“Tổ phụ!” Thẩm Lực thấy Thẩm Từ thổ huyết, lập tức kinh hãi.
“Không sao, đại ca đang dùng pháp lực gột rửa ngũ tạng lục phủ Thẩm huynh, khu trừ sạch sẽ tất cả căn nguyên ốm đau, Thẩm huynh sẽ không việc gì.” Thẩm Mộc Mộc nói.
Thẩm Lực nghe vậy, lúc này mới yên lòng lại.
Thẩm Mộc Mộc vừa dứt lời, Thẩm Từ đã ngẩng đầu lên, hai đầu lông mày màu đen biến mất không còn một mảnh, làn da mắt trắng hồng, cả người nhìn thần thái sáng láng, nếp nhăn tựa hồ cũng giãn ra.
“Đa tạ đại ca, hiện tại ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.” Thẩm Từ thở phào một hơi.
Lúc này, lão cảm thấy toàn thân giống như được sơn tuyền gột rửa qua, cả thân thoải mái không gì sánh được, muốn đứng lên.
“Còn chưa xong, ngươi ăn vào viên đan dược này trước đã.” Thẩm Lạc đưa tay đè Thẩm Từ xuống, lấy ra một viên dược hoàn màu xanh lá, đưa tới.
Mùi thuốc nồng nặc bốn phía, Thẩm Mộc Mộc và Thẩm Lực bên cạnh ngửi được mùi đan dược liền cảm giác tinh thần phấn chấn, cả người trở nên nhẹ hơn mấy phần, trên mặt đều hiện ra vẻ kinh hãi.
Thẩm gia là thế gia dược liệu, hai người nghiên cứu rất sâu về đan dược, nhìn một chút đã nhận ra đan dược màu xanh lá này vô cùng trân quý, vượt qua đan dược Thẩm gia không biết gấp bao nhiêu lần.
“Đây là đan dược gì?” Thẩm Từ cũng nghiên cứu đan dược, nhìn ra đan này bất phàm, vội vàng hỏi.
“Đây là một viên đan dược diên thọ, có thể gia tăng ba mươi năm thọ nguyên, ngươi nhanh ăn vào, ta giúp ngươi hoà tan dược lực.” Thẩm Lạc nói.
Viên Lục Tâm Đan này là hắn đổi lấy từ hắc hùng tinh, đan dược như thế hắn đã không dùng, nhưng cho phàm nhân như Thẩm Từ phục dụng, lại có hiệu quả thoát thai hoán cốt.
“Diên thọ ba mươi năm!” Thẩm Từ ngẩn người.
Thẩm Mộc Mộc và Thẩm Lực bên cạnh cũng ngây người, nói không ra lời.
“Hiện tại ta cảm giác thân thể rất tốt, bệnh đã chữa khỏi, không cần lãng phí thần dược như vậy, hay là lưu cho đại ca huynh phục dụng đi.” Qua một hồi lâu, Thẩm Từ mới lấy lại tinh thần, nói.
“Thuốc này với ta đã vô dụng, ngươi không cần lo lắng quá nhiều, nhanh ăn vào đi.” Thẩm Lạc bấm tay một cái.
Đan dược màu xanh lá bay lên, lóe lên bay thẳng vào miệng Thẩm Từ đang hé mở.
Mà trên tay Thẩm Lạc hiện lên lam quang, lần nữa thôi động pháp lực, độ nhập vào thể nội Thẩm Từ luyện hóa đan dược.
Thân thể Thẩm Từ không thể động đậy, đành phải nhắm mắt lại.
Đan dược màu xanh lá rất nhanh hòa tan, biến thành từng luồng từng luồng dược lực cường đại rót vào tứ chi bách hài, Thẩm Từ cảm thấy thân thể càng ngày càng nhẹ, giống như đang bay lên.
Quanh năm lão tu luyện « Thanh Điền Bồi Nguyên Công » nội tức hình thành cũng được điều động, nhanh chóng du tẩu thể nội.
