Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Chỉ thấy trên vòng tròn phù văn màu đen loé lên quang mang, một quỷ đầu dữ tợn xuất hiện, trong miệng phát ra một tiếng hét chói tai, từng vòng sóng âm tối mờ mịt từ trong miệng phun ra, đánh vào trên mặt đất.
Một cỗ man lực từ mặt đất phản chấn lên, làm cơ thể Thẩm Lạc bắn ngược lên không trung.
Gần như đồng thời, một đạo thủy tiễn đen kịt bay vụt sát mặt đất, xuyên qua vạt áo rũ xuống một lỗ thủng lớn chừng nắm đấm, đánh vào trên thạch bích động quật phía sau.
Lúc thân hình Thẩm Lạc hạ xuống, đột nhiên duỗi tay trái ra phía trước, toàn lực vận chuyển công pháp vô danh, đưa về phía Thủy Sát.
Thân thể Thủy Sát do dịch thể màu đen ngưng lại, thuộc về chúc thủy. Ngự thủy thuật của Thẩm Lạc mặc dù không cách nào khống chế, nhưng lại có lực lượng dẫn dắt một chút.
Dưới cỗ Ngự Thủy Chi Lực kéo xuống, thân thể Thủy Sát thoáng chếch về phía trước một chút, Thẩm Lạc thuận thế lấy chân phải chưa bị thương điểm xuống mặt đất, thân hình vọt thẳng tới nó.
Lúc cả hai đến gần, Thủy Sát đột nhiên mở miệng máu, trong đó ngưng tụ ra một đoàn quang cầu to lớn, bên trong mơ hồ quấn quanh ánh tia sáng, truyền ra trận trận khí tức âm sát nồng đậm.
Chỉ nghe “Phốc” một tiếng, quang cầu đen nhánh mãnh liệt phun ra, bắn thẳng tới mặt Thẩm Lạc.
Hai tay Thẩm Lạc run lên, bảy tám đạo Tiểu Lôi phù đồng thời bắn ra, bạch quang lóe lên, bạo liệt ra.
“Ầm!”
Kèm theo một tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc, một đạo lôi điện màu trắng thô to như cánh tay từ phù lục nổ tung lăng không xuất hiện, như một thanh quang giáo tuyết trắng đâm xuyên qua đạo quang cầu kia, nổ bể ra.
Trung tâm quang cầu đen kịt, bạch quang phân tán ra bốn phía, trực tiếp bị xé nứt mở ra một lổ hổng lớn.
Thẩm Lạc thầm vận toàn lực công pháp vô danh, trong miệng quát lớn một tiếng, trước người phát ra ánh sáng xanh rực rỡ, một mặt thủy thuẫn ngưng tụ ra, ngăn trở toàn bộ ảnh hưởng do quang cầu màu đen kia nổ bể ra.
Thân ảnh hắn từ trong xuyên qua, trực tiếp xuất hiện ngay trước mặt Thủy Sát.
Thẩm Lạc lấy thủy thuẫn làm điểm tựa, khẽ chống lên người Thủy Sát, mượn lực trên lưng nó bay qua, hơn mười đạo phù lục trong tay cũng vung ra.
Chỉ thấy phù lục rơi xuống phía trên đỉnh đầu Thủy Sát, bất ngờ sáng lên một đạo bạch quang.
Ngay sau đó, một đạo lôi điện màu trắng so với lúc bình thường tráng kiện gấp đôi, từ giữa không trung xuất hiện, mang theo tia sáng chói mắt, đánh xuống dưới.
“Ầm ầm!”
Kèm theo một tiếng nổ kịch liệt, đầu lâu Thủy Sát nổ bể ra, văng ra vô số dịch thể màu đen sền sệt.
Trong đó một luồng ma khí đỏ sậm biến thành màu đen, cũng bị điện quang quét trúng, lập tức tán loạn ra.
Ma khí này tựa hồ có loại liên hệ vi diệu nào đó với Tu La khôi lỗi quỷ. Lúc nó bị đánh tan, lập tức khôi lỗi quỷ kia cũng theo đó phát ra một tiếng hét to.
Y trừng mắt quét về phía Thẩm Lạc, trong đôi mắt đỏ tươi phát ra vẻ kinh nộ.
Chỉ thấy thanh hàng ma xử bên tay trái y xoay tròn trước người, sáng lên một mảnh hư ảnh mờ nhạt, tạo ra một mặt khiên tròn màu vàng, ngăn lại một kích của thiết bút Mã Diện.
Ngay sau đó, cánh tay phải y vung lên mãnh liệt, hai phía mũi nhọn thanh hàng ma xử liền nổ bắn ra, cực nhanh đâm về phía Thẩm Lạc.
Chân trái Thẩm Lạc bị thương không nhẹ, Tà Nguyệt bộ dĩ nhiên không thể thi triển, căn bản khó có thể tránh thoát, mắt thấy sẽ bị trúng chiêu.
Lúc này, một tiếng “Thương lang” vang lên, một chuỗi xiềng xích đỏ tươi quấn quanh sương mù màu đen, đột nhiên từ trong ống tay áo Mã Diện mạnh mẽ phóng tới, như Linh xà quấn quanh eo Thẩm Lạc, kéo hắn ra.
“Sao rồi?” Câu Hồn Mã Diện kéo Thẩm Lạc lại bên hông, mở miệng hỏi.
