Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Băng mâu vạch phá bầu trời, lưu lại một đạo vết tích màu trắng, rất nhanh liền giao kích cùng cự thủ. Nhưng nó không như hỏa diễm đoản thương vỡ nát ra, mà phá vỡ tầng phòng hộ bên ngoài của cự thủ, đâm vào chính giữa bàn tay.
Ngay sau đó, trên bầu trời vang lên thanh âm “Ken két” đại tác, một tầng hàn khí màu trắng lấy băng mâu làm trung tâm lan tràn ra, bao phủ cự thủ màu đen vào trong đó.
Nhưng bên ngoài cự thủ màu đen có một tầng quỷ diễm màu xanh lá cuốn một cái, liền quét sạch hàn khí, không dừng lại chút nào, tiếp tục chậm rãi đè xuống.
Thẩm Lạc thấy vậy, mặt như tro giấy, biết không tránh khỏi lại phải chết một lần. Mà thực lực Hắc Sơn lão yêu kinh khủng như vậy, dù hắn phục sinh lần nữa, hy vọng chạy trốn cũng xa vời.
“Thôi, thôi! Hay là ta đến tiễn ngươi một đoạn đường, cũng không uổng công ngươi ta quen biết một trận.” Đúng lúc này, quỷ vật mặt ngựa bên cạnh đột nhiên thở dài một tiếng, tiếp đó há miệng phun một cái, ở giữa lưỡi lóe lên hồng quang, từ đó bay ra hai đóa hoa nhỏ đỏ tươi, cũng ném cho Thẩm Lạc một đoá trong đó.
“Đây là… Ngươi muốn làm gì?” Thẩm Lạc vô thức tiếp nhận hồng quang, ngạc nhiên hỏi.
Lấy thực lực quỷ mặt ngựa còn không bằng mình, chẳng lẽ còn có biện pháp tìm ra đường thoát?
Quỷ vật mặt ngựa liền ném hoa nhỏ màu đỏ vào trong miệng, trực tiếp nuốt xuống.
Ngay sau đó, nó giơ thẳng mặt lên trời hét dài một tiếng, trên thân chợt bộc phát ra mảng lớn hồng quang bắt mắt, khí tức và thân thể điên cuồng tăng lên không ngừng, phảng phất vĩnh viễn không có giới hạn. Thẩm Lạc đứng ngoài quan sát, lập tức bay rớt ra ngoài vài chục trượng, cảm thấy tê cả da đầu, toàn thân lông tơ dựng thẳng, phảng phất trước mặt không còn là một vô danh tiểu quỷ, mà là một đầu quỷ vật cự thú kình thiên.
“A, ngươi là…”
Trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu kinh ngạc, cự thủ đang đè xuống ngừng lại giữa không trung một chút.
Quỷ vật mặt ngựa căn bản không thèm để ý tới, ngược lại bỗng dưng lấy từ trong ngực ra một cây bút lông màu đen dài hơn một xích, điểm hư không trên đỉnh đầu một cái.
Bút lông màu đen tựa như tinh thiết tạo thành, trên cán bút khắc hoạ từng vòng từng vòng phù văn dày đặc. Trong nháy mắt quỷ vật mặt ngựa điểm ra, trên ngòi bút sáng lên một mảnh hồng quang chói mắt, từng mai từng mai phù văn màu đỏ bắn ra.
Thẩm Lạc liền thấy trên đỉnh đầu, tất cả phù văn hội tụ cùng một chỗ, tựa như ngưng tụ thành một thiên văn chương. Chỉ là văn tự trên đó hắn nhận ra không đầy đủ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy các chữ viết “Hặc quỷ, tru tà”.
Phù văn thiên chương vừa thành, lập tức hóa thành một đạo hồng quang to lớn bay thẳng nhập không, trong trận trận tiếng vang “Ầm ầm” như sấm sét, đánh cho cự thủ màu đen liên tiếp lùi lại, rút về trong mây đen.
Thẩm Lạc nhìn trợn mắt há hốc mồm.
“Câu Hồn Bút, thơ hặc quỷ, Câu Hồn sứ giả… Là ngươi, Câu Hồn Mã Diện?” Trong bầu trời xa xa, truyền đến thanh âm Hắc Sơn lão yêu vừa sợ vừa giận, quanh quẩn không thôi.
“Câu Hồn Mã Diện?” Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng kinh nghi một trận.
Quỷ vật mặt ngựa cũng không để ý tới Hắc Sơn lão yêu gầm thét, thu hồi bút lớn màu đen vào tay, bỗng nhiên vạch một cái trong hư không.
Ngòi bút trước đó đã đại phóng hồng quang, hư không vốn không có vật gì, lại bị đạo hồng quang này xé mở ra một kẽ nứt hẹp dài rộng ba thước dài hơn một trượng, từ bên trong tràn ra trận trận sương mù xám trắng.
Thẩm Lạc còn không rõ xảy ra chuyện gì, liền thấy quỷ vật mặt ngựa kia đột nhiên nhìn mình nhếch miệng cười một tiếng, ngay sau đó nhấc chân, trực tiếp đá vào trên người hắn.
Thân hình hắn bị đá lảo đảo một cái, lui ra sau ngã vào trong khe này.