Sau một lát, thân thể Thẩm Từ đột nhiên run lên, mấy chỗ huyệt khiếu dễ dàng mở ra bỗng nhiên mở rộng, thiên địa linh khí tràn vào thân thể, nội tức Thanh Điền Bồi Nguyên Công cũng phát sinh kịch biến, phun trào ù ù lên, bắt đầu chuyển hoá thành pháp lực.
“Thông pháp tính!” Thẩm Mộc Mộc đại hỉ, trong ánh mắt nhìn về phía Thẩm Lạc hiện lên một tia chấn kinh.
Chỉ cần tới Luyện Khí kỳ, không chỉ có thể nắm giữ lực lượng cường đại, thiên địa linh khí nhập thể, thọ nguyên càng có thể tăng lên nhiều mấy chục năm, không biết bao nhiêu người muốn bước ra một bước này.
Thẩm Mộc Mộc những năm qua vì trợ giúp Thẩm Từ tiến vào Luyện Khí kỳ, không biết hao tốn bao nhiêu cố gắng, đáng tiếc đều làm không được, Thẩm Lạc lại trong lúc giơ tay nhấc chân đã làm được.
Sắc mặt Thẩm Lạc phi thường bình tĩnh, viên Lục Tâm Đan của hắc hùng tinh bất phàm, lại thêm pháp lực Đại Thừa kỳ của hắn thúc đẩy sinh trưởng, trợ giúp một người đã tu luyện Thông Pháp Tính cơ sở vốn là nước chảy thành sông.
Hắn tiếp tục vận chuyển pháp lực, điều trị thân thể Thẩm Từ, tăng tốc hiệu quả thiên địa linh khí tôi thể.
Các vị trí cơ thể Thẩm Từ vang lên thanh âm xuy xuy, không hề đứt đoạn toát ra từng luồng từng luồng bạch khí, bao phủ toàn thân lão vào trong đó.
Trọn vẹn sau gần nửa canh giờ, Thẩm Lạc mới thu hồi bàn tay, phất tay áo lên.
Một mảnh lam quang hiện lên, khẽ quét qua thân Thẩm Từ, cuốn những bạch khí kia đi.
Thân ảnh Thẩm Từ hiển hiện ra, bề ngoài đại biến, vốn râu tóc tuyết trắng đã biến thành màu đen, nếp nhăn trên da cũng không thấy bóng dáng, con mắt ôn nhuận óng ánh, vậy mà trong một đêm về tới thời kỳ tráng niên.
Bất quá Thẩm Từ chưa tỉnh lại, vẫn nhắm mắt ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, tựa hồ đang cảm ứng biến hóa trong cơ thể.
Thẩm Lực bên cạnh dụi dụi con mắt, không dám tin vào hai mắt của mình.
Năm đó lúc gã thông pháp tính, thân thể cũng phát sinh một chút cải biến, nhưng không rõ ràng như Thẩm Từ bây giờ, đây quả thực là kỳ tích phản lão hoàn đồng.
“Đại ca, thần thông huynh bây giờ thật sự là không thể tưởng tượng nổi.” Thẩm Mộc Mộc bên cạnh cũng ngây ngốc tại đó, một hồi lâu mới khôi phục lại, chân thành tán thán.
“Đây cũng không phải là công lao của ta, Thẩm Từ thông pháp tính, thiên địa linh khí lần đầu quán thể vào, thân thể mới phát sinh kịch biến như thế, ta bất quá là ở bên cạnh phụ trợ một hai mà thôi.” Thẩm Lạc nói.
“Bất kể thế nào, có thể làm cho tổ phụ trong thời gian ngắn phát sinh đại biến như thế, không phải là đại thần thông giả thì không thể làm được.” Thẩm Lực bên cạnh khen ngợi.
“Ngươi là tôn nhi Nhị đệ? Có thể không dựa vào ngoại lực, một mình đột phá pháp tính, tư chất không tệ.
