng tươi sáng lui tới vội vàng chung quanh, nhìn không hợp chút nào.
Hắn cúi đầu, lông mày nhăn thành cục, nỗi lòng phân loạn như cỏ.
“Một trăm năm, thế mà đã qua một trăm năm…” Nam tử áo xanh thấp giọng nỉ non một câu, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt nam tử thanh tú, khá trẻ tuổi, sắc mặt hơi tái nhợt.
Không phải ai khác, chính là Thẩm Lạc.
Chỉ là giờ phút này, ánh mắt của hắn rũ xuống, con ngươi tối tăm thâm thúy, nhìn có mấy phần cảm giác tang thương.
Ngay vừa rồi, Thẩm Lạc nghe từ trong miệng một lão bản thứ tư ở Trường An thành, biết được một chuyện khiến hắn khó mà tiếp nhận, bây giờ cách lúc hắn nhập mộng trước đó, đã qua gần một trăm năm.
“Nguy rồi, đã qua một trăm năm, chỉ sợ phong ấn Xi Vưu đã buông lỏng.” Thẩm Lạc bỗng nhiên nóng lòng.
Trong mộng cảnh, bọn hắn trải qua ngàn khó vạn hiểm, thậm chí đánh cược cơ hồ tính mạng của tất cả mọi người, mới lần nữa phong ấn Xi Vưu, cuối cùng cứu vớt được tương lai hắc ám.
Nếu có thể, hắn hy vọng có thể ngăn cản hết thảy phát sinh kia.
Nhưng đã vội vàng qua một trăm năm, thế sự nhân gian biến hóa, không biết bây giờ đã đến loại tình trạng nào.
Nghĩ tới đây, Thẩm Lạc lại nhìn nhân gian phồn hoa trong Trường An thành này, lập tức cảm thấy có chút vô lực, những người này đón ngày hội Thượng Nguyên, còn không biết chính mình chuẩn bị đón tương lai thê thảm thế nào.
“Đi quan phủ trước, tìm bọn Trình quốc công hỏi một chút tình trạng hiện tại rồi tính.” Thẩm Lạc hạ quyết tâm, bước chân tăng tốc lên.
Đi qua một cửa phường, Thẩm Lạc vừa tới đại lộ trong thành, liền nghe một trận tiếng hò hét vội vàng:
“Mau tránh ra, cút ngay…”
Thẩm Lạc xoay người một cái, liền thấy một đầu thanh ngưu cao hơn một trượng, đang bốn vó phi nước đại phóng tới hắn.
Trên lưng thanh ngưu treo một bộ giá liễn, phía trên ngồi một thiếu niên vóc người mập mạp, quần áo lộng lẫy, đang hai tay nắm dây cương, ý đồ để thanh ngưu phía dưới dừng lại.
Chỉ tiếc thanh ngưu phi nước đại với tốc độ quá nhanh, thế xông lại quá mạnh, giờ phút này căn bản thu lại không được, một đầu đụng tới Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc cau mày lại, nâng lên một chưởng, ngăn trước người.
“Uy, ngươi muốn chết à…” Thiếu niên mập mạp thấy hắn không né tránh, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, la lớn.
Lời còn chưa dứt, đầu lâu thanh ngưu to lớn trùng điệp đụng vào bàn tay Thẩm Lạc, lông mày gã không khỏi nhướng lên.
“Ầm.”
Một tiếng vang trầm truyền đến, đầu thanh ngưu lõm xuống dưới, ngay sau đó toàn bộ cổ bị đè ép co vào, một mực chui vào trong thân thể phía sau, cho đến khi toàn bộ thân hình vỡ ra.
Thanh niên mập mạp kia bị quán tính to lớn hất văng, rơi xuống mặt đường đá trắng cách đó mười trượng, trên thân gã không có chút sóng pháp lực nào, mắt thấy là sẽ máu tươi tại chỗ, lại được một đạo thanh quang giữ được, bình ổn rơi xuống.
Một tên tu sĩ áo đen từ phía sau đuổi đến, vội vàng che lại tên thiếu niên mập mạp đã tiểu cả trong quần kia.
“Ngươi là người phương nào, dám va chạm thiếu gia nhà ta?” Tu sĩ áo đen ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Lạc, âm thanh lạnh lùng nói.
Thẩm Lạc mắt điếc tai ngơ với lời tên kia, mà một mặt ngạc nhiên ngồi xổm xuống, quan sát tỉ mỉ thanh ngưu bị hắn va chạm vỡ vụn kia.
“Thanh ngưu” trước người hắn không có nửa điểm huyết nhục, lưu lại chỉ có một chỗ các bánh răng cùng giáp phiến làm bằng sắt.
“Khôi lỗi? Không quá giống, phía trên không có nửa điểm ba động linh lực.” Thẩm Lạc ngưng mi nói nhỏ.
