Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Trong khói bụi chưa tiêu tan, bỗng nhiên có một đạo quang mang màu vàng hiện lên, ở trong hiện ra một thanh phi kiếm chỉ có thân kiếm nhưng không có chuôi kiếm, đâm thẳng tới mặt Thẩm Lạc.
Thân kiếm dường như bằng đá, phía trên mơ hồ có thể thấy được hoa văn nham thạch, phần đuôi dán một tờ phù lục màu vàng, rõ ràng là một thanh phù khí.
“Phù khí…” Hoắc Côn thấy thế, thở nhẹ ra.
Trong ánh mắt gã nhìn về phía Thẩm Lạc, không khỏi nhiều thêm một tia lo lắng, Long bà bà vừa mới động thủ đã dùng phù khí, hiển nhiên là không có ý định buông tha Thẩm Lạc, thậm chí động sát tâm cũng chưa biết chừng.
Thẩm Lạc không chút hoang mang nghiêng người một cái, tránh đi mũi kiếm, bàn tay chụp về phía đuôi kiếm trong hư không.
Phần phật một tiếng!
Trong chum nước lập tức có một dòng nước phun trào ra, hóa thành một đại thủ màu lam, năm ngón tay khép lại, liền bắt lấy phù kiếm cổ quái kia.
Trong mắt Long bà bà lóe lên vẻ ngạc nhiên, bàn tay lập tức kéo ra sau một cái.
Phù kiếm cổ quái lập tức chấn động kịch liệt, mặt ngoài chấn động ra một tầng hoàng quang, “Ầm” một tiếng, thoát khỏi đại thủ thuỷ dịch.
Thân kiếm vừa mới thoát khốn, liền ở trong hư không xẹt qua một đường cong tròn, lần nữa bắn nhanh tới Thẩm Lạc.
Lần này, phi kiếm biến thành hoàng mang bay với góc độ càng thêm xảo trá, đúng là trực tiếp từ trên xuống dưới, đâm xuống đỉnh đầu Thẩm Lạc, tốc độ càng thêm nhanh chóng.
“Cẩn thận…” Nhiếp Thải Châu nhịn không được kinh hô một tiếng.
Sắc mặt mấy người Thẩm Nguyên Các đều căng thẳng.
Chỉ thấy Thẩm Lạc ung dung nâng lên một chưởng, đưa lên phía đỉnh đầu, trước lòng bàn tay ngưng tụ thủy dịch, hóa thành một thuỷ thuẫn lóe lên ánh sáng màu lam.
Hoàng mang rơi vào trên thủy thuẫn, phát ra “Bốp” một tiếng vang giòn, bị cản lại.
Hoàng mang hơi thu liễm, lộ ra bản thể phù kiếm, mũi kiếm bốc lên huyễn quang màu vàng, không ngừng đánh thẳng vào tấm thuẫn phía dưới, nhưng thủy chung không thể phá vỡ.
“Chỉ dựa vào khống thủy thuật đã ngăn trở phù khí tấn công…” Trên mặt Hoắc Côn hiện lên vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm.
Những người bên cạnh tạm thời còn không nhìn ra mánh khóe, nhưng tương tự Hoắc Côn đều là người tu hành, cũng đã hiểu ra, thanh niên trước mắt nhìn như thanh tú yếu đuối gầy gò này, tựa hồ cũng không đơn giản.
Đúng lúc này, Thẩm Lạc chợt phát hiện, áp lực phù khí trên đỉnh đầu bỗng nhiên giảm xuống, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc, lập tức cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy gạch xanh dưới chân bỗng nhiên vỡ vụn, từng sợi dây leo màu tím bỗng nhiên từ đó chui ra, đâm đến phía ngực của hắn.
Ánh mắt Thẩm Lạc bỗng nhiên co rụt lại, dưới thân bỗng nhiên sáng lên ba mảnh quầng sáng như ánh trăng, thân hình lập tức hiện ra một đạo tàn ảnh, vừa lúc tránh thoát dây leo tập kích.
Chỉ nghe “Bành bành” vài tiếng vang, vạc nước đồng thau kia lập tức bị cành cây màu tím đâm xuyên qua, bên trong nước “Ào ào” chảy lan đầy đất.
Giờ phút này, cho dù ai cũng có thể nhìn ra, Long bà bà này đã nổi lên sát niệm với Thẩm Lạc, nếu không cũng sẽ không xuất thủ tàn nhẫn như vậy.
“Biểu ca, đừng đánh nữa!” Trong mắt Nhiếp Thải Châu tràn đầy lo lắng, lớn tiếng kêu lên.
Thẩm Lạc nhíu nhíu mày, không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn qua lão ẩu kia, trong nháy mắt lạnh xuống.
Long bà bà thấy thần sắc Thẩm Lạc phát sinh biến hóa, trong lòng chẳng biết tại sao, vậy mà dâng lên một tia sợ hãi.
Bất quá, lão đã không thể lui lại, tay nắm lấy quải trượng màu tím bỗng nhiên nhấc lên, từ nơi đuôi trượng sinh ra cành cây màu tím, lập tức mặt đất tách rời ra, đình viện bị xé rách một khe rãnh thật sâu.
Gạch đá dưới mặt đất phá toái, bay tứ tán, bay thẳng đến đám người nơi xa.
