Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thẩm Lạc đợi ngưng tâm tĩnh khí xong mới bấm pháp quyết, yên lặng vận công, cũng đặc biệt để ý, không đại khai đại hợp như trước, mà chỉ vận chuyển hai câu pháp quyết trước. Bởi vì hắn còn nhớ rõ lúc ấy, loại cảnh tượng thiên địa linh khí vọt tới như điên kia.
Hiện nay hắn chỉ là Luyện Khí kỳ, thể nội cũng chưa ngưng tụ pháp mạch, nếu thiên địa linh khí vọt tới quá nhiều, lấy thân thể hắn, cho dù tận lực khống chế tốc độ nạp linh nhập thể, tất nhiên cũng không thể thừa nhận nổi.
Nhưng mà, hắn mới thử một lát, lông mày liền nhíu một cái.
Công pháp Hoàng Đình Kinh rõ ràng đã vận chuyển, tuy nhiên lại không xuất hiện loại tình cảnh linh khí từ bốn phương tám hướng tụ tập tới như trong tưởng tượng, bốn phía mặc dù cũng có một ít thiên địa linh khí hội tụ, nhưng tốc độ thập phần chậm chạp.
Trong lòng Thẩm Lạc không hiểu, vẫn tiếp tục vận hành công pháp.
Sau nửa canh giờ, thiên địa linh khí bốn phía vẫn không nóng không lạnh, đơn giản khác một trời một vực cảnh tượng trong mộng.
“Như vậy cũng kém quá đi!”
Tuy Thẩm Lạc đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn có chút không cam tâm, liền ngừng tu luyện công pháp « Hoàng Đình Kinh », ngược lại bắt đầu vận chuyển tu luyện « công pháp vô danh ».
Sau một lát, hai tay của hắn thu lại, thần sắc âm tình bất định.
Có lẽ do kinh nghiệm cảm ngộ trong mộng cảnh, tăng thêm pháp trận mật thất gia trì, tốc độ tu luyện công pháp vô danh tăng lên không nhỏ, so với tốc độ tu luyện « Hoàng Đình Kinh » trong mộng tuy chậm, nhưng vượt xa công pháp vô danh trước đó.
“Ta thật sự là quá đánh giá cao tư chất hỏng bét của mình. Cũng không biết Tà Nguyệt Bộ có thể học được hay không?” Thẩm Lạc nhịn không được thở dài một tiếng.
Nói xong, hắn từ dưới đất đứng lên, vận kình lên, trong đầu hiện ra bộ « Thiên Trúc Vọng Nguyệt Đồ » kia.
Lúc trước hắn đạt đủ loại tâm đắc cảm ngộ đối với đồ này, từng cái lần nữa nổi lên trong lòng, từng bước một, từng chút xíu, tất cả đều thập phần rõ ràng.
Thẩm Lạc cảm thấy pháp lực thể nội âm thầm vận chuyển, theo kinh mạch hai chân quán chú ra các khiếu huyệt. Hai chân hắn lập tức dâng lên một loại cảm giác nhẹ nhàng.
Trong lòng của hắn vui mừng, xem ra trước đó khổ tu trong mộng cảnh cũng không uổng phí.
Tâm niệm Thẩm Lạc khẽ động, bộ pháp dưới chân xê dịch, thân hình tựa như gió thổi rừng trúc, bắt đầu đung đưa trái phải.
“Đi!” Thẩm Lạc nói thầm một tiếng.
Kết quả hắn vừa mới bước tới phía trước vài bước, pháp lực giữa hai chân vận hành đột nhiên trở nên hỗn loạn, người cũng mất đi khống chế, lập tức ngã tới trước.
“Ầm” một tiếng vang trầm!
Thẩm Lạc lộn mấy vòng, đâm vào trên vách tường, ngã ngồi xuống đất.
Hắn dựa vào vách tường phía sau, không lập tức đứng dậy, mặc dù cũng không thụ thương, nhưng trong lòng thì không hiểu chút nào, yên lặng nhớ lại lúc trước thi triển Tà Nguyệt Bộ, xem có sai lầm gì không?
“Giống như có chút nóng vội…” Thẩm Lạc suy nghĩ một lát, tự giễu cười nói.
Vừa rồi pháp lực của hắn vận chuyển, tất cả biến hoá giữa khiếu huyệt đều dựa theo công pháp. Kỳ thật cũng không vấn đề, chỉ là đang thi triển bộ pháp, trong đầu hắn lại muốn thể nghiệm tu hành lúc trước, đến mức tạo thành loại tình huống xấu hổ thân không tùy tâm.
Nói cách khác, phản ứng của thân thể hắn tạm thời không theo kịp tâm thần của mình, cần bắt đầu lại từ đầu hảo hảo tu luyện một phen, mới có thể dần dần nắm giữ Tà Nguyệt Bộ.
“Còn tốt là không giống Hoàng Đình Kinh, cơ hồ không cách nào tu luyện. Vậy ta cứ từ từ tu luyện đi.” Thẩm Lạc âm thầm may mắn nói.
Nói xong, hắn không còn nóng lòng thử thôi động Tà Nguyệt Bộ nữa, mà một lần nữa khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, ngay trong thức hải hiện ra bức « Thiên Trúc Vọng Nguyệt Đồ » kia, lấy thần niệm quan sát.