Nơi này có hai kiện pháp khí và một bình đan dược, xem như một phần lễ gặp mặt.” Thẩm Lạc nhìn về phía Thẩm Lực, mỉm cười, phất tay áo lên trên bàn bên cạnh.
Trên mặt bàn hiện lên lam quang, thêm ra một bình ngọc màu trắng, một thanh phi kiếm màu xanh lam cùng một tiểu thuẫn màu vàng đất.
“Pháp khí!” Ánh mắt Thẩm Lực nóng bỏng nhìn chằm chằm hai kiện pháp khí.
Thẩm gia bây giờ mặc dù có mấy vị tộc nhân Thông Pháp Tính, thực lực không yếu, nhưng dù sao cũng là tiểu gia tộc trong thế tục, ngay cả phù khí cũng không có mấy món, đối mặt pháp khí trong truyền thuyết, tự nhiên vô cùng kích động.
Về phần bình đan dược kia, bởi vì Thẩm gia tinh thông luyện chế đan dược, gã cũng không quá để ý.
Thẩm Lạc thấy vậy, khẽ lắc đầu.
Bình đan dược kia là linh đan trân quý cố bản bồi nguyên, dược lực cường đại, đối với tu tiên giả Tích Cốc kỳ cũng có tác dụng lớn, giá trị không dưới hai kiện pháp khí kia.
Thẩm Mộc Mộc nhìn thấy đồ vật trên bàn, trong mắt cũng hiện lên một tia lửa nóng, miệng nhỏ hơi vểnh lên, tựa hồ đang trách cứ Thẩm Lạc không cho nàng gì cả.
“Mộc Mộc, đây là quà của muội.” Thẩm Lạc bật cười một tiếng, lấy ra một pháp khí trữ vật, đưa tới.
“Cám ơn đại ca.” Lúc này Thẩm Mộc Mộc mới đổi giận thành vui nhận lấy, vận khởi pháp lực dò xét.
Trong pháp khí trữ vật chứa ba kiện pháp khí, một kiện loại hình công kích, một kiện loại hình phòng ngự, còn có một kiện loại hình phụ trợ.
Trừ pháp khí, còn có hai bình đan dược.
Thẩm Mộc Mộc cũng chú ý trên những pháp khí kia, lấy ra một thanh chiến đao màu xanh lá, mừng khấp khởi vuốt ve nó.
“Pháp khí khác với phù khí, cần tế luyện luyện hóa cấm chế trong đó, ta lại truyền cho các ngươi một môn bí thuật tế luyện.” Thẩm Lạc lấy ra hai khối ngọc giản, ở bên trong khắc lục Cửu Cửu Thông Bảo Quyết, đưa cho hai người.
Thẩm Mộc Mộc và Thẩm Lực tự nhiên đại hỉ cám ơn.
Vào thời khắc này, Thẩm Từ bên cạnh thăm thẳm tỉnh lại.
“Không ngờ ta lại có thể thông pháp tính, tiến nhập Luyện Khí kỳ! Đại ca, đa tạ huynh!” Thẩm Từ đứng dậy, hành lễ với Thẩm Lạc.
“Ngươi ta là huynh đệ, sao phải nói cảm ơn.” Thẩm Lạc đỡ Thẩm Từ dậy.
“Ồ! Đây là đan dược tịnh tiến tu vi, mà dược lực thật cường đại!” Thanh âm kinh hô truyền tới từ phía bên cạnh, lại là Thẩm Mộc Mộc tra xét xong mấy món pháp khí, mở ra một bình thuốc, một cỗ ba động linh lực đập vào mặt nàng, không khỏi mở to hai mắt.
Trước đây ít năm nàng đạt kỳ ngộ, từng chiếm được một ít đan dược tinh tiến tu vi, lúc này mới đạt tới Luyện Khí hậu kỳ.
Mà đan dược lúc trước lấy được, nhìn kém xa tít bình thuốc trong tay.
Thẩm Lực nghe vậy, vội vàng mở bình thuốc trong tay ra, bên trong đựng cũng là loại linh đan này, dược lực cường đại, lập tức cũng mừng tít mắt..