“Nếu thế, ngươi không rõ cũng hợp tình hợp lí.
.
.
Tam Giới võ hội này, chính là cộng đồng các tộc Tam Giới tổ chức một trận thịnh hội luận võ, đến lúc đó một ít môn phái các tộc Tam Giới sẽ phái không ít người tham gia võ hội, trong chiến đấu tăng lên năng lực, cũng tranh đoạt phần thưởng.” Lục Hóa Minh giải thích.
“Có ma khí!” Thẩm Lạc nghe vậy, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên hơi nhướng mày, mặt lộ vẻ cảnh giác.
Cỗ ma khí này không che giấu chút nào, cũng không phải đến từ trên người Cổ Hóa Linh.
Ngay sau đó, hắn nhìn theo nơi phát ra ma khí, bỗng thấy một hổ đầu quái thân hình cao lớn, thân mang áo giáp hổ, tay ôm một xấp hồ sơ, nghênh ngang đi qua phía trước.
Nó tựa hồ nhận ra Thẩm Lạc dò xét, quay đầu nhìn về bên này.
Cổ tay Thẩm Lạc chuyển một cái, muốn gọi ra Long Giác Chùy, nhưng một màn khiến hắn cảm thấy kinh ngạc xuất hiện.
Chỉ thấy lông mày hổ đầu quái kia nhếch lên, nhếch miệng cười một tiếng, tựa hồ rất thân thiện giơ lên một cái móng vuốt lắc lắc, giống như đang chào hỏi lão bằng hữu.
Thẩm Lạc nhìn răng nanh gã hiện ra bạch quang, không khỏi có chút sững sờ.
Hắn vừa quay đầu lại, mới thấy Lục Hóa Minh cũng giơ một bàn tay quơ quơ, đáp lại hổ đầu quái kia.
Chờ đến lúc thân ảnh hổ đầu quái biến mất ở chỗ ngoặt hành lang, Thẩm Lạc vẫn chưa tỉnh lại từ trong nghi hoặc khiếp sợ.
Lục Hóa Minh nhìn thần sắc Thẩm Lạc cổ quái, giải thích: “Tên kia gọi là Phủ Đông Lai, cũng đảm nhiệm chức vụ tại quan phủ, mặc dù chiến lực không yếu, nhưng lại ưa thích làm một văn chức.”
“Ta không nhìn lầm, hắn hẳn là Ma tộc?” Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.
Lục Hóa Minh nghe vậy, vỗ ót một cái, giật mình tỉnh ngộ nói: “Quên là ngươi bị nhốt trong bí cảnh nhiều năm, hoàn toàn không biết thế sự.
Bây giờ ma kiếp đã hóa giải, trong Tam giới Tứ Hải thái bình, đã không còn ma kiếp nữa.
Các tộc Nhân, Tiên, Ma bây giờ đã kết minh cùng tồn tại hoà bình.”
“Ngươi nói cái gì.
.
.
Ma kiếp đã hoá giải rồi?” Đầu Thẩm Lạc ông lên một tiếng, vội vàng hỏi.
“Không sai, ma kiếp đã giải, bây giờ Tam Giới đại trị, cục diện thịnh thế khó có được.” Lục Hóa Minh nhìn Thẩm Lạc giật mình, cũng cảm thấy có chút buồn cười, nói.
“Làm sao giải khai?” Thẩm Lạc vội vàng truy vấn.
Lần này tỉnh lại, nhìn thế giới này, khắp nơi lộ ra vẻ cổ quái, bọn hắn trong tương lai đánh bại Xi Vưu, một lần nữa phong ấn gã, theo đạo lý sẽ không ảnh hưởng đến biến hoá hiện thế mới đúng.
Nhưng bây giờ, thế giới hắn tỉnh lại, hoàn toàn khác lúc trước, phát sinh biến hóa long trời lở đất.
“Chuyện này đã không sai biệt lắm một trăm năm trước, ngươi không từ mà biệt đi không bao lâu, nội bộ Ma tộc náo động, một bộ phận Ma tộc không muốn vì Xi Vưu không rõ ràng, mà hi sinh chính mình và hậu đại, một tên lãnh tụ dẫn đầu phản loạn, bí mật cùng Thiên Cung, Đại Đường quan phủ, các Nhân Yêu Tiên tam tộc liên thủ, làm thất bại kế hoạch Ma tộc giải phong, cũng đánh giết Cửu Minh.” Lục Hóa Minh bắt đầu giải thích cho Thẩm Lạc chuyện năm đó.
“Cửu Minh chết rồi? Vậy mười hai Tôn Giả kia đâu?” Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.
“Có một phần chết trận cùng Cửu Minh, còn lại trên cơ bản đều theo phe phản kháng.
Trên thực tế, mấy đại tông môn nội bộ Ma tộc chiến tổn cũng không nhỏ, đánh xong, cho dù còn có một bộ phận tặc tâm bất tử, cũng đã không còn dư lực.
Thêm nữa Thiên Cung lại tiến một bước gia cố phong ấn Xi Vưu, ma kiếp coi như được hóa giải.” Lục Hóa Minh tiếp tục nói.
“Lãnh tụ phản loạn kia là ai?” Thẩm Lạc suy nghĩ một chút, hỏi.
“Không biết.” Lục Hóa Minh lắc đầu.
“Hắn là công thần Tam Giới, làm sao lại không biết?” Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.
“Thân phận người này thập phần thần bí, bao gồm nội bộ Ma tộc, chỉ sợ người toàn bộ Tam Giới biết thân phận của hắn, sẽ không vượt qua một đôi bàn tay.” Lục Hóa Minh khoa tay nói.
“Tam Giới ngầm thừa nhận không công bố thân phận của hắn, trên thực tế cũng là vì bảo hộ hắn.” Lúc này, Cổ Hóa Linh mới mở miệng nói.
