Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Sau một lát, Bạch Bích quay lại, trong tay đã nhiều hơn một xấp phù vàng dày cùng một xấp nhỏ phù xanh, cùng hai bình đen nhỏ.
“Tính cách Lâm đ*o hữu là như vậy, xin Thẩm đạo hữu chớ trách.” Gã thấy Lâm Hàn Nguyệt đã bỏ đi, có chút lúng túng nói.
“Không sao, Bạch đạo hữu có tìm được vật tại hạ cần không?” Thẩm Lạc khoát tay áo, nhìn thoáng qua vật trong tay Bạch Bích hỏi.
“Lúc rời Kiến Nghiệp thành quá vội vàng, chưa kịp mang nhiều đồ vật, chỉ tìm được nhiêu đây.” Bạch Bích mỉm cười đưa vật cầm trong tay tới.
“Đã đủ rồi, đa tạ.” Thẩm Lạc đưa tay tiếp nhận, thần thức dò xét một chút, phát hiện phù vàng có hơn hai trăm tấm, Thanh Sương Chỉ cũng bốn năm mươi tấm, phù mặc cũng thập phần sung túc.
“Trên thân Thẩm mỗ tiên ngọc cũng không nhiều, vậy dùng vật này trao đổi đi.” Hắn lật tay lấy ra một gốc linh thảo xanh biếc dài hơn thước, lá như lá sen, gốc như củ cải, lấy được từ trong Phương Thốn sơn.
“Cam La Thảo! Những lá bùa phù mặc này đều là vật tầm thường, dùng Cam La Thảo trao đổi quá bị thua thiệt đi. Bạch gia ta không thể chiếm tiện nghi đạo hữu như vậy được.” Bạch Bích cũng là người biết hàng, lập tức nhận ra cây linh thảo này, lắc đầu nói.
“Như vậy đi, nếu Bạch đạo hữu có Địa Tinh Thảo, có thể cho tại hạ vài cọng, hoặc là tùy ý cho ít tiên ngọc là được.” Thẩm Lạc nói như thế, nếu có Địa Tinh Thảo, cũng có thể thử một chút Thần Hành Giáp Mã Phù.
“Chỗ ta có năm cây Địa Tinh Thảo, đổi lấy Cam La Thảo của ngươi.” Một thanh âm có chút ngạo mạn truyền tới từ bên cạnh, lại là Lâm Hàn Nguyệt đang đi tới nơi này. Nàng đưa tay ném một cái hộp ngọc tới, “Lạch cạch” một tiếng rơi vào bên chân Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc nghe Lâm Hàn Nguyệt nói có Địa Tinh Thảo, lúc đầu trong lòng vui mừng, nhưng nhìn thấy thái độ đối phương, lông mày nhíu một cái.
“Ha ha, không ngờ trong tay Lâm đ*o hữu có Địa Tinh Thảo, vậy thì tốt quá. Thẩm đạo hữu, dùng năm cây Địa Tinh Thảo này cùng những lá bùa phù mặc này đổi gốc Cam La Thảo của ngươi nha, như thế nào?” Bạch Bích vội vàng đi tới hoà giải, cầm lấy hộp ngọc trên đất mở ra, bên trong chứa năm cây linh thảo xanh biếc lớn chừng bàn tay, rễ dài nhỏ, đưa tới trước người Thẩm Lạc.
Ánh mắt Thẩm Lạc chớp động hai lần, kiềm chế tức giận trong lòng, tiếp nhận hộp ngọc cùng những lá bùa này, đưa Cam La Thảo trong tay tới, không nói một lời quay người đi về hướng đội xe Thẩm gia.
Bạch Bích nhìn thấy Thẩm Lạc rời đi, lúc này mới chậm rãi đứng thẳng lên, trên quần áo phía sau ướt đẫm mồ hôi.
Gã vừa rồi bén nhạy phát giác được trên thân Thẩm Lạc lóe lên sát khí lạnh thấu xương rồi biến mất, giờ phút này còn đàn hãi hùng khiếp vía.
Loại sát khí kia gã chỉ cảm thụ được trên thân một vị Xuất Khiếu kỳ Bạch gia tu luyện Sát Đạo kiếm thuật, mà luồng sát cơ của Thẩm Lạc tựa hồ còn mãnh liệt hơn vị tiền bối kia.
Trong lòng của gã càng chắc chắn, Thẩm Lạc tuyệt không phải tu sĩ tầm thường, ý muốn lôi kéo càng tăng thêm.
Thẩm Lạc trở về xe của mình, lập tức động thủ vẽ Tiểu Lôi Phù.
Bây giờ ở trong giấc mộng, hắn vẽ bùa tốt hơn nhiều so với hiện thực, vẽ Tiểu Lôi Phù gần như không thất bại, rất nhanh vẽ hơn trăm tấm.
“Tiểu Lôi Phù tạm thời đã đủ, thử một chút Thần Hành Giáp Mã Phù cùng Thanh Phong Phá Chướng Phù đi.” Hắn vẽ xong Tiểu Lôi Phù, thu nhập vào trong Thất Tinh Bút, thì thào nói.
Tuy hiện tại khôi phục tu vi mới là chuyện khẩn yếu, bất quá nếu đã gom đủ tài liệu, hắn vẫn muốn thử vẽ một chút hai loại phù lục mới được kia.
Ở trong giấc mộng nếu có thể nắm giữ, trở về hiện thực học được bọn chúng sẽ không tốn quá nhiều thời gian như Quá Sơn Phù vừa rồi.
Thẩm Lạc lấy ra một cái chén nhỏ, đổ ra một chén phù mặc, sau đó cầm qua một gốc Địa Tinh Thảo, tay phải khẽ động, lòng bàn tay nổi lên một tầng kim quang bao phủ Địa Tinh Thảo vào trong, nhẹ nhàng nghiền một cái.