Quỷ mặt ngựa kia cùng bút đen trong tay gã đồng thời sáng lên hồng quang, cả hai đồng thời như bột mịn tiêu tán ra.
Trong tai Thẩm Lạc truyền đến thanh âm cuối cùng của quỷ vật mặt ngựa: “Hoa khô người diệt, thời gian một chén trà…”
Tiếp theo một cái chớp mắt, khe hở hư không biến mất không thấy, chỉ có thanh âm Hắc Sơn lão yêu nổi trận lôi đình gầm thét, còn quanh quẩn trong hư không, chỉ là thanh âm kia cũng càng bay càng xa, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa.
Thẩm Lạc thì trong một trận trời đất quay cuồng, cảm thấy hoa mắt, liền nắm chặt hoa nhỏ đỏ tươi xuất hiện tại một địa phương khác.
Giờ phút này, trên hoa nhỏ hắn cầm phát ra hào quang màu đỏ bao vây kỹ lấy hắn. Hắn đứng tại một nơi lạ lẫm có sương mù xám trắng nhàn nhạt lượn lờ. Mà trước người cách đó không xa, đứng lặng một tòa cổng chào to lớn cao hơn mười trượng, toàn thân đen kịt, lộ ra tà khí.
Vốn có ba gian tứ trụ bảy lâu, chỉ là chẳng biết tại sao bên trái đã đổ sụp một nửa, chỉ còn lại có tam trụ hai gian xem như hoàn hảo. Dưới đỉnh chóp mái cong, còn lơ lửng một cái chuông đồng to bằng đầu người.
Cổ quái là, chuông đồng kia rõ ràng theo gió lắc lư, nhưng bên trong không có nửa điểm thanh âm truyền ra.
Lông mày Thẩm Lạc nhăn lại, cẩn thận dò xét trung tâm cổng chào.
Vừa xem xét, hắn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy trên tấm biển thình lình khắc ba chữ cổ triện lớn:
“Quỷ Môn quan.”
“Quỷ Môn quan… Đây không phải Âm Minh chi địa sao? Ta làm sao lại đến nơi này?”
Trong lòng Thẩm Lạc khiếp sợ không gì sánh nổi, trong đầu bất giác hiện ra không ít lời đồn dân gian liên quan tới chỗ này.
Đây chính là nơi người sau khi chết mới có thể tới được.
Càng quan trọng hơn là, Câu Hồn Mã Diện làm sao lại nhận ra mình, thậm chí không tiếc hi sinh chính gã, cũng phải đưa hắn đi?
Hắn lại xem xét trên tấm bảng kia, xác định không thể nghi ngờ, trên đó viết đích thật là ba chữ to “Quỷ Môn quan”. Mà phía dưới ba chữ to kia, còn thình lình có ba vết máu đỏ thẫm viết thành chữ “Hận” to lớn.
“Hận, hận, hận ”
Ba chữ Hận hợp thành một loạt, mỗi một chữ đều là cuồng thảo bút pháp, càng về sau thế bút càng tùy ý điên cuồng, tựa hồ hận ý người viết càng ngày càng nặng. Dưới viền chữ viết có huyết dịch chảy ra từng đầu tơ máu uốn lượn, nhìn càng thêm dữ tợn đáng sợ.
“Đầu tiên là Câu Hồn Mã Diện, hiện tại lại đến Quỷ Môn quan, chẳng lẽ lại còn có Hoàng Tuyền Lộ?” Thẩm Lạc cảm thấy nghi hoặc, nhìn chăm chú phía sau cổng chào.
Chỉ thấy phía sau cổng chào, vậy mà thật có một con đường cát vàng lát thành, uốn lượn về phía xa, biến mất trong sương mù xám trắng. Mà hai bên đường thình lình có lẻ tẻ từng cây với đoá hoa đỏ tươi.
Hoa này chỉ có một đài hoa, trên đỉnh hoa tựa như dù, cánh hoa vòng lại như vuốt rồng, màu sắc như máu tươi ướt át, thình lình giống như đúc hoa trong tay hắn, tất cả đều là hoa Bỉ Ngạn.
Truyền thuyết trên Hoàng Tuyền lộ đi hướng Âm Minh, sinh ra một loại U Minh hoa, tên là Bỉ Ngạn, đời đời kiếp kiếp hoa không thấy lá, là phong cảnh duy nhất trên Hoàng Tuyền lộ.
“Thật là Hoàng Tuyền Lộ…” Ánh mắt Thẩm Lạc biến đổi, thì thào nói ra.
Đúng lúc này, trong hư không trên đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên một tiếng oanh minh ngột ngạt, trận trận tiếng gió từ trên cao truyền xuống.
Thẩm Lạc lập tức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời âm phong cuồng quyển, mây đen dày đặc, chính giữa có một chỗ sắc trời hơi sáng như lỗ thủng hình tròn, bốn phía nó là mây dày đặc vờn quanh, bên trong hiện ra bạch quang, nhìn phảng phất như là cả mảnh trời bị chọc ra một cái lỗ thủng vậy.
Trong lòng của hắn ẩn ẩn cảm thấy có chút không ổn, vô thức muốn rời xa nơi này, chỉ là Quỷ Môn quan trước mặt tự nhiên không thể vào.