Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Dựa theo lúc trước hắn dự định, nếu không cách nào trở lại hiện thực, vậy sẽ đi Bảo Tượng quốc các nơi du lịch một phen, gia tăng một chút kiến thức ngoại quốc.
Có thể do gần đây gặp nhiều kinh lịch, khiến cho hắn có chút cảm ngộ mới.
Căn cứ kinh lịch mấy lần trước, hắn trong mộng cảnh tăng lên tu vi cũng tốt, bảo vật cũng được, đều không thể mang về hiện thực, nhưng lấy được tri thức, cảm ngộ, còn có thu hoạch các loại kinh nghiệm tu luyện, là được mang về hiện thực.
Nếu có thể lợi dụng thích đáng điểm này, mặc dù trong hiện thực thiên tư hắn kém cỏi, chưa hẳn không thể không có thành tựu.
Mà trong thế giới mộng cảnh này, mặc dù thiên tư tuyệt đỉnh, tu vi cao thâm, nhưng chỉ là khách qua đường, chính mình căn bản vẫn là trong hiện thực.
Du ngoạn bốn phương, không bằng tranh thủ thời gian tĩnh tâm tu luyện, mang các loại kinh nghiệm về hiện thực.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Lạc sáng tỏ thông suốt, khoanh chân ngồi trên giường, thầm vận Hoàng Đình Kinh.
Hắn không định trùng kích cảnh giới cao hơn, mà là cẩn thận bắt đầu tìm hiểu tu luyện Luyện Khí kỳ Hoàng Đình Kinh, lặp đi lặp lại tổng kết tâm đắc tu luyện.
Ở bên ngoài, Mã bà bà chậm rãi đi tới, nhìn thấy đại môn của Thẩm Lạc đóng chặt, dừng bước, không tiến lên gõ cửa.
“Thẩm tiên sư vẫn luôn ở bên trong à?” Lão nhìn một thôn dân phụ cận đang sửa phòng hỏi.
“Đúng vậy, Thẩm tiên sư vừa mới đi ra nhìn một chút, sau lại trở về phòng.” Thôn dân đáp.
Trong lòng Mã bà bà âm thầm buông lỏng, lão vốn lo lắng bây giờ đã rời Trường Thọ thôn, Thẩm Lạc sẽ chọn rời đi. Hiện tại xem ra, hắn tựa hồ còn chưa quyết định việc này.
“Ngươi chớ đi nơi khác làm việc, cứ thủ tại chỗ này, Thẩm tiên sư có bất kỳ phân phó gì, lập tức tới nói cho ta biết.” Mã bà bà nói với thôn dân kia.
“Vâng!” Người kia đáp ứng.
Cứ như vậy, thời gian bất tri bất giác đến nửa năm sau.
Song Sa thôn đã triệt để hoàn toàn biến dạng, phòng ốc tàn phá các nơi đều đã được tu sửa, con đường trong thôn lại một lần nữa được mở ra, trải lên một tầng đá xanh. Mà chung quanh thôn, thôn dân phỏng theo tình huống Trường Thọ thôn, xây dựng một tầng hàng rào kiên cố.
Mấy khối ruộng hoang cạnh thôn cũng được khai khẩn, trồng trọt hoa màu, khắp nơi là cảnh tượng vui vẻ phồn vinh.
Trong một gian phòng lớn nhất của thôn, Thẩm Lạc ngồi xếp bằng, trên thân phủ đầy kim quang, hình thành một lồng sáng dày vài thước, hư ảnh tam long tam tượng nhanh chóng du tẩu quanh người hắn.
Hai tay hắn nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, kim quang quanh người đột nhiên chớp động kịch liệt, đồng thời lúc nở lúc co, phảng phất một trái tim đang đập.
Như vậy liên tục chớp động ba mươi sáu lần, kim quang bỗng nhiên bạo phát ra, hình thành một mảnh kim lãng quét ra bốn phương tám hướng. Bốn bề vách tường và kim lãng đụng một cái, lập tức giống như đậu hũ vỡ vụn, cả tòa phòng ốc ầm vang đổ sụp.
Bất quá toàn thân Thẩm Lạc giờ phút này phủ đầy kim quang, những gạch vỡ ngói nát kia tới cách hắn mấy thước đã bị bắn ra, không thể đụng đến một sợi lông của hắn.
Thôn dân Trường Thọ phụ cận nghe động tĩnh to lớn, xa xa nhìn sang, nhìn thấy thân ảnh Thẩm Lạc, trong mắt tràn đầy kính sợ, không ai dám tới gần.
Bây giờ địa vị Thẩm Lạc trong lòng bọn họ đã sớm siêu nhiên, thậm chí vượt qua các tiên nhân tiền bối xa xưa trong truyền thuyết trên Phương Thốn sơn.
Thẩm Lạc nhắm mắt một lát, lúc này kim quang trên thân mới chậm rãi thu lại.
Giờ phút này khí tức hắn tản ra so với trước đó khổng lồ hơn rất nhiều, lại là Hoàng Đình Kinh có chỗ tinh tiến, đạt đến cảnh giới Xuất Khiếu trung kỳ.
Hắn mở hai mắt ra, khóe miệng mỉm cười, nhưng không phải là vì tinh tiến tu vi.
Kỳ thật trong khoảng thời gian qua, hắn tiêu thời gian vào trên tu hành cũng không nhiều, nếu không lấy tư chất bộ thân thể này, cũng không phải nửa năm chỉ đột phá một tiểu cảnh giới.