Địa Tinh Thảo làm sao có thể ngăn cản uy lực Hoàng Đình Kinh, lập tức bị mài thành một đoàn lục dịch nhỏ.
Hắn lọc đi tạp chất trong lục dịch, bỏ nó vào trong phù mặc, trộn lẫn với nhau, trên phù mặc lập tức nhiễm lên một tầng màu xanh lá.
Thẩm Lạc gật gật đầu, cầm lấy phù bút, trong đầu nhớ kỹ lại Thần Hành Giáp Mã Phù, sau đó bắt đầu vẽ bùa.
Thần Hành Giáp Mã Phù mặc dù phù văn phức tạp, bất quá lấy tu vi hắn cùng độ thuần thục vẽ bùa bây giờ, chỉ vẽ năm tấm, đến tấm thứ sáu đã thành công.
Hắn nhìn phù lục vẽ thành trong tay, rót pháp lực vào trong đó, tụng niệm chú ngữ.
Phù lục lập tức bốc cháy lên, hóa thành một chùm tro giấy nhẹ nhàng, trôi nổi giữa không trung. Theo Thẩm Lạc bấm niệm pháp quyết dẫn một cái, tro giấy lướt xuống, một phân thành hai hấp thụ trên hai chân hắn.
Hắn cảm thấy thân thể đột nhiên trở nên nhẹ nhàng dị thường, thể trọng giảm bớt hơn phân nửa, tựa hồ hơi chút dùng sức là có thể nhẹ nhõm bay vụt ra ngoài.
Thẩm Lạc thấy vậy, trong lòng không khỏi thầm khen một tiếng.
Hắn tin rằng cho dù không thôi động pháp lực, cũng không cần tận lực thôi động lực nhục thân, là có thể nhanh hơn tuấn mã phi, phối hợp với Tà Nguyệt Bộ, hiệu quả sẽ càng tốt! Mấu chốt nhất chính là, phù lục này còn có thể đặt lên thân người thường không có pháp lực.
Hắn bấm niệm pháp quyết tán đi tro giấy trên chân, cẩn thận nhớ lại cảm ngộ vừa mới vẽ bùa, lại liên tiếp vẽ năm tấm. Lúc này mới cầm lấy xấp Thanh Sương Chỉ kia, bắt đầu nghiên cứu Thanh Phong Phá Chướng Phù.
Một đêm trôi qua rất nhanh, bên ngoài sắc trời bắt đầu sáng lên.
Thẩm Lạc nhìn năm tấm Thần Hành Giáp Mã Phù cùng ba tấm Thanh Phong Phá Chướng Phù trong tay, lộ ra vẻ hài lòng, thu phù lục vào trong người, đang muốn xuống xe hoạt động gân cốt một chút.
Nhưng vào lúc này, một đoàn hồng quang từ góc khuất trong buồng xe sáng lên, nhanh chóng chớp động sáng tối, chính là Quá Sơn Phù.
“Có yêu vật tới gần! Mọi người chú ý!” Sắc mặt Thẩm Lạc xiết chặt, xoay người xuống xe, cất giọng quát to một tiếng.
Đám người Thẩm gia đang ở bên ngoài thu thập hành trang, bọn họ sớm thành thói quen với Thẩm Lạc thần thông quảng đại, vừa nghe tiếng, lập tức nhanh chóng phản ứng.
Những phụ nữ và trẻ em lập tức tiến vào buồng xe ngựa, người có tu vi nắm chặt vũ khí, bảo vệ quanh những chiếc xe ngựa kia.
Thẩm, Lâm hai nhà giờ phút này cũng đã đứng lên, đang chuẩn bị xuất phát, nghe được Thẩm Lạc cảnh báo, thần sắc bọn họ cũng xiết chặt, nhao nhao cảnh giác nhìn về phía chung quanh.
Thời gian trôi qua từng chút, chung quanh tĩnh mịch như lúc ban đầu, nhưng không có yêu vật xuất hiện.
“Cố lộng huyền hư!” Lâm Hàn Nguyệt cười lạnh một tiếng, trong lời nói mang theo ý châm chọc rõ ràng.
Bạch Bích lật tay lấy ra phù lục màu trắng, trong miệng tụng niệm chú ngữ, phù lục “Xoẹt” một tiếng vỡ vụn, hóa thành một đoàn bạch quang sáng tỏ, sau đó như là sóng nước dập dờn ra chung quanh, tràn ngập phạm vi mấy trăm trượng chung quanh.
Sóng ánh sáng màu trắng nhộn nhạo một hồi trên không trung, chậm rãi biến mất, không có bất kỳ dị dạng gì xuất hiện.
Đám người Bạch gia, còn có người Lâm gia bên cạnh vốn thân thể căng cứng, lúc này mới trầm tĩnh lại.
“Thẩm đạo hữu, không biết yêu vật kia tiềm phục ở nơi nào, hay là đã đi xa?” Bạch Bích ngược lại không buông lỏng, nhìn Thẩm Lạc chắp tay hỏi.
Thẩm Lạc sớm đã để ý cử động của Bạch Bích vừa rồi, thần thức từ lâu đã tràn ngập ra, dò xét tình huống chung quanh. Mặc dù cũng không phát giác được bất kỳ khác thường gì, nhưng trong buồng xe Quá Sơn Phù vẫn đang chớp động hồng quang.
“Yêu vật kia tiềm phục phụ cận, tấm Quá Sơn Phù này của ta có thể cảm giác được yêu khí xung quanh, mọi người phải cẩn thận.” Thẩm Lạc nói xong, gỡ Quá Sơn Phù từ trong xe xuống, đưa ra cho mọi người chung quanh thấy.