“Mấy năm nay ta một mực chuyên tâm tu luyện, không có hứng thú quản lý môn phái, Tần sư huynh nếu như từ chối nữa, ta không thể làm gì khác hơn là rời khỏi chỗ này.
Còn Thuần Dương Bảo Điển này, có ta ở đây, đương nhiên sẽ không ai dám tới cướp đoạt.” Thẩm Lạc khoát tay áo, nói.
Tần Minh thấy Thẩm Lạc kiên trì, đành phải nghe lời nhận lấy ngọc bội.
Ba người lập tức tiến vào trong Xuân Thu quan, Thẩm Lạc bái tế bài vị lịch đại tổ sư Xuân Thu quan, lại nói chuyện phiếm với hai người một hồi, hiểu rõ kinh lịch những năm qua của nhau.
Căn cứ Tần Minh thuật lại, năm đó lúc Xuân Thu quan hủy diệt, lão đi ra ngoài ở nơi khác, mới may mắn trốn thoát một kiếp, chờ lão trở về tông môn, Xuân Thu quan đã không còn.
Lão tìm kiếm đồng môn còn sót lại ở phụ cận, trong một sơn cốc gặp được một sợi tàn hồn của sư thúc tổ sắp tán loạn.
Sư thúc tổ truyền thụ Thuần Dương Kiếm Quyết cho Tần Minh, bảo lão làm thế nào cũng phải giữ lại đạo thống Xuân Thu quan.
“Nguyên lai Thuần Dương Kiếm Quyết là sư thúc tổ truyền cho ngươi, khó trách.” Thẩm Lạc giật mình.
Bất quá kỳ quái là, sư thúc tổ cũng không nhắc với Tần Minh là hắn mang đi Thuần Dương Bảo Điển.
Thẩm Lạc suy nghĩ một chút, rất nhanh hiểu được, sư thúc tổ đã chuẩn bị hai tay, hắn và Tần Minh không biết nhau, dù bên nào xảy ra vấn đề, đạo thống Xuân Thu quan vẫn còn có thể kéo dài tiếp.
Thẩm Lạc cũng kể đơn giản một chút kinh lịch những năm qua, đương nhiên, trừ đi những nội dung không tiện nói.
Dù vậy, kinh lịch muôn màu muôn vẻ khiến Tần Minh và Chu Phục nghe được sửng sốt không ít.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, sắc trời rất mau bắt đầu sáng lên.
Tần Minh và Chu Phục trải qua đại chiến tối qua, lại một đêm chưa ngủ, đều có chút buồn ngủ.
“Các ngươi không cần bồi tiếp ta, tất cả đi xuống nghỉ ngơi đi.” Thẩm Lạc mỉm cười nói, đứng lên.
“Thẩm sư đệ ngươi đi nơi nào?” Nhìn thấy Thẩm Lạc muốn đi, Tần Minh vội vàng đứng dậy.
Bây giờ tất cả hi vọng Xuân Thu quan phục hưng đều ở trên người Thẩm Lạc, khiến lão không khỏi khẩn trương.
“Tần sư huynh yên tâm, ta cũng không phải muốn rời khỏi, chỉ là ta ưa thích thanh tịnh, đến phía sau núi mở một tòa động phủ tu luyện, các ngươi có việc cứ tới tìm ta.” Thẩm Lạc nói.
“Tốt, Thẩm sư đệ ngươi an tâm tu luyện, việc vặt vãnh khác cứ giao cho ta xử lý là được.” Lúc này Tần Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Lạc và Tần Minh lại bàn giao vài câu, rất mau đến phía sau núi.
Hắn mở rộng hang đá lúc trước chôn giấu gối ngọc ra, mở thành một tòa động phủ, sau đó lại lấy ra mấy bộ pháp trận khí cụ bố trí quanh động phủ, trong đó bao gồm Lưỡng Nghi Vi Trần Huyễn Trận.
Làm xong những thứ này, Thẩm Lạc mới an tâm ngồi trong động phủ, nhắm mắt điều chỉnh trạng thái của mình.
Sau một hồi lâu, hắn mở to mắt, lấy ra bình ngọc chứa hai giọt Cam Lộ Thủy, vận chuyển công pháp vô danh thu nạp Thuỷ linh lực ẩn chứa trong đó.
Từng sợi lam quang từ trong bình tuôn ra, liên tục không ngừng chui vào thân thể hắn.
Trên thân Thẩm Lạc cũng sáng lên từng tia từng tia lam quang, nhanh chóng trở nên dày đặc, rất nhanh bao phủ thân thể hắn vào bên trong.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đảo mắt qua hơn một tháng.
Trong động phủ, lam quang ngoài thân Thẩm Lạc trọng thể gấp mười lần, nhìn giống như một mặt trời nhỏ màu lam, hoàn toàn che lại thân thể của hắn.
Từng luồng từng luồng sóng pháp lực cường đại không ngừng từ đó khuếch tán ra, hình thành từng luồng từng luồng sóng ánh sáng màu lam như sóng biển, lan ra chung quanh.
Vào thời khắc này, ánh sáng màu lam giống như mặt trời nhỏ đột nhiên chớp động, sau đó thẩm thấu vào thể nội hắn.
Trong vòng mấy hơi thở, tất cả lam quang biến mất không còn tăm tích, hiện ra thân thể Thẩm Lạc.
Bình ngọc trong tay của hắn đã rỗng tuếch, Cam Lộ Thủy bên trong đã bị hấp thu.
Thẩm Lạc từ từ mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia mừng rỡ.