“Bị thương, nhưng không có gì đáng ngại.” Thẩm Lạc lắc đầu, nói.
Câu Hồn Mã Diện đang muốn dặn dò gì đó, đột nhiên trước người có một đạo kình phong kéo tới, lại là khôi lỗi quỷ kia lần nữa giết tới, gã cũng chỉ có thể lập tức nghênh đón.
Chỉ thấy trong miệng Tu La khôi lỗi quỷ ngâm khẽ một hồi, hàng ma xử bên tay trái phát ra kim quang mãnh liệt, ngưng tụ thành một hư ảnh phóng đại mấy chục lần, nện xuống đầu Câu Hồn Mã Diện.
Câu Hồn bút trên tay Câu Hồn Mã Diện thoăn thoắt trong hư không, một mảnh văn tự màu đỏ lập tức xuất hiện, trong lúc bút họa, hóa thành một tấm lưới máu thật lớn, chụp xuống bao phủ toàn bộ hư ảnh hàng ma xử vào trong.
Cùng lúc đó, một tay kia vung lên, đạo xiềng xích đỏ tươi quấn quanh sương mù màu đen lần nữa nổ bắn ra, trực tiếp vòng qua hàng ma xử, quấn đến người Tu La khôi lỗi quỷ.
Tu La quỷ tựa hồ đã sớm phòng bị, một chuôi hàng ma xử khác trong lòng bàn tay cực nhanh chuyển động, phía trên vang lên từng trận thanh âm kim thạch, chợt rời tay bay ra, cùng xiềng xích mãnh liệt đụng vào nhau một cái. Cả hai đều bị đẩy lùi ra.
Chỉ là lực lượng hàng ma xử tựa hồ lớn hơn, thoáng lùi lại vài phần, sau đó gào thét chuyển động bay về phía Câu Hồn Mã Diện.
Một tay Câu Hồn Mã Diện cầm Câu Hồn bút khống chế lưới máu co vào, tay kia nắm dây xích trói quỷ tạm thời khó có thể thu hồi, mắt thấy không cách nào ra tay ngăn cản hàng ma xử bay tới tập kích.
Lúc này, một tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, từng vòng sóng âm màu đen trùng kích ra, đánh lên chuôi hàng ma xử kia.
“Ầm” một tiếng trầm đục.
Trên hàng ma xử loé lên kim quang, trực tiếp chấn vỡ sóng âm, chỉ thoáng chậm lại mấy hơi thở, liền đánh tới hướng Câu Hồn Mã Diện.
Nhưng chỉ ngắn ngủi mấy hơi thở này, Câu Hồn Mã Diện chẳng những không trốn tránh, trái lại càng toàn lực thúc giục Câu Hồn bút trong tay. Tấm lưới máu thật lớn kia như một miệng lớn dính máu, ngạnh sinh nuốt sống hàng ma xử vào, cũng tới gần hướng khôi lỗi quỷ.
Tu La khôi lỗi quỷ thấy thế, cũng đã quyết định, không tránh không né, toàn lực thúc giục hàng ma xử đánh về phía Mã Diện.
Hai người không hẹn mà cùng định lấy tổn thương đổi tổn thương.
“Ầm” một tiếng vang truyền tới!
Áo bào trên người Câu Hồn Mã Diện bị hàng ma xử đập trúng, đột nhiên toả ra một mảnh quang mang huyết hồng, giống như một đóa hoa Bỉ Ngạn thật lớn toả ra toàn thân, tầng tầng cánh hoa hồng quang chống đỡ hàng ma xử trùng kích, không ngừng tàn lụi tán loạn.
Nhưng cuối cùng, vẫn ngăn cản được.
Câu Hồn Mã Diện bị lực lượng thật lớn này xông lên, nhịn không được “Phốc” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, Câu Hồn bút trong tay nặng nề bổ xuống.
Chỉ thấy hồng quang trên ngòi bút nuốt vào nhả ra, lưới máu lúc trước cuối cùng cũng co lại, vây Tu La khôi lỗi quỷ vào trong đó.
Cùng lúc đó, đạo xiềng xích đỏ tươi cũng theo đó cuốn qua, trói trên người y.
Tu La khôi lỗi quỷ hoàn toàn bị trói, chuôi hàng ma xử đánh về phía Câu Hồn Mã Diện theo đó mất đi khống chế, rơi trên mặt đất.
“Rốt cuộc cũng bắt được…” Thẩm Lạc thấy thế, lúc này mới thở dài một hơi.
Câu Hồn Mã Diện cũng thở dài một cái, cười nói: “Lần này bắt sống được đầu ma vật này, trở về Địa Phủ cũng được nở mày nở mặt một lần, tránh được mấy lão tiểu tử kia, cứ ở trước mặt ta vênh váo hò hét đấy.”
Thẩm Lạc nghe thế có mấy phần không hiểu, nên chỉ im lặng.
Câu Hồn Mã Diện dứt lời, tay cầm Câu Hồn bút bắt đầu phác hoạ trong hư không, lần này cũng không phải vẽ văn tự phù lục gì, mà chế tạo một loại phù trận nào đó, vẽ ra một vòng tròn ánh sáng thật lớn.
Chỉ là còn không đợi gã vẽ xong, dị biến phát sinh!