Thiếu niên mập mạp vất vả lắm mới tỉnh táo lại, giờ phút này mặt mũi tràn đầy đỏ ửng, chỉ vào sau lưng Thẩm Lạc, hô lớn: “Đánh hắn, đánh chết hắn cho ta, dám đụng nát yển thú ta…”
Tu sĩ áo đen nghe vậy, thần sắc biến ảo chỉ chốc lát, nhưng không động.
Y cũng không phải là tiểu hài tử, trong lòng biết rõ tốc độ cao nhất của yển thú bắn vọt tới tạo ra lực đạo lớn bao nhiêu, người trước mắt này có thể tay không dễ như trở bàn tay đánh nát yển thú này, đủ chứng minh đối phương cũng là một tu sĩ, tự nhiên không thể hành động thiếu suy nghĩ.
“Đây là vật gì?” Ngay lúc y do dự, Thẩm Lạc từ dưới đất lật ra một ngân cầu điêu khắc hình tròn trong đống mảnh vỡ thanh ngưu, dò hỏi y.
“Đó là yển xu, ngươi không biết?” Tu sĩ áo đen có chút ngạc nhiên hỏi.
Nói xong, y trầm tĩnh lại, gia hoả ngay cả yển xu cũng không biết, tất nhiên là dã tu từ thâm sơn cùng cốc nào chạy đến, chỉ cần không có bối cảnh gì, y sẽ không sợ đắc tội.
“Uy, ngươi cái tên này, va chạm thiếu gia nhà ta, còn không qua đây dập đầu nhận lỗi?” Thanh âm tu sĩ áo đen tăng lên mấy phần, quát lớn.
Thẩm Lạc nghe vậy, khẽ nhíu mày, Tà Nguyệt Bộ thi triển ra, thân hình trong nháy mắt biến mất tại chỗ, trực tiếp xuất hiện bên cạnh tu sĩ áo đen, một tay đặt trên bả vai y.
Tu sĩ áo đen chỉ tu vi Luyện Khí tầng bốn, đã không kịp phản ứng, cũng không có lực chống đỡ, hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
“Bịch” một tiếng vang lên, tảng đá xanh trên mặt đất vỡ vụn, tạo ra một trận khói bụi.
Thiếu niên trước một cái chớp mắt còn rất phách lối, lập tức cứ thế ngây đơ tại chỗ.
Thẩm Lạc vừa nhìn gã một cái, thiếu niên lập tức khí diễm hoàn toàn không có, tự giác quỳ gối bên cạnh tu sĩ kia, giữa hai đùi lần nữa ướt át.
“Ngươi nói cái đồ chơi này gọi là yển xu, dùng để làm gì?” Thẩm Lạc mở miệng hỏi.
“Tiền bối, ngài thật không biết?” Tu sĩ áo đen biết đụng phải cọng rơm cứng, cũng không dám lại làm càn, cẩn thận hỏi.
Thẩm Lạc lườm y một cái, đây không phải nói nhảm à.
“Yển xu là hạch tâm yển thú, dùng để khu động yển thú, ở bên trong đặt đá lửa, có thể tự động nhóm lửa, và khu động yển thú hành động.” Tu sĩ áo đen cuống quít giải thích.
“Thanh ngưu vừa rồi chính là yển thú mà ngươi nói? Dùng đá lửa để thúc giục?” Thẩm Lạc cau mày hỏi.
Lúc trước hắn đã từng dùng Hỏa Lân Toại Thạch thôi động Hỏa Vũ Chu, bất quá vật kia là thứ trân phẩm trong đá lửa, đá lửa bình thường không có năng lực lớn như vậy.
Mà vừa rồi yển thú thanh ngưu kia, trình độ tinh xảo không thua gì phi thuyền, đá lửa bình thường thật có thể thôi động sao? Hơn nữa còn không dùng pháp lực nhóm lửa, có thể tự nhờ yển xu này nhóm lửa?
Thẩm Lạc càng nghĩ, nghi hoặc trong lòng càng nhiều.
“Không sai, thanh ngưu kia chính là yển thú, là hàng mới ra tháng trước của Thiên Cơ các.” Tu sĩ áo đen lập tức nói.
“Thiên Cơ các này…!Có quan hệ gì với Thiên Cơ thành không?” Thẩm Lạc trầm ngâm hỏi.
“Thiên Cơ các là do Thiên Cơ thành mở ra, cảnh nội Đại Đường có hơn một trăm ba mươi nhà.” Tu sĩ áo đen đầy mắt nghi ngờ nhìn Thẩm Lạc, không hiểu vì sao hắn không biết những chuyện này.
Thẩm Lạc nghe vậy, lặng lẽ một hồi.
Thiên Cơ thành Thẩm Lạc cũng biết, trận chiến Tích Lôi sơn lúc trước, là Thiên Cơ thành Yến Trạch xuất thủ tương trợ, mới cứu được hắn và rất nhiều người Hồ tộc.
Bất quá, sau đó đại chiến Trường An thành thảo phạt Xi Vưu, Thiên Cơ thành không tiếp tục tham dự nữa..