Sau đó liên tiếp mười mấy ngày, mỗi sáng sớm Thẩm Lạc đều sẽ tới mật thất tu luyện.
Bởi vì « Hoàng Đình Kinh » vẫn như cũ không tiến triển, hắn liền dứt khoát tạm thời từ bỏ, tiếp tục chuyên tâm tu luyện công pháp vô danh.
Đồng thời, trong thời gian tu luyện, hắn không ngừng thử tu luyện bộ pháp Tà Nguyệt bộ.
Mà khiến hắn có chút ngoài ý muốn chính là, không biết là vì trong mộng cảm ngộ quá mức rõ ràng, hay là hắn thập phần thích hợp bộ công pháp này, tu luyện vậy mà thuận lợi lạ thường. Loại tình huống bộ pháp đột nhiên trì trệ lúc trước không tiếp tục xuất hiện nữa, cũng làm cho hắn hiểu được lúc trước cũng không phải là vì pháp lực không đủ, mà là do sự khống chế pháp lực vận hành trên đường đi.
Kết quả trước sau chỉ bỏ ra hơn mười ngày, đã cơ bản nhập môn, điều này so với hắn đoán trước đó nhanh hơn gấp mấy lần.
Kể từ đó, Thẩm Lạc đã có thể thi triển sơ bộ Tà Nguyệt Bộ, chỉ là tốc độ di chuyển và khoảng cách chênh lệch không nhỏ so với trong mộng cảnh.
Bất quá dù vậy, hắn cũng khá hài lòng.
Một ngày này, Thẩm Lạc như thường ngày đi đến mật thất, khoanh chân ngồi xuống, không nóng lòng tu luyện, mà là tìm trong ngực một hồi, lấy ra một viên ngọc bội hình tròn nhìn không thu hút chút nào, nâng ở trong lòng bàn tay.
Vật này không phải thứ gì khác, chính là bảo vật trọng yếu mà vị sư thúc tổ Xuân Thu quan kia phó thác trên tay hắn, « Thuần Dương Bảo Điển ».
Hắn nhìn ngọc bội trong tay, nhớ lại đủ chuyện Xuân Thu quan lúc trước, không khỏi có chút thất thần.
Cũng không biết bây giờ tình huống trong quan thế nào, La sư bọn họ có thoát nạn hay không? Bất kể thế nào, lúc chính mình bất lực nhất, là Xuân Thu quan và La sư chứa chấp mình, nếu không bây giờ sợ đã sớm là một nắm cát vàng.
Sau một lúc lâu, Thẩm Lạc tập trung tinh thần, không nghĩ nhiều nữa, tâm niệm vừa động, trong lòng bàn tay sáng lên một mảnh lam quang, ngọc bội trống rỗng bay lên, lơ lửng trước người.
Ngay sau đó, chỉ thấy hai tay của hắn bấm pháp quyết huyền diệu, không ngừng đánh vào trên ngọc bội.
Chỉ thấy trên ngọc bội chớp động bạch quang một hồi, từ đó xuyên suốt ra một màn ánh sáng, phía trên bắn ra lít nha lít nhít văn tự, thình lình chính là khẩu quyết tu luyện « Thuần Dương Bảo Điển ».
“Đóng Thuần Dương pháp, hóa khí là tinh, hóa dương là cương, nạp linh ở ngoài, giấu thần vào trong…” Ánh mắt Thẩm Lạc rơi vào trên những chữ nhỏ kia, theo tầm mắt chậm rãi di động, đáy lòng mặc niệm đọc theo.
Hắn đọc qua công pháp gần vạn chữ này, trong lòng không khỏi có chút yên lặng.
Lúc trước, Bạch Tiêu Thiên đã từng tiết lộ một chút tin tức liên quan tới Thuần Dương Kiếm Quyết cho hắn, nói toàn bộ công pháp có tổng cộng mười hai tầng, luyện xong tầng thứ mười là có thể thử đột phá Tích Cốc kỳ.
Ngoài ra, Bạch Tiêu Thiên còn từng đề cập, nếu có thể tu luyện Thuần Dương Kiếm Quyết đến tầng thứ mười một, sau lại đột phá, pháp lực sẽ hùng hậu tinh thuần gấp bội. Còn nếu đột phá tầng thứ mười hai, pháp lực càng có thể gia tăng gấp ba, về sau tu hành có chỗ tốt cực lớn.
Chỉ là độ khó tu luyện hai tầng sau công pháp cũng tăng gấp bội lúc trước. Theo Bạch Tiêu Thiên biết, La sư, Phong Dương chân nhân và phản đồ Vương sư bá kia, ba người đều đã tu hết tầng mười Thuần Dương Kiếm Quyết, đột phá đến Tích Cốc kỳ.
Về phần vị sư thúc tổ kia, thì đã đột phá tầng thứ mười một Thuần Dương Kiếm Quyết.
Lúc ấy Thẩm Lạc đã hỏi qua, có người nào đã đột phá tầng thứ mười hai không? Kết quả lấy được câu trả lời chắc chắn là, trong lịch sử Xuân Thu quan cũng chỉ có vị khai sơn tổ sư kia đạt được thành tựu này.
Nhưng mà, trước mắt hắn nhìn thấy Thuần Dương Kiếm Quyết hoàn chỉnh, lại xa xa không chỉ mười hai tầng.