Cam Lộ Thủy không hổ là chí bảo Phổ Đà sơn, ẩn chứa Thủy linh lực dị thường dồi dào, mà hắn hiểu rõ tu luyện Đại Thừa kỳ như lòng bàn tay, cũng không tồn tại bình cảnh.
Lần này tu luyện, tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh, mặc dù chưa đạt tới Đại Thừa trung kỳ, nhưng cũng cách không quá xa.
“Đáng tiếc Cam Lộ Thủy này chỉ có hai giọt, nếu lại có thêm hai giọt, tuyệt đối có thể thôi động tu vi đến Đại Thừa trung kỳ, không biết hắc hùng tinh có tìm được đủ Thủy linh vật không?” Thẩm Lạc nhăn mày, thì thào nói.
Đáng tiếc tiến giai đến Đại Thừa kỳ xong, Tuyết Phách Đan kia đã không cách nào thỏa mãn tu luyện, nếu không để Kính Yêu huyễn hóa dung mạo đi vào La Tinh thành mua sắm một chút, không cần sầu muộn vì thiếu đan dược.
Hắn lập tức lấy ra một cái trận bàn đưa tin màu trắng, hắc hùng tinh này cho hắn, có thể giúp hai người liên lạc trong phạm vi một lục địa.
Thẩm Lạc bấm niệm pháp quyết, muốn thôi động trận bàn đưa tin, liên lạc hắc hùng tinh, hỏi thăm việc thu thập đồ vật tu luyện, nhưng nghĩ kỹ vẫn dừng lại.
“Lấy khát vọng của hắc hùng tinh mong muốn bản chép tay tu luyện, dù ta không thúc giục, gã tất nhiên cũng sẽ dụng tâm thu thập, bây giờ chờ một thời gian rồi hẵng tính.” Hắn thu trận bàn lại.
Mặc dù không có đồ vật tu luyện, hắn cũng không nhàn rỗi, lật tay lấy ra một bình ngọc, đổ ra một viên đan dược màu ô kim, chính là Lôi Cốt Đan.
Thẩm Lạc vận khởi thần thức tra xét rõ ràng Lôi Cốt Đan, xác nhận không có vấn đề mới ngửa đầu nuốt vào.
Đan dược vào bụng rất nhanh hòa tan, chuyển hóa thành một cỗ dược lực cường đại, từng đạo lôi điện lực hiện ra, tán loạn trong thân thể và kinh mạch hắn.
Xì xì xì…
Trên thân Thẩm Lạc hiện ra vô số hồ quang điện, mỗi một lỗ chân lông đều phun ra ngoài lôi điện, áo xanh trên người hắn trong nháy mắt bị xé nứt, mặt đất phụ cận cũng bị những lôi điện này đánh trúng cháy đen.
“Lôi điện thật cường đại!” Hắn không ngờ dược lực Lôi Cốt Đan này mãnh liệt như vậy.
Dược lực những lôi điện này trong thân thể hắn tàn phá bừa bãi, thật giống như từng chuôi tiểu đao giảo động khắp nơi, phi thường thống khổ, cũng may tu vi hắn đã đạt tới Đại Thừa kỳ, có thể ngăn cản được.
Thẩm Lạc vội vàng hít sâu một hơi, vận chuyển Hoàng Đình Kinh.
Hoàng Đình Kinh không hổ là bảo điển trấn phái Phương Thốn sơn, hắn vừa mới vận chuyển công pháp này, lôi điện thể nội tàn phá bừa bãi lập tức trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, theo Hoàng Đình Kinh vận chuyển, hòa tan vào các nơi thân thể.
Cơ bắp xương cốt Thẩm Lạc hấp thu những lôi điện này, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng mạnh lên.
“Ta đoán quả nhiên không sai, đan dược luyện thể có thể tăng tốc tu luyện Hoàng Đình Kinh.” Hắn mừng thầm, sau đó càng dụng tâm vận chuyển Hoàng Đình Kinh, nhanh chóng luyện hóa hấp thu dược lực Lôi Cốt Đan.
Dược lực Lôi Cốt Đan mặc dù cường đại, nhưng cũng không chịu nổi Hoàng Đình Kinh hấp thu như vậy, rất nhanh bị luyện hóa sạch sẽ.
Thẩm Lạc không chần chờ chút nào, lại lấy ra một viên Lôi Cốt Đan ăn vào, tiếp tục vận công luyện hóa.
Đảo mắt lại qua thêm nửa tháng.
Lôi Cốt Đan trong tay Thẩm Lạc đã phục dụng không còn, dưới dược lực cường đại thôi thúc, Hoàng Đình Kinh đột nhiên tăng mạnh, thình lình nhất cử tu thành hai tầng trước.
Hai đầu Kim Long và hai đầu Kim Tượng bay múa quanh người hắn, lúc bôn tẩu nhấc lên trận trận cuồng phong, tiếng rít liên tục.
Thẩm Lạc từ từ mở mắt, Kim Long Kim Tượng quanh người hóa thành bốn đám kim quang, chui vào thể nội hắn.
Hắn đứng dậy, dùng sức nắm lại nắm đấm, toàn thân hiện ra một tầng kim quang, gân cốt lập tức vang lên, bắn ra ngoài từng luồng từng luồng lực lượng cường đại, dẫn tới không khí chung quanh rung động ong ong.
Trong mắt của hắn hiện lên vẻ hưng phấn, đang muốn làm gì, đột nhiên nhíu mày lại, quay đầu nhìn sang một chỗ bên cạnh..