Thẩm Từ có chút không hiểu nhìn về phía bình thuốc và pháp khí trong tay hai người Thẩm Mộc Mộc và Thẩm Lực.
Thẩm Lực thấp giọng giải thích những bảo vật này.
“Đại ca, thực lực huynh bây giờ mạnh bao nhiêu rồi? Thật là làm cho chúng ta không dám nghĩ tới.” Thẩm Từ nghe xong, không khỏi tán thán hỏi.
“Thần Châu đại địa vô cùng vô tận, kỳ nhân dị sĩ càng vô số kể, chút tu vi ấy của ta tại một một châu phủ chỉ có thể làm ra chút trò mà thôi, trong Đại Đường vương triều người mạnh mẽ hơn ta không biết bao nhiêu, mà so với bên ngoài Đại Đường thì càng không có ý nghĩa.” Thẩm Lạc không muốn để cho bọn Thẩm Từ vì hắn mà trở nên kiêu ngạo, tận lực chê bai thực lực của mình.
Thẩm Từ nghe lời này, trong mắt hiện lên một tia rung động và e ngại.
Những năm qua gã tu luyện không có thành tựu, một mực cẩn trọng quản lý sinh ý Thẩm gia, sớm đã dưỡng thành thói quen cẩn thận chặt chẽ, nghe nói thế giới tu tiên rộng lớn và nguy hiểm, không khỏi lòng sinh sợ hãi.
Thẩm Mộc Mộc lại không bị hù dọa, đôi mắt sáng lưu chuyển, ngược lại càng hướng tới thế giới tu tiên bên ngoài.
“Thẩm Lực, chúng ta tiến vào đây đã quá lâu, ngươi ra ngoài chào hỏi khách khứa đi, chớ chậm trễ người ta.” Thẩm Từ rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, nói với Thẩm Lực.
Thẩm Lực mặc dù muốn lưu lại, tiếp tục nghe Thẩm Lạc kể chuyện bên ngoài nhiều hơn chút, nhưng Thẩm Từ đã lên tiếng, gã cũng không dám cãi lại, vội cáo từ rời đi.
Thẩm Lạc cũng không ở đây lâu, đi tới từ đường, bái tế Thẩm Nguyên Các cùng Nhị nương.
“Phụ thân, hài nhi bất hiếu, không thể sớm thức tỉnh, trở về gặp ngài.
Bây giờ ma kiếp đã trừ, về sau ta sẽ không chạy ngược chạy xuôi nữa, tất sẽ thường xuyên trở về thăm ngài.” Thẩm Lạc thắp cho phụ thân Thẩm Nguyên Các ba nén hương, trong lòng âm thầm cầu nguyện.
“Đại ca không cần thương tâm, nhờ có huynh năm đó lưu lại công pháp, về sau đưa về bảo vật, phụ thân thọ hơn trăm tuổi mới đi về cõi tiên, một mực sống rất vui vẻ, thời điểm ra đi cũng rất an tường, không có gì tiếc nuối.” Thẩm Từ kể lại.
Thẩm Lạc nghe lời này, nhẹ gật đầu.
Tế tự xong, ba người đi vào trong một đại sảnh bên cạnh nói chuyện.
“Đại ca, tiếp theo huynh có tính toán gì không?” Thẩm Từ rót cho Thẩm Lạc một chén trà, hỏi.
“Bây giờ tai kiếp đã qua, thiên hạ thái bình, ta không cần đi loạn khắp nơi nữa, dự định trở về Xuân Thu quan, trọng chỉnh sư môn.” Thẩm Lạc nói.
Năm đó sư thúc tổ truyền thụ « Thuần Dương Bảo Điển » cho hắn, để hắn chấn hưng Xuân Thu quan nhất mạch, đáng tiếc những năm qua vì ma kiếp, hắn bôn tẩu khắp nơi, căn bản không rảnh bận tâm việc này.
Bây giờ ma kiếp đã qua, là thời điểm hắn thực hiện lời thề năm đó.
Đồng thời hắn dự định bế quan tại Xuân Thu quan, tu luyện một đoạn thời gian.
Trong tay hắn có hai giọt Cam Lộ Thủy, trực tiếp hấp thu Thủy linh lực trong đó là có thể tu luyện, về thiên địa linh khí chung quanh cũng yêu cầu không cao, tại Xuân Thu quan này cũng có thể tu luyện.
“Xuân Thu quan trăm năm trước bị yêu ma một buổi tiêu diệt, suy bại đến nay, bất quá trước đây ít năm có mấy đệ tử thất lạc trở về, xây lại Xuân Thu quan.
Chỉ là thực lực bọn họ nhỏ yếu, chỉ có hai tu sĩ Luyện Khí kỳ, kém xa trước kia.” Thẩm Mộc Mộc nghe vậy nói.
“Thật sao? Mộc Mộc ngươi tựa hồ rất rõ tình huống ở Xuân Thu quan?” Thẩm Lạc nhìn về phía muội muội.
“Xuân Thu quan cách Xuân Hoa huyện thành chúng ta cũng không quá xa, mà khu vực chúng ta thì người tu tiên thường xuyên gặp gỡ, trao đổi một ít vật phẩm.
Phù khí Thanh Ngọc Toa của ta chính là đổi từ Tần đạo nhân ở Xuân Thu quan đấy.” Thẩm Mộc Mộc lấy ra phù khí thanh toa kia, nói.