Thân hình Hoắc Côn lướt về phía trước, ngăn trước người Nhiếp Nhân Bắc, phi thạch nện lên trên người gã, tựa như đập trúng một bức tường cao.
Mấy người Thẩm Nguyên Các cách gã xa hơn một chút, căn bản không kịp tránh thoát, nếu bị gạch đá này đập trúng, hậu quả khó mà lường được.
Đúng lúc này, dưới quang ảnh mơ hồ lấp lóe, liên tiếp có thân ảnh mơ hồ chớp động trước mấy người Thẩm Nguyên Các, đúng là cản hết tất cả phi thạch bắn về phía bọn họ.
Người kia tự nhiên chính là Thẩm Lạc, trải qua mấy lần chiến đấu và không ngừng tu hành, Tà Nguyệt Bộ của hắn đã có chút thành tựu.
“Lần này, đến lượt ngươi cẩn thận.” Trong mắt Thẩm Lạc lóe lên vẻ tức giận, nghiêm nghị quát.
Nói xong, hắn không tận lực khống chế pháp lực lưu chuyển nữa, một cỗ khí tức cường đại lập tức phóng thích ra.
Long bà bà thấy thế, thần sắc đột biến, quải trượng vội vàng thu lại trước người, từ trong đuôi trượng chui dọc ra chạy dọc theo người những cành dây leo, lập tức ở giữa không trung bện ra một tấm lưới lớn màu tím, bao phủ cả người lão vào trong đó.
Nhưng mà, vừa rồi nước trong vạc lớn sau khi vỡ vụn chảy đầy đất, chẳng biết lúc nào đã lặng yên tụ tập đến dưới chân lão, giờ phút này đột nhiên sóng nước dâng lên, chui vào khe hở tấm lưới dây leo, hóa thành từng đầu thủy thằng quấn quanh trên thân lão.
Long bà bà cảm thấy không ổn, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, trên thân sáng lên một tầng quang mang, ý đồ đẩy thủy thằng ra.
“Đi thôi.” Đúng lúc này, một tiếng quát chói tai đột nhiên từ trên đỉnh đầu lão truyền đến.
Ngay sau đó, ba tấm phù lục giấy vàng từ trên trời rơi xuống, phân biệt sáng lên quang mang từ ba phương vị.
“Ầm ầm…”
Nương theo ba tiếng lôi minh, ba đạo điện quang màu trắng đột nhiên bổ ra, tất cả đều rơi vào trên thân Long bà bà.
“Ầm ầm…”
Điện mang màu trắng theo thủy thằng, trong nháy mắt truyền đến toàn thân Long bà bà. Trong miệng lão phát ra một tiếng kêu thảm thê lương, rồi thanh âm chợt im bặt dừng lại.
Đám người nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồm, ngây người tại chỗ.
Chỉ thấy tấm lưới màu tím Long bà bà thả ra chậm rãi co rút lại, thân hình bà lão một lần nữa hiển lộ ra, toàn thân là vết cháy, ánh mắt trợn lên, thình lình đã ngất đi.
Nhiếp Nhân Bắc thấy thế kinh hãi, vội vàng chạy đến xem xét. Hoắc Côn cũng lập tức đi theo, giúp gã dìu Long bà bà đứng lên.
“Yên tâm đi, không thương tổn chỗ yếu hại, chỉ ngất đi mà thôi.” Thẩm Lạc liếc qua, lạnh giọng nói.
Bản dịch được dịch tại Bạchh ngọc sách. Mời bạn đọc đến đúng trang dịch để ủng hộ diễn đàn và dịch giả.
“Đa tạ hạ thủ lưu tình.” Hoắc Côn mặc dù cảnh giới không cao, nhưng cũng nhìn ra được một kích của Thẩm Lạc vừa rồi đích thật là lưu tay, lập tức ôm quyền nói.
“Thắng bại đã phân, các ngươi nếu còn muốn làm khách, Thẩm gia chúng ta sẽ chuẩn bị yến hội. Nếu không muốn, vậy cứ tự rời đi, thứ cho ta không tiễn xa được.” Thẩm Lạc đứng chắp tay, lạnh nhạt nói.
Nhiếp Nhân Bắc nghe vậy, thần sắc càng trở nên khó coi, gã chẳng thể ngờ sẽ ra kết quả như thế này.
“Nếu ngươi bại còn đỡ, nhưng ngươi lại thắng, còn làm bị thương Long bà bà, chỉ sợ là không ổn. Lần này Thẩm gia các ngươi và Nhiếp gia chúng ta đều gặp phiền toái rồi.” Gã thở dài thật sâu, nói như thế.
“Long bà bà lúc trước nhiều lần ra sát chiêu, sao không thấy ngươi mở miệng. Nếu ta tài nghệ không bằng người, thật bị Long bà bà đánh chết, ngươi đại khái cũng sẽ chỉ nói một câu “Tuổi còn trẻ, đáng tiếc” à?” Thẩm Lạc bất giác có chút buồn cười, hỏi ngược lại.
Nhiếp Nhân Bắc nghe vậy cứng lại, đúng là không biết phản bác thế nào.
Thẩm Lạc không nói gì nữa, đi trở về bên cạnh bọn người Thẩm Nguyên Các, mỉm cười với bọn họ.
Thẩm Nguyên Các nhìn nhi tử có chút không giống lúc trước, đầy mắt vui mừng.