“Cũng đúng, dù sao trong Ma tộc khẳng định còn người ẩn kín ủng hộ Xi Vưu, nhất định hận người này thấu xương.” Thẩm Lạc suy nghĩ một phen, cũng hiểu nguyên do trong đó.
“Không chỉ là Ma tộc, Tiên tộc, Yêu tộc, thậm chí bao gồm trong Nhân tộc chúng ta cũng có không ít người muốn họa loạn Tam Giới, cũng muốn gây bất lợi cho hắn.” Lục Hóa Minh nói.
“Bọn gia hỏa này, so với Ma tộc cấp tiến kia càng thêm đáng hận.” Thẩm Lạc gật đầu nói.
“Cũng may cây to Xi Vưu này khẽ ngã, những con khỉ kia cũng tan tác không sai biệt lắm, những gia hỏa lưỡng lự này cũng không lật nổi sóng lớn gì.” Lục Hóa Minh mỉm cười nói.
“Nếu vậy, Tam Giới võ hội này chính là võ hội tỷ thí giữa Nhân, Tiên, Ma?” Thẩm Lạc nghĩ tới một chuyện, hỏi.
“Không sai.
Yêu tộc mặc dù một mực cực lực phủ nhận, so với Nhân tộc càng thêm cừu thị Ma tộc, nhưng từ trên thuộc tính chủng tộc bọn hắn, cũng coi là một chi Ma tộc, ân.
.
.
Xem như một chi tương đối đặc thù.” Lục Hóa Minh nói.
Ba người một đường nói chuyện, một đường đi vào phía trong, Thẩm Lạc cũng từ trong miệng y biết được càng nhiều biến hoá của hiện thế.
Lục Hóa Minh mang theo Thẩm Lạc gặp Trình Giảo Kim, lại an bài cho hắn chỗ ở.
.
.
Trong đêm.
Thẩm Lạc khoanh chân ngồi trên giường, trước người bày gối ngọc đứt gãy, cảm thấy thổn thức.
Hắn xuyên không kinh lịch các loại hung hiểm, giống như từng tràng ác mộng khó quên, nhưng lần này trở về hiện thế, thế sự kịch liệt biến hóa, khiến hắn cảm thấy có chút không chân thực.
Ma kiếp Xi Vưu cứ như vậy được giải quyết?
Xem chuyện này từ bất luận góc độ nào, đều là một kiện thiên đại hảo sự, nhưng Thẩm Lạc vẫn cảm thấy chưa tiếp nhận được.
“Thôi, trước không nghĩ những thứ này nữa.” Thẩm Lạc thở dài.
Hắn nhắm hai mắt lại, yên lặng thôi động thần thức cảm thụ một lát, rất nhanh lại mở hai mắt ra, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên.
Mảnh vỡ chiếu ảnh Thiên Sách đã hoàn toàn không cảm giác được, điểm này, sau khi hắn tỉnh lại không bao lâu đã phát hiện, mà để hắn cảm thấy ngoài ý muốn lại là thần hồn của hắn, so với trước lúc tiến vào mộng cảnh lại mạnh mẽ hơn không ít.
Trong đầu nhớ tới đủ loại ký ức tu luyện trong mộng cảnh, cũng chân thực như hắn kinh lịch trong hiện thế, trở nên rõ ràng không gì sánh được.
Bất quá, tu vi của hắn ngược lại không thay đổi gì, vẫn như lúc vừa mới đột phá Đại Thừa kỳ.
“Ngược lại có chút kỳ quái, lần này vậy mà không cảm giác đại nạn thọ nguyên tới gần.
.
.
Lúc ấy còn tưởng rằng chính mình chết chắc.” Thẩm Lạc nhớ lại trận đại chiến kia, cuối cùng bị một vuốt rồng Mã Tú Tú xuyên thủng trái tim, không khỏi che tim, rùng mình một cái.
Nương môn kia thực sự quá độc ác, mà nghe Lục Hóa Minh nói, nàng hẳn là cũng chết trong trận Ma tộc náo động kia.
Thở dài một phen, Thẩm Lạc nhắm hai mắt, hai tay hợp lại, Thuần Dương Kiếm Phôi hiện lên ở trong lòng bàn tay, bắt đầu vận chuyển công pháp, yên lặng uẩn dưỡng nó.
.
.
Hôm sau.
Ngoại ô Trường An kinh, trước một toà cổ tháp ngàn năm dáng vẻ trang nghiêm, một tên nam tử áo xanh đứng dưới cây cổ tùng thụ, nhìn đường vân trên thân cây, im lặng suy nghĩ.
Chợt nghe một tiếng la từ sơn môn trong chùa truyền đến, phá hư cỗ không khí hài hoà yên tĩnh của tòa chùa cổ.
“Thẩm Lạc.
.
.”
Nương theo âm thanh la hét, một bóng người màu trắng từ bậc thang chùa chiền nhảy xuống, đứng trước nam tử áo xanh, quạt xếp trong tay “Đùng” một cái nện ở trên vai của hắn.
“Ngươi cái tên này, không nói tiếng nào lại trốn đi đâu vậy?” Bạch Tiêu Thiên vội vàng hỏi.
“Cái này.
.
.”
Thẩm Lạc nhớ lại một chút, lúc trước nói với Lục Hóa Minh cái gì, giờ lại nói mò với Bạch Tiêu Thiên một hồi, một ít chi tiết cũng phải điều chỉnh lại cho hợp lý.
“Ta nói ngươi không phải đồ ngốc, loại chuyện này sao có thể tự đi một mình.
Làm sao, sợ ta đoạt cơ duyên của ngươi sao?” Bạch Tiêu Thiên liếc mắt, tức giận nói..