“Tần đạo nhân?” Thẩm Lạc nghe vậy nhớ lại sư huynh đệ trước kia, tính cả đệ tử ngoại môn, trong đó xác thực có mấy người họ Tần, không biết là vị nào.
Hắn rất nhanh không nghĩ nhiều nữa, nhìn về phía Thẩm Mộc Mộc: “Lại nói, năm đó ta để ở nhà hai môn công pháp cơ bản Tiểu Hóa Dương Công cùng Thanh Điền Bồi Nguyên Công, cũng không có công pháp Luyện Khí kỳ, Mộc Mộc muội làm thế nào tu luyện tới cảnh giới bây giờ?”
“Năm đó ta tu luyện Thanh Điền Bồi Nguyên Công, lại thêm ngọc bội Thái Dương Thạch do đại ca lưu lại, may mắn thông pháp tính, sau đó ra ngoài du lịch.
Số phận coi như không tệ, trong Tây Bắc Thừa Hoàng sơn ngẫu nhiên phát hiện một động phủ tiền bối tán tu đã tọa hóa, từ nơi đó đạt được một môn công pháp tu luyện và một ít đan dược, khổ tu nhiều năm, mới có cảnh giới bây giờ.” Thẩm Mộc Mộc lấy ra một khối ngọc giản, đưa tới.
Thẩm Lạc nhận lấy ngọc giản, thần thức dò xét trong đó, trên ngọc giản ghi chép một môn công pháp phổ thông gọi là « Thanh Mộc Công », không tính là tinh diệu, duy nhất đáng để ca ngợi là nữ tử tu luyện xong, có thể điều động Nguyên Âm lực thể nội khuếch tán ra toàn thân, có công hiệu trú nhan nhất định.
“May mắn có đại ca năm đó lưu lại hai môn công pháp và « Thanh Mộc Công » này, Thẩm gia chúng ta mới có thể phát triển đến tình trạng bây giờ.
Chỉ là những năm gần đây, nam nữ trong tộc, trừ Thẩm Lực, không người nào quán thông pháp tính, không biết có phải môn công pháp này thích hợp nữ tử tu luyện hơn không?” Thẩm Từ cũng mở miệng hỏi.
Thẩm gia trừ Thẩm Lực, Thẩm Mộc Mộc, còn có hai người thông pháp tính, bất quá đám bọn họ hiện tại cũng ở nơi khác.
Thẩm Lạc nghe vậy, mỉm cười, năm đó hắn đưa về Thái Dương Thạch ngọc bội cực kỳ tinh thuần, có công hiệu ôn dưỡng thân thể, đeo trong thời gian dài có thể gia tăng khả năng Thông Pháp Tính, lúc này mới khiến cho Thẩm gia trong thời gian ngắn có mấy người thông pháp tính.
Tốc độ này kỳ thật đã rất nhanh, bọn Thẩm Từ chỉ có kiến thức tu luyện nửa vời, lại còn không vừa lòng.
“« Thanh Mộc Công » này xác thực thích hợp nữ tử tu luyện, bất quá công pháp này chỉ bình thường, tương lai cũng khó có thành tựu lớn.
Tam muội ngươi về sau không cần tu luyện công pháp này nữa, chỗ ta có một môn « Thủy Nguyên Quyết », nam nữ đều có thể tu luyện, cũng có hiệu quả trú nhan nhất định, về sau gia tộc tử đệ hãy tu luyện công pháp này đi.” Thẩm Lạc lấy ra một bản sách ngọc, đưa cho Thẩm Mộc Mộc.
Môn « Thủy Nguyên Quyết » này thoát thai từ công pháp vô danh, hắn sửa đổi một phần khó khăn trong đó, để người tư chất phổ thông cũng có thể tiến bộ tương đối nhanh.
Phía sau sách ngọc, hắn còn kèm theo một ít bí pháp thực dụng cùng Ngũ Hành pháp thuật, gia tăng thủ đoạn tử đệ Thẩm gia đối địch.
Thẩm Mộc Mộc tiếp nhận ngọc giản xem xét, lập tức bị « Thủy Nguyên Quyết » hấp dẫn, mỗi một câu khẩu quyết đều ẩn giấu huyền cơ, trong câu chữ ngôn từ chất phác đại khí, so với « Thanh Mộc Công » huyền diệu không biết gấp bao nhiêu lần.
Trọn vẹn một khắc đồng hồ sau, nàng mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt.
“Thật là công pháp tinh diệu, đại ca huynh có được từ chỗ nào vậy?” Thẩm Mộc Mộc tò mò hỏi.
“Chuyện này các ngươi cũng đừng hỏi nhiều, công pháp này không thể coi thường.
Nhớ lấy, về sau chỉ truyền cho người đáng tin trong tộc.” Thẩm Lạc lắc đầu, căn dặn.
“Được.” Thẩm Mộc Mộc và Thẩm Từ trải qua thế sự, biết nặng nhẹ, nghiêm nghị đáp ứng.
“Những linh tài, phù khí, pháp khí này hiện tại ta không dùng được, đều lưu lại trong tộc, trợ giúp Thẩm gia phát triển.” Thẩm Lạc lại lấy ra một pháp khí trữ vật, đưa cho Thẩm Từ.
“Đa tạ đại ca trông nom.” Thẩm Từ tiếp nhận nói cảm ơn.
“Đại ca, những năm qua huynh đã đi đâu? Có thể kể cho chúng ta một chút không?” Thẩm Mộc Mộc tò mò hỏi, Thẩm Từ cũng nhìn lại, hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú với kinh lịch của Thẩm Lạc trong thời gian qua..