Tinh lực hắn chủ yếu, là tinh tế tổng kết ôn lại một chút cảm ngộ tu luyện từ Luyện Khí kỳ đến Tích Cốc kỳ, với ý đồ cân nhắc từ góc độ một người có tư chất thấp kém xem xét vấn đề bình cảnh. Bây giờ cuối cùng hiểu được bảy tám phần, nếu trở về hiện thực, tu luyện hẳn là sẽ thông thuận hơn nhiều.
Thẩm Lạc nhìn thoáng qua cảnh tượng bừa bộn chung quanh, nhíu mày, khẽ lắc đầu.
Nhưng vào lúc này, một bóng người từ đằng xa nhanh chóng tới gần bên này, chính là Anh Lạc, bộ pháp nàng đạp chính là Tà Nguyệt Bộ.
Trong nửa năm này, Thẩm Lạc đã dành thời gian truyền thụ năm loại phù lục cao giai Lạc Lôi Phù của Phương Thốn sơn, cùng những bí thuật Tà Nguyệt Bộ, Ất Mộc Tiên Độn này cho Anh Lạc.
Anh Lạc vốn có ngộ tính khá cao, trước đó sở tu công pháp cũng là Phương Thốn sơn lưu truyền xuống, đối với Thẩm Lạc truyền thụ cho những thứ này tự nhiên dễ dàng tiếp nhận, thực lực đột nhiên tăng mạnh, đã mấy lần dễ như trở bàn tay đánh lui Yêu thú xâm phạm. Thậm chí không chỉ một lần xuất thủ hiệp trợ mấy chỗ thôn trang phụ cận, được thôn dân phụ cận xưng là “Anh nữ hiệp”.
Nàng còn tập hợp bọn nhỏ có tư chất trong mấy thôn phụ cận, bao gồm Trần Quan Bảo, bắt đầu truyền thụ cho bọn chúng một ít pháp môn tu luyện, hiệu quả rõ rệt.
Ngoài ra, Thẩm Lạc còn đã định truyền khẩu quyết Hoàng Đình Kinh cho Anh Lạc nghe, nhưng Anh Lạc lại hoàn toàn không cách nào lĩnh ngộ.
Thẩm Lạc kỳ quái, khổ suy mới hiểu được là Hoàng Đình Kinh quá mức huyền diệu, cũng không phải là thần thông có thể tùy ý truyền miệng. Lúc trước nếu hắn không phụ thể trên thân viên hầu màu vàng kia, tự mình lắng nghe tổ sư Phương Thốn sơn truyền đạo, chỉ sợ sẽ không cách nào lĩnh ngộ được.
Nếu Anh Lạc không cách nào lĩnh ngộ, hắn cũng không cưỡng cầu, truyền thụ cho Anh Lạc thủ đoạn khác, đã đủ sử dụng.
Thẩm Lạc thấy Anh Lạc đã đến trước người, đang muốn đứng dậy, tầm mắt phía trước đột nhiên bắt đầu mơ hồ, tiếp đó não hải đột nhiên trầm xuống, lâm vào hôn mê.
…
“Ầm ầm ầm…”
Sáng sớm, một trận tiếng đập cửa gấp rút vang lên trong tiểu viện Bạch Tiêu Thiên.
“Thẩm Lạc, mau thức dậy?” Ngay sau đó, liền có một thanh âm gào to từ ngoài cửa truyền đến.
Trong phòng trên giường, hai mắt Thẩm Lạc đột nhiên mở ra, con ngươi hơi co rút lại một chút, trong mắt lập tức nhìn thấy trướng màn ga giường, thân thể đầu tiên là bỗng dưng xiết chặt, sau đó chậm rãi trầm tĩnh lại.
“Xem như đã trở về.”
Hắn thở dài một cái, lấy tay chống đỡ thân thể chậm rãi ngồi dậy, cảm thụ một chút pháp lực biến hoá trong đan điền, lập tức lộ ra thần sắc bất đắc dĩ.
Hết thảy đều vẫn như cũ, cảnh giới trong mộng cảnh vẫn chỉ là trong mộng.
Nghe Bạch Tiêu Thiên ở bên ngoài gọi, Thẩm Lạc lên tiếng, từ trên giường bò dậy, tiện tay thu hồi gối ngọc không biết làm sao xuất hiện trên giường vào trong hộp đá, lúc này mới đứng dậy đi mở cửa.
Bạch Tiêu Thiên vừa nhìn thấy thần sắc Thẩm Lạc mệt mỏi, có vẻ chưa tỉnh ngủ, liền chế nhạo:
“Tiểu tử ngươi tối qua không phải ngủ quá sớm à, sao còn một bộ mặt ủ mày chau như vậy? Không phải là tối hôm qua vụng trộm chuồn đến sông Tần Hoài chứ?”
“Nếu được vậy thì tốt quá. Tối hôm qua ta gặp ác mộng cả đêm, vừa rồi lúc ngươi gọi ta, ta còn tưởng rằng là ác quỷ yêu nghiệt gì đến lấy mạng ta đó.” Thẩm Lạc ngáp một cái, thuận miệng nói ra.
Chỉ là nói xong, lông mày của hắn hơi nhăn lại.
Trong mộng rõ ràng đã vượt qua hơn một năm, nhưng trong hiện thực bất quá chỉ một đêm, loại tương phản thời không khác biệt mang tới này, khiến cho hắn cảm thấy không cách nào thích ứng.
Cũng không biết sau khi hắn quay về, Anh Lạc và Trần Quan Bảo những hài tử kia sẽ thế nào? Thôn rời mê vụ phong tỏa và Yêu thú xâm nhập, bọn họ hẳn là có thể hảo hảo sống sót, trở thành